Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 144

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Nói chuyện thêm một lúc, thấy hai ông bà có vẻ mệt mỏi, Thạch Lỗi bèn đưa vợ về nhà, để ông bà nghỉ ngơi.Ông bà nội về rồi, Thạch Lỗi thật sự nhẹ nhõm hơn không ít, ít nhất là không cần tan làm là phải vội vàng về nhà nấu cơm nữa.Thời gian bước sang tháng 9, Diệp Thư đã gần đến ngày dự sinh, những thứ cần dùng khi sinh nở đều đã chuẩn bị xong từ lâu.Chăn ủ, tấm lót, tã lót cho em bé cũng đã chuẩn bị đầy đủ.Sữa bột, bình sữa, phấn rôm đều là loại tốt nhất lấy từ siêu thị.Tất cả các loại giấy tờ, tiền bạc đều được để chung một chỗ, khi nào cần thì chỉ cần lấy ra là có thể đi được.Người lớn thì nôn nóng chuẩn bị chào đón sinh linh bé nhỏ, còn em bé trong bụng thì lại rất bình tĩnh, đã quá ngày dự sinh mấy ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.Mãi cho đến ngày mùng 1 tháng 10, lúc sáng sớm thức dậy, Diệp Thư đã cảm thấy bụng dưới hơi đau tức.Đến trưa, cô bắt đầu thấy bụng đau từng cơn.Diệp Thư biết là mình sắp sinh rồi, mấy ngày trước khi sinh cô rất hồi hộp, nhưng đến lúc này, khi cơn đau thực sự ập đến, Diệp Thư lại thấy mình rất bình tĩnh.Sáng nay, khi cảm thấy bụng hơi khó chịu, cô đã bảo Thạch Lỗi giúp gội đầu, tắm rửa.Bây giờ chỉ cần cầm theo đồ đạc là có thể đến bệnh viện.Diệp Thư gọi Thạch Lỗi lại, bảo anh cầm đồ đạc, dìu cô đến bệnh viện.Bề ngoài Thạch Lỗi tỏ ra bình tĩnh nghe theo lời vợ, bảo cầm đồ thì cầm đồ, bảo dìu thì dìu.Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bước chân anh đã loạng choạng.Hai ông bà cũng chạy đến, Diệp Thư thế này thì không thể đi xe đạp được nữa.May mà trong nhà có chiếc xe ba gác chở than, giống như xe bò kéo, chỉ là nhỏ hơn xe bò kéo một chút, kéo cũng nhẹ nhàng hơn.Xe đã được lau chùi sạch sẽ từ trước, bây giờ chỉ cần trải chăn gối lên là được.Bà nội ôm ra hai chiếc chăn bông cũ trải lên trên.Bà đỡ Diệp Thư ngồi lên xe, lúc này thời tiết đang ấm áp, không cần đắp chăn cũng đã đủ ấm.Sau khi để đồ đạc đã chuẩn bị cho việc sinh nở lên xe, bà mới để Thạch Lỗi kéo xe phía trước, hai ông bà đẩy xe phía sau, cùng nhau đi đến bệnh viện.Chưa đến bệnh viện, Diệp Thư đã cảm thấy cơn đau ngày càng dữ dội, đến khi vào đến bệnh viện thì đã đau đến mức không nói nên lời.Thạch Lỗi đi làm thủ tục nhập viện, bà nội dìu Diệp Thư đến phòng khám để kiểm tra.Kết quả khi khám, cổ tử cung đã mở ba phân, bác sĩ vội vàng yêu cầu người nhà đưa sản phụ đến phòng sinh, lúc này Diệp Thư đã không thể tự đi được nữa, phải nhờ người nhà đẩy xe lăn.Lúc Thạch Lỗi làm thủ tục xong quay lại thì Diệp Thư đã được đưa vào phòng sinh.Diệp Thư vào phòng sinh, Thạch Lỗi ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại, lúc này chưa có chuyện người nhà được vào phòng sinh cùng, nên anh chỉ có thể đứng ngồi không yên ở bên ngoài chờ đợi.Một tiếng đồng hồ trôi qua, anh chẳng biết mình đã đi lòng vòng bao nhiêu lần, đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn. Bà nội liền bảo ông nội ra nhà hàng quốc doanh mua chút đồ ăn về."Tiện thể xem có canh gà gì không thì mua thêm ít mang về, đợi cháu dâu sinh xong thì bồi bổ."Đồ ăn ông nội xách từ nhà hàng quốc doanh về vẫn còn nguyên trên ghế, anh còn chưa động đũa.Bỗng một tiếng con nít khóc oe oe vang lên, anh vội vàng chạy ra cửa phòng sinh, ghé mắt nhìn vào trong.Ban đầu chẳng nhìn thấy gì, một lát sau thì thấy y tá ôm một đứa bé được quấn trong chăn đi ra.Y tá mở cửa, vì hôm nay chỉ có Diệp Thư sinh nên trước cửa rất vắng vẻ, chỉ có ba người nhà anh đang đợi.Tuy nhiên, y tá vẫn hỏi: "Người nhà của sản phụ Diệp đâu ạ?""Có, là tôi!" Anh vội vàng đáp, hai ông bà cũng vội vàng tiến lên.Y tá trao đứa bé cho anh: "Chúc mừng anh chị, là con gái, mẹ tròn con vuông."Anh nhận lấy đứa bé một cách cứng ngắc, rồi vội vàng hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi đâu rồi? Cô ấy có sao không?"

Nói chuyện thêm một lúc, thấy hai ông bà có vẻ mệt mỏi, Thạch Lỗi bèn đưa vợ về nhà, để ông bà nghỉ ngơi.

Ông bà nội về rồi, Thạch Lỗi thật sự nhẹ nhõm hơn không ít, ít nhất là không cần tan làm là phải vội vàng về nhà nấu cơm nữa.

Thời gian bước sang tháng 9, Diệp Thư đã gần đến ngày dự sinh, những thứ cần dùng khi sinh nở đều đã chuẩn bị xong từ lâu.

Chăn ủ, tấm lót, tã lót cho em bé cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Sữa bột, bình sữa, phấn rôm đều là loại tốt nhất lấy từ siêu thị.

Tất cả các loại giấy tờ, tiền bạc đều được để chung một chỗ, khi nào cần thì chỉ cần lấy ra là có thể đi được.

Người lớn thì nôn nóng chuẩn bị chào đón sinh linh bé nhỏ, còn em bé trong bụng thì lại rất bình tĩnh, đã quá ngày dự sinh mấy ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Mãi cho đến ngày mùng 1 tháng 10, lúc sáng sớm thức dậy, Diệp Thư đã cảm thấy bụng dưới hơi đau tức.

Đến trưa, cô bắt đầu thấy bụng đau từng cơn.

Diệp Thư biết là mình sắp sinh rồi, mấy ngày trước khi sinh cô rất hồi hộp, nhưng đến lúc này, khi cơn đau thực sự ập đến, Diệp Thư lại thấy mình rất bình tĩnh.

Sáng nay, khi cảm thấy bụng hơi khó chịu, cô đã bảo Thạch Lỗi giúp gội đầu, tắm rửa.

Bây giờ chỉ cần cầm theo đồ đạc là có thể đến bệnh viện.

Diệp Thư gọi Thạch Lỗi lại, bảo anh cầm đồ đạc, dìu cô đến bệnh viện.

Bề ngoài Thạch Lỗi tỏ ra bình tĩnh nghe theo lời vợ, bảo cầm đồ thì cầm đồ, bảo dìu thì dìu.

Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bước chân anh đã loạng choạng.

Hai ông bà cũng chạy đến, Diệp Thư thế này thì không thể đi xe đạp được nữa.

May mà trong nhà có chiếc xe ba gác chở than, giống như xe bò kéo, chỉ là nhỏ hơn xe bò kéo một chút, kéo cũng nhẹ nhàng hơn.

Xe đã được lau chùi sạch sẽ từ trước, bây giờ chỉ cần trải chăn gối lên là được.

Bà nội ôm ra hai chiếc chăn bông cũ trải lên trên.

Bà đỡ Diệp Thư ngồi lên xe, lúc này thời tiết đang ấm áp, không cần đắp chăn cũng đã đủ ấm.

Sau khi để đồ đạc đã chuẩn bị cho việc sinh nở lên xe, bà mới để Thạch Lỗi kéo xe phía trước, hai ông bà đẩy xe phía sau, cùng nhau đi đến bệnh viện.

Chưa đến bệnh viện, Diệp Thư đã cảm thấy cơn đau ngày càng dữ dội, đến khi vào đến bệnh viện thì đã đau đến mức không nói nên lời.

Thạch Lỗi đi làm thủ tục nhập viện, bà nội dìu Diệp Thư đến phòng khám để kiểm tra.

Kết quả khi khám, cổ tử cung đã mở ba phân, bác sĩ vội vàng yêu cầu người nhà đưa sản phụ đến phòng sinh, lúc này Diệp Thư đã không thể tự đi được nữa, phải nhờ người nhà đẩy xe lăn.

Lúc Thạch Lỗi làm thủ tục xong quay lại thì Diệp Thư đã được đưa vào phòng sinh.

Diệp Thư vào phòng sinh, Thạch Lỗi ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại, lúc này chưa có chuyện người nhà được vào phòng sinh cùng, nên anh chỉ có thể đứng ngồi không yên ở bên ngoài chờ đợi.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, anh chẳng biết mình đã đi lòng vòng bao nhiêu lần, đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn. Bà nội liền bảo ông nội ra nhà hàng quốc doanh mua chút đồ ăn về.

"Tiện thể xem có canh gà gì không thì mua thêm ít mang về, đợi cháu dâu sinh xong thì bồi bổ."

Đồ ăn ông nội xách từ nhà hàng quốc doanh về vẫn còn nguyên trên ghế, anh còn chưa động đũa.

Bỗng một tiếng con nít khóc oe oe vang lên, anh vội vàng chạy ra cửa phòng sinh, ghé mắt nhìn vào trong.

Ban đầu chẳng nhìn thấy gì, một lát sau thì thấy y tá ôm một đứa bé được quấn trong chăn đi ra.

Y tá mở cửa, vì hôm nay chỉ có Diệp Thư sinh nên trước cửa rất vắng vẻ, chỉ có ba người nhà anh đang đợi.

Tuy nhiên, y tá vẫn hỏi: "Người nhà của sản phụ Diệp đâu ạ?"

"Có, là tôi!" Anh vội vàng đáp, hai ông bà cũng vội vàng tiến lên.

Y tá trao đứa bé cho anh: "Chúc mừng anh chị, là con gái, mẹ tròn con vuông."

Anh nhận lấy đứa bé một cách cứng ngắc, rồi vội vàng hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi đâu rồi? Cô ấy có sao không?"

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Nói chuyện thêm một lúc, thấy hai ông bà có vẻ mệt mỏi, Thạch Lỗi bèn đưa vợ về nhà, để ông bà nghỉ ngơi.Ông bà nội về rồi, Thạch Lỗi thật sự nhẹ nhõm hơn không ít, ít nhất là không cần tan làm là phải vội vàng về nhà nấu cơm nữa.Thời gian bước sang tháng 9, Diệp Thư đã gần đến ngày dự sinh, những thứ cần dùng khi sinh nở đều đã chuẩn bị xong từ lâu.Chăn ủ, tấm lót, tã lót cho em bé cũng đã chuẩn bị đầy đủ.Sữa bột, bình sữa, phấn rôm đều là loại tốt nhất lấy từ siêu thị.Tất cả các loại giấy tờ, tiền bạc đều được để chung một chỗ, khi nào cần thì chỉ cần lấy ra là có thể đi được.Người lớn thì nôn nóng chuẩn bị chào đón sinh linh bé nhỏ, còn em bé trong bụng thì lại rất bình tĩnh, đã quá ngày dự sinh mấy ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.Mãi cho đến ngày mùng 1 tháng 10, lúc sáng sớm thức dậy, Diệp Thư đã cảm thấy bụng dưới hơi đau tức.Đến trưa, cô bắt đầu thấy bụng đau từng cơn.Diệp Thư biết là mình sắp sinh rồi, mấy ngày trước khi sinh cô rất hồi hộp, nhưng đến lúc này, khi cơn đau thực sự ập đến, Diệp Thư lại thấy mình rất bình tĩnh.Sáng nay, khi cảm thấy bụng hơi khó chịu, cô đã bảo Thạch Lỗi giúp gội đầu, tắm rửa.Bây giờ chỉ cần cầm theo đồ đạc là có thể đến bệnh viện.Diệp Thư gọi Thạch Lỗi lại, bảo anh cầm đồ đạc, dìu cô đến bệnh viện.Bề ngoài Thạch Lỗi tỏ ra bình tĩnh nghe theo lời vợ, bảo cầm đồ thì cầm đồ, bảo dìu thì dìu.Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bước chân anh đã loạng choạng.Hai ông bà cũng chạy đến, Diệp Thư thế này thì không thể đi xe đạp được nữa.May mà trong nhà có chiếc xe ba gác chở than, giống như xe bò kéo, chỉ là nhỏ hơn xe bò kéo một chút, kéo cũng nhẹ nhàng hơn.Xe đã được lau chùi sạch sẽ từ trước, bây giờ chỉ cần trải chăn gối lên là được.Bà nội ôm ra hai chiếc chăn bông cũ trải lên trên.Bà đỡ Diệp Thư ngồi lên xe, lúc này thời tiết đang ấm áp, không cần đắp chăn cũng đã đủ ấm.Sau khi để đồ đạc đã chuẩn bị cho việc sinh nở lên xe, bà mới để Thạch Lỗi kéo xe phía trước, hai ông bà đẩy xe phía sau, cùng nhau đi đến bệnh viện.Chưa đến bệnh viện, Diệp Thư đã cảm thấy cơn đau ngày càng dữ dội, đến khi vào đến bệnh viện thì đã đau đến mức không nói nên lời.Thạch Lỗi đi làm thủ tục nhập viện, bà nội dìu Diệp Thư đến phòng khám để kiểm tra.Kết quả khi khám, cổ tử cung đã mở ba phân, bác sĩ vội vàng yêu cầu người nhà đưa sản phụ đến phòng sinh, lúc này Diệp Thư đã không thể tự đi được nữa, phải nhờ người nhà đẩy xe lăn.Lúc Thạch Lỗi làm thủ tục xong quay lại thì Diệp Thư đã được đưa vào phòng sinh.Diệp Thư vào phòng sinh, Thạch Lỗi ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại, lúc này chưa có chuyện người nhà được vào phòng sinh cùng, nên anh chỉ có thể đứng ngồi không yên ở bên ngoài chờ đợi.Một tiếng đồng hồ trôi qua, anh chẳng biết mình đã đi lòng vòng bao nhiêu lần, đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn. Bà nội liền bảo ông nội ra nhà hàng quốc doanh mua chút đồ ăn về."Tiện thể xem có canh gà gì không thì mua thêm ít mang về, đợi cháu dâu sinh xong thì bồi bổ."Đồ ăn ông nội xách từ nhà hàng quốc doanh về vẫn còn nguyên trên ghế, anh còn chưa động đũa.Bỗng một tiếng con nít khóc oe oe vang lên, anh vội vàng chạy ra cửa phòng sinh, ghé mắt nhìn vào trong.Ban đầu chẳng nhìn thấy gì, một lát sau thì thấy y tá ôm một đứa bé được quấn trong chăn đi ra.Y tá mở cửa, vì hôm nay chỉ có Diệp Thư sinh nên trước cửa rất vắng vẻ, chỉ có ba người nhà anh đang đợi.Tuy nhiên, y tá vẫn hỏi: "Người nhà của sản phụ Diệp đâu ạ?""Có, là tôi!" Anh vội vàng đáp, hai ông bà cũng vội vàng tiến lên.Y tá trao đứa bé cho anh: "Chúc mừng anh chị, là con gái, mẹ tròn con vuông."Anh nhận lấy đứa bé một cách cứng ngắc, rồi vội vàng hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi đâu rồi? Cô ấy có sao không?"

Chương 144