Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 153

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Cô đạp xe đạp hết tốc lực, đến nhà cũng đã là nửa tiếng sau.Dừng xe, vào nhà, cô không để ý gì khác, chỉ đứng bên cạnh giường ngắm nhìn bé Tĩnh Nghi.Con gái đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng.Bà nội không có trong phòng, chắc là đang ở trong bếp. Cô vội vàng đi vào bếp.Bà nội đã nấu cơm xong, thức ăn thừa hôm qua vẫn còn, chỉ cần hâm nóng là được.Bà nội không cho cô động tay vào, tự mình hâm nóng thức ăn. Vừa hâm nóng xong thì Thạch Lỗi cũng về, vừa lúc ăn cơm.Đang ăn cơm thì Tĩnh Nghi tỉnh giấc. Cô vội vàng buông bát đũa xuống đi cho con bú.Đợi con no rồi, Thạch Lỗi bế con vỗ ợ hơi, giục vợ ăn cơm.Ăn cơm xong lại tất tả đến trường học. Ngày nào cũng bận rộn tiếp thu kiến thức mới, còn phải tranh thủ ôn tập lại bài vở của học kỳ trước.Tuy khoảng thời gian ở nhà Diệp Thư vẫn không rời sách vở, nhưng vẫn phải xem lại cho nhớ bài.Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, mai đã là chủ nhật rồi. Tối nay Diệp Thư không định học bài nữa, cô định đi ngủ sớm, dưỡng sức cho kỳ thi ngày mai.Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư đến trường từ rất sớm, hôm nay thi một lúc năm môn, thời gian khá eo hẹp.Thầy giáo đến cũng chẳng nói gì, trực tiếp lấy đề bài ra cho Diệp Thư làm.Buổi sáng thi hai môn, buổi chiều thi ba môn.Thi xong xuôi, Diệp Thư tự thấy mình làm bài tốt, vui vẻ ra về.Thứ hai tiếp tục đi học, thứ ba có kết quả, các thầy cô đều rất hài lòng.Tuy rằng nửa năm không đến lớp nhưng kết quả vẫn nằm trong top 10 của khối. Thành tích như vậy đã là rất tốt rồi.Bản thân Diệp Thư cũng rất hài lòng, ngày tháng bận rộn trôi qua thật nhanh.Diệp Thư vừa bận học, vừa chăm con gái. Tuy ngày nào cũng tất bật, nhưng nhìn con gái nhỏ ngày một lớn lên, cảm giác viên mãn trong lòng không phải ai làm mẹ cũng hiểu được.Vội vàng bận rộn rồi lại đến Tết, trường của Diệp Thư đã được nghỉ đông.Trong nhà trừ Thạch Lỗi còn đi làm, còn lại hai ông bà với Diệp Thư cùng nhau chăm một đứa trẻ, cũng đỡ vất vả hơn nhiều.Ban ngày Diệp Thư đưa con sang cho ông bà, đến giờ cho con b.ú thì lại bế con về cho bú, cho b.ú xong lại về làm việc của mình.Diệp Thư vẫn làm công việc dịch thuật, trừ tháng ở cữ bị bà nội ngăn cản nên phải nghỉ một tháng, những ngày còn lại cơ bản là không nghỉ.Bởi vì Diệp Thư dịch nhanh lại dịch hay, nên ông nội cơ bản đã không còn dịch nữa. Ông giới thiệu hết việc cho Diệp Thư.Khả năng làm việc của Diệp Thư cũng được mọi người công nhận, hiện tại thù lao của cô cũng đã bằng với ông nội lúc trước.Các loại tài liệu thì 5 đồng/1000 chữ, tiểu thuyết thì 1 đồng/1000 chữ.Tính sơ sơ như vậy, một năm Diệp Thư kiếm được hơn bốn nghìn đồng, mà đây là còn chưa tính lúc mang thai và ở cữ không dịch được nhiều.Cho nên bây giờ Diệp Thư không còn ra chợ đen bán đồ nữa, trừ những lúc Vạn Gia Đống đến nhà lấy hàng, còn lại Diệp Thư đều dừng hết.Hơn nữa số lượng Vạn Gia Đống lấy cũng ngày càng ít, bởi vì tuy rằng lương thực nhà Diệp Thư ngon nhưng giá cả lại quá đắt.Hiện tại gạo lứt ở chợ đen không cần phiếu lương thực cũng chỉ có bảy tám hào một cân. Còn ở cửa hàng lương thực, có tem phiếu thì chỉ có hai hào một cân.Hai đồng một cân của Diệp Thư đúng là quá đắt, bình thường trừ khi bất đắc dĩ thì không ai mua.Trừ khi trong nhà có người già trẻ nhỏ sức khỏe yếu, hơn nữa điều kiện kinh tế khá giả thì mới mua về ăn.Tuy nhiên Diệp Thư cũng chẳng để tâm lắm.Bây giờ trọng tâm của Diệp Thư đều dồn vào việc dịch thuật, muốn nhân lúc mấy năm nay cố gắng làm thật tốt, kiếm nhiều tiền một chút, đợi đến lúc tình hình căng thẳng thì sẽ dừng, không nhận dịch nữa.Lại một mùa hè chói chang, Diệp Thư vừa dắt xe đạp vào nhà, một cô nhóc bốn năm tuổi đã chạy ra.“Mẹ ơi, mẹ về rồi, mẹ mua gì ngon cho con thế?" Cô nhóc ôm chân Diệp Thư hỏi.

Cô đạp xe đạp hết tốc lực, đến nhà cũng đã là nửa tiếng sau.

Dừng xe, vào nhà, cô không để ý gì khác, chỉ đứng bên cạnh giường ngắm nhìn bé Tĩnh Nghi.

Con gái đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng.

Bà nội không có trong phòng, chắc là đang ở trong bếp. Cô vội vàng đi vào bếp.

Bà nội đã nấu cơm xong, thức ăn thừa hôm qua vẫn còn, chỉ cần hâm nóng là được.

Bà nội không cho cô động tay vào, tự mình hâm nóng thức ăn. Vừa hâm nóng xong thì Thạch Lỗi cũng về, vừa lúc ăn cơm.

Đang ăn cơm thì Tĩnh Nghi tỉnh giấc. Cô vội vàng buông bát đũa xuống đi cho con bú.

Đợi con no rồi, Thạch Lỗi bế con vỗ ợ hơi, giục vợ ăn cơm.

Ăn cơm xong lại tất tả đến trường học. Ngày nào cũng bận rộn tiếp thu kiến thức mới, còn phải tranh thủ ôn tập lại bài vở của học kỳ trước.

Tuy khoảng thời gian ở nhà Diệp Thư vẫn không rời sách vở, nhưng vẫn phải xem lại cho nhớ bài.

Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, mai đã là chủ nhật rồi. Tối nay Diệp Thư không định học bài nữa, cô định đi ngủ sớm, dưỡng sức cho kỳ thi ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư đến trường từ rất sớm, hôm nay thi một lúc năm môn, thời gian khá eo hẹp.

Thầy giáo đến cũng chẳng nói gì, trực tiếp lấy đề bài ra cho Diệp Thư làm.

Buổi sáng thi hai môn, buổi chiều thi ba môn.

Thi xong xuôi, Diệp Thư tự thấy mình làm bài tốt, vui vẻ ra về.

Thứ hai tiếp tục đi học, thứ ba có kết quả, các thầy cô đều rất hài lòng.

Tuy rằng nửa năm không đến lớp nhưng kết quả vẫn nằm trong top 10 của khối. Thành tích như vậy đã là rất tốt rồi.

Bản thân Diệp Thư cũng rất hài lòng, ngày tháng bận rộn trôi qua thật nhanh.

Diệp Thư vừa bận học, vừa chăm con gái. Tuy ngày nào cũng tất bật, nhưng nhìn con gái nhỏ ngày một lớn lên, cảm giác viên mãn trong lòng không phải ai làm mẹ cũng hiểu được.

Vội vàng bận rộn rồi lại đến Tết, trường của Diệp Thư đã được nghỉ đông.

Trong nhà trừ Thạch Lỗi còn đi làm, còn lại hai ông bà với Diệp Thư cùng nhau chăm một đứa trẻ, cũng đỡ vất vả hơn nhiều.

Ban ngày Diệp Thư đưa con sang cho ông bà, đến giờ cho con b.ú thì lại bế con về cho bú, cho b.ú xong lại về làm việc của mình.

Diệp Thư vẫn làm công việc dịch thuật, trừ tháng ở cữ bị bà nội ngăn cản nên phải nghỉ một tháng, những ngày còn lại cơ bản là không nghỉ.

Bởi vì Diệp Thư dịch nhanh lại dịch hay, nên ông nội cơ bản đã không còn dịch nữa. Ông giới thiệu hết việc cho Diệp Thư.

Khả năng làm việc của Diệp Thư cũng được mọi người công nhận, hiện tại thù lao của cô cũng đã bằng với ông nội lúc trước.

Các loại tài liệu thì 5 đồng/1000 chữ, tiểu thuyết thì 1 đồng/1000 chữ.

Tính sơ sơ như vậy, một năm Diệp Thư kiếm được hơn bốn nghìn đồng, mà đây là còn chưa tính lúc mang thai và ở cữ không dịch được nhiều.

Cho nên bây giờ Diệp Thư không còn ra chợ đen bán đồ nữa, trừ những lúc Vạn Gia Đống đến nhà lấy hàng, còn lại Diệp Thư đều dừng hết.

Hơn nữa số lượng Vạn Gia Đống lấy cũng ngày càng ít, bởi vì tuy rằng lương thực nhà Diệp Thư ngon nhưng giá cả lại quá đắt.

Hiện tại gạo lứt ở chợ đen không cần phiếu lương thực cũng chỉ có bảy tám hào một cân. Còn ở cửa hàng lương thực, có tem phiếu thì chỉ có hai hào một cân.

Hai đồng một cân của Diệp Thư đúng là quá đắt, bình thường trừ khi bất đắc dĩ thì không ai mua.

Trừ khi trong nhà có người già trẻ nhỏ sức khỏe yếu, hơn nữa điều kiện kinh tế khá giả thì mới mua về ăn.

Tuy nhiên Diệp Thư cũng chẳng để tâm lắm.

Bây giờ trọng tâm của Diệp Thư đều dồn vào việc dịch thuật, muốn nhân lúc mấy năm nay cố gắng làm thật tốt, kiếm nhiều tiền một chút, đợi đến lúc tình hình căng thẳng thì sẽ dừng, không nhận dịch nữa.

Lại một mùa hè chói chang, Diệp Thư vừa dắt xe đạp vào nhà, một cô nhóc bốn năm tuổi đã chạy ra.

“Mẹ ơi, mẹ về rồi, mẹ mua gì ngon cho con thế?" Cô nhóc ôm chân Diệp Thư hỏi.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Cô đạp xe đạp hết tốc lực, đến nhà cũng đã là nửa tiếng sau.Dừng xe, vào nhà, cô không để ý gì khác, chỉ đứng bên cạnh giường ngắm nhìn bé Tĩnh Nghi.Con gái đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng.Bà nội không có trong phòng, chắc là đang ở trong bếp. Cô vội vàng đi vào bếp.Bà nội đã nấu cơm xong, thức ăn thừa hôm qua vẫn còn, chỉ cần hâm nóng là được.Bà nội không cho cô động tay vào, tự mình hâm nóng thức ăn. Vừa hâm nóng xong thì Thạch Lỗi cũng về, vừa lúc ăn cơm.Đang ăn cơm thì Tĩnh Nghi tỉnh giấc. Cô vội vàng buông bát đũa xuống đi cho con bú.Đợi con no rồi, Thạch Lỗi bế con vỗ ợ hơi, giục vợ ăn cơm.Ăn cơm xong lại tất tả đến trường học. Ngày nào cũng bận rộn tiếp thu kiến thức mới, còn phải tranh thủ ôn tập lại bài vở của học kỳ trước.Tuy khoảng thời gian ở nhà Diệp Thư vẫn không rời sách vở, nhưng vẫn phải xem lại cho nhớ bài.Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, mai đã là chủ nhật rồi. Tối nay Diệp Thư không định học bài nữa, cô định đi ngủ sớm, dưỡng sức cho kỳ thi ngày mai.Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư đến trường từ rất sớm, hôm nay thi một lúc năm môn, thời gian khá eo hẹp.Thầy giáo đến cũng chẳng nói gì, trực tiếp lấy đề bài ra cho Diệp Thư làm.Buổi sáng thi hai môn, buổi chiều thi ba môn.Thi xong xuôi, Diệp Thư tự thấy mình làm bài tốt, vui vẻ ra về.Thứ hai tiếp tục đi học, thứ ba có kết quả, các thầy cô đều rất hài lòng.Tuy rằng nửa năm không đến lớp nhưng kết quả vẫn nằm trong top 10 của khối. Thành tích như vậy đã là rất tốt rồi.Bản thân Diệp Thư cũng rất hài lòng, ngày tháng bận rộn trôi qua thật nhanh.Diệp Thư vừa bận học, vừa chăm con gái. Tuy ngày nào cũng tất bật, nhưng nhìn con gái nhỏ ngày một lớn lên, cảm giác viên mãn trong lòng không phải ai làm mẹ cũng hiểu được.Vội vàng bận rộn rồi lại đến Tết, trường của Diệp Thư đã được nghỉ đông.Trong nhà trừ Thạch Lỗi còn đi làm, còn lại hai ông bà với Diệp Thư cùng nhau chăm một đứa trẻ, cũng đỡ vất vả hơn nhiều.Ban ngày Diệp Thư đưa con sang cho ông bà, đến giờ cho con b.ú thì lại bế con về cho bú, cho b.ú xong lại về làm việc của mình.Diệp Thư vẫn làm công việc dịch thuật, trừ tháng ở cữ bị bà nội ngăn cản nên phải nghỉ một tháng, những ngày còn lại cơ bản là không nghỉ.Bởi vì Diệp Thư dịch nhanh lại dịch hay, nên ông nội cơ bản đã không còn dịch nữa. Ông giới thiệu hết việc cho Diệp Thư.Khả năng làm việc của Diệp Thư cũng được mọi người công nhận, hiện tại thù lao của cô cũng đã bằng với ông nội lúc trước.Các loại tài liệu thì 5 đồng/1000 chữ, tiểu thuyết thì 1 đồng/1000 chữ.Tính sơ sơ như vậy, một năm Diệp Thư kiếm được hơn bốn nghìn đồng, mà đây là còn chưa tính lúc mang thai và ở cữ không dịch được nhiều.Cho nên bây giờ Diệp Thư không còn ra chợ đen bán đồ nữa, trừ những lúc Vạn Gia Đống đến nhà lấy hàng, còn lại Diệp Thư đều dừng hết.Hơn nữa số lượng Vạn Gia Đống lấy cũng ngày càng ít, bởi vì tuy rằng lương thực nhà Diệp Thư ngon nhưng giá cả lại quá đắt.Hiện tại gạo lứt ở chợ đen không cần phiếu lương thực cũng chỉ có bảy tám hào một cân. Còn ở cửa hàng lương thực, có tem phiếu thì chỉ có hai hào một cân.Hai đồng một cân của Diệp Thư đúng là quá đắt, bình thường trừ khi bất đắc dĩ thì không ai mua.Trừ khi trong nhà có người già trẻ nhỏ sức khỏe yếu, hơn nữa điều kiện kinh tế khá giả thì mới mua về ăn.Tuy nhiên Diệp Thư cũng chẳng để tâm lắm.Bây giờ trọng tâm của Diệp Thư đều dồn vào việc dịch thuật, muốn nhân lúc mấy năm nay cố gắng làm thật tốt, kiếm nhiều tiền một chút, đợi đến lúc tình hình căng thẳng thì sẽ dừng, không nhận dịch nữa.Lại một mùa hè chói chang, Diệp Thư vừa dắt xe đạp vào nhà, một cô nhóc bốn năm tuổi đã chạy ra.“Mẹ ơi, mẹ về rồi, mẹ mua gì ngon cho con thế?" Cô nhóc ôm chân Diệp Thư hỏi.

Chương 153