Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 154

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư đưa tay lấy chiếc túi lưới trong giỏ xe ra, bên trong là chút đồ cuối cùng của Diệp Thư ở trường.Vừa rồi Diệp Thư đến trường lấy bằng tốt nghiệp, vì đã bắt đầu đi làm nên chỉ có thể tranh thủ lúc giữa trưa chạy qua đó một chuyến.Đúng vậy, Diệp Thư đã đi làm, hiện tại đã là mùa hè năm 1966, từ năm ngoái Diệp Thư đã bắt đầu đến nhà máy thép - nơi Thạch Lỗi làm việc để thực tập.Sau Tết thì chính thức được phân công làm việc tại phòng kế toán của nhà máy thép. Bây giờ đã đi làm được gần nửa năm rồi.Vừa rồi Diệp Thư đến trường cũ để lấy đồ giúp ông nội, ông nội từ sau Tết đã không còn đến trường dạy học nữa, chỉ thỉnh thoảng mới đến trường một lần.Từ sau khi tuyên bố hủy bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học hồi tháng 5, ông càng không muốn đến trường nữa. Bây giờ trường học cũng rất lộn xộn, cho dù là học sinh hay giáo viên đều rất xao động.Ông nội càng không muốn đi. Mỗi ngày chỉ xoay quanh mấy việc như chuyện trò, chơi cờ với bạn cũ, ở nhà giúp vợ trông cháu, nấu cơm.Ông cũng đã nói chuyện với nhà trường rồi, sau này sẽ không đến dạy nữa.Hiệu trưởng tuy muốn giữ ông lại, nhưng nghĩ đến tình hình của trường học hiện tại, cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.Ông nội hoàn toàn không muốn nhìn thấy tình trạng hiện tại của trường, vì vậy, đồ đạc của ông nội ở trường hôm nay đã để cho Diệp Thư đi lấy về.Ban đầu định để Thạch Lỗi đi, nhưng Diệp Thư cũng về trường có việc, nên tiện thể đi luôn.Nhìn thấy mọi người trong trường hoang mang lo sợ. Tuy biết đây là giai đoạn lịch sử tất yếu phải trải qua, trong lòng Diệp Thư vẫn cảm thấy rất khó chịu.Diệp Thư biết, mình cũng nên chuẩn bị rồi. Còn hai năm nữa là đến năm 1968. Phải tranh thủ trước năm 1968 nghĩ ra một cách ổn thỏa, để gia đình không đến nỗi sống quá khó khăn.Cô bé nhìn trong túi lưới toàn cốc với chén, chẳng có gì ngon, bèn bĩu môi: "Mẹ hư, không phải nói trở về sẽ mua đồ ngon cho con sao? Sao chẳng có gì thế?"Diệp Thư bật cười: "Mẹ phải ghé trường một lát, giờ mình ăn cơm trước, ăn xong mẹ con mình đi mua đồ ngon được không?"Cô bé nghe vậy liền vui vẻ: "Được ạ được ạ. Con thích đi cửa hàng bách hóa với mẹ nhất.""Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong mẹ sẽ dẫn con đi, nhưng mà phải nói trước, đến đó không được đòi mua hết thứ này đến thứ khác đâu đấy. Chỉ được mua một món con thích nhất thôi, không được nuốt lời." Diệp Thư thống nhất trước."Con biết rồi ạ, con không khóc nữa, không mẹ lại đánh đòn."Ăn xong, Diệp Thư muốn nghỉ một lát rồi mới đi, nhưng con gái không chịu, cứ nằng nặc đòi mẹ đi ngay. Diệp Thư hết cách, đành phải cùng Thạch Lỗi đưa cô bé đi.Lúc chưa đi thì nói hay lắm, kết quả đến nơi thì đâu còn nhớ lời hứa lúc nãy.Đến nơi, cô bé cái gì cũng muốn, Diệp Thư mua cho hai món rồi mà vẫn chưa chịu. Cứ nhất quyết đòi mua hết những món mình thích về nhà, không mua là nằm lăn ra đất khóc.Diệp Thư tức điên người, cứ đứng nhìn cô bé khóc, Thạch Lỗi muốn bế con gái lên thì cũng bị Diệp Thư ngăn lại.Cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác, cho đến khi cô bé khóc chán, Diệp Thư mới đưa về.Cũng không đến chỗ ông bà, mà về thẳng nhà mình. Về đến nhà chẳng nói chẳng rằng, cầm cái cán chổi lên là quất vào m.ô.n.g cô bé.Vừa đánh vừa mắng: "Mẹ đã bảo rồi, không vừa ý là khóc, càng lớn càng hư, còn dám nằm lăn ra đất khóc. Còn nằm nữa không? Hả! Còn nằm nữa không?"Lúc đầu cô bé còn muốn chạy sang chỗ bố, miệng còn gọi: "Bố ơi, bố ơi."Thạch Lỗi không nhịn được định đứng ra kéo cô bé lại thì bị Diệp Thư trừng mắt, đành thôi.Thạch Lỗi không nỡ nhìn nữa, quay người đi ra ngoài.Cô bé thấy bố đi ra ngoài, biết là không trông chờ gì được vào bố nữa.Vội vàng cầu xin mẹ: "Mẹ ơi, con không khóc nữa."Diệp Thư hỏi một câu, cô bé đáp một câu.

Diệp Thư đưa tay lấy chiếc túi lưới trong giỏ xe ra, bên trong là chút đồ cuối cùng của Diệp Thư ở trường.

Vừa rồi Diệp Thư đến trường lấy bằng tốt nghiệp, vì đã bắt đầu đi làm nên chỉ có thể tranh thủ lúc giữa trưa chạy qua đó một chuyến.

Đúng vậy, Diệp Thư đã đi làm, hiện tại đã là mùa hè năm 1966, từ năm ngoái Diệp Thư đã bắt đầu đến nhà máy thép - nơi Thạch Lỗi làm việc để thực tập.

Sau Tết thì chính thức được phân công làm việc tại phòng kế toán của nhà máy thép. Bây giờ đã đi làm được gần nửa năm rồi.

Vừa rồi Diệp Thư đến trường cũ để lấy đồ giúp ông nội, ông nội từ sau Tết đã không còn đến trường dạy học nữa, chỉ thỉnh thoảng mới đến trường một lần.

Từ sau khi tuyên bố hủy bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học hồi tháng 5, ông càng không muốn đến trường nữa. Bây giờ trường học cũng rất lộn xộn, cho dù là học sinh hay giáo viên đều rất xao động.

Ông nội càng không muốn đi. Mỗi ngày chỉ xoay quanh mấy việc như chuyện trò, chơi cờ với bạn cũ, ở nhà giúp vợ trông cháu, nấu cơm.

Ông cũng đã nói chuyện với nhà trường rồi, sau này sẽ không đến dạy nữa.

Hiệu trưởng tuy muốn giữ ông lại, nhưng nghĩ đến tình hình của trường học hiện tại, cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.

Ông nội hoàn toàn không muốn nhìn thấy tình trạng hiện tại của trường, vì vậy, đồ đạc của ông nội ở trường hôm nay đã để cho Diệp Thư đi lấy về.

Ban đầu định để Thạch Lỗi đi, nhưng Diệp Thư cũng về trường có việc, nên tiện thể đi luôn.

Nhìn thấy mọi người trong trường hoang mang lo sợ. Tuy biết đây là giai đoạn lịch sử tất yếu phải trải qua, trong lòng Diệp Thư vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Diệp Thư biết, mình cũng nên chuẩn bị rồi. Còn hai năm nữa là đến năm 1968. Phải tranh thủ trước năm 1968 nghĩ ra một cách ổn thỏa, để gia đình không đến nỗi sống quá khó khăn.

Cô bé nhìn trong túi lưới toàn cốc với chén, chẳng có gì ngon, bèn bĩu môi: "Mẹ hư, không phải nói trở về sẽ mua đồ ngon cho con sao? Sao chẳng có gì thế?"

Diệp Thư bật cười: "Mẹ phải ghé trường một lát, giờ mình ăn cơm trước, ăn xong mẹ con mình đi mua đồ ngon được không?"

Cô bé nghe vậy liền vui vẻ: "Được ạ được ạ. Con thích đi cửa hàng bách hóa với mẹ nhất."

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong mẹ sẽ dẫn con đi, nhưng mà phải nói trước, đến đó không được đòi mua hết thứ này đến thứ khác đâu đấy. Chỉ được mua một món con thích nhất thôi, không được nuốt lời." Diệp Thư thống nhất trước.

"Con biết rồi ạ, con không khóc nữa, không mẹ lại đánh đòn."

Ăn xong, Diệp Thư muốn nghỉ một lát rồi mới đi, nhưng con gái không chịu, cứ nằng nặc đòi mẹ đi ngay. Diệp Thư hết cách, đành phải cùng Thạch Lỗi đưa cô bé đi.

Lúc chưa đi thì nói hay lắm, kết quả đến nơi thì đâu còn nhớ lời hứa lúc nãy.

Đến nơi, cô bé cái gì cũng muốn, Diệp Thư mua cho hai món rồi mà vẫn chưa chịu. Cứ nhất quyết đòi mua hết những món mình thích về nhà, không mua là nằm lăn ra đất khóc.

Diệp Thư tức điên người, cứ đứng nhìn cô bé khóc, Thạch Lỗi muốn bế con gái lên thì cũng bị Diệp Thư ngăn lại.

Cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác, cho đến khi cô bé khóc chán, Diệp Thư mới đưa về.

Cũng không đến chỗ ông bà, mà về thẳng nhà mình. Về đến nhà chẳng nói chẳng rằng, cầm cái cán chổi lên là quất vào m.ô.n.g cô bé.

Vừa đánh vừa mắng: "Mẹ đã bảo rồi, không vừa ý là khóc, càng lớn càng hư, còn dám nằm lăn ra đất khóc. Còn nằm nữa không? Hả! Còn nằm nữa không?"

Lúc đầu cô bé còn muốn chạy sang chỗ bố, miệng còn gọi: "Bố ơi, bố ơi."

Thạch Lỗi không nhịn được định đứng ra kéo cô bé lại thì bị Diệp Thư trừng mắt, đành thôi.

Thạch Lỗi không nỡ nhìn nữa, quay người đi ra ngoài.

Cô bé thấy bố đi ra ngoài, biết là không trông chờ gì được vào bố nữa.

Vội vàng cầu xin mẹ: "Mẹ ơi, con không khóc nữa."

Diệp Thư hỏi một câu, cô bé đáp một câu.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư đưa tay lấy chiếc túi lưới trong giỏ xe ra, bên trong là chút đồ cuối cùng của Diệp Thư ở trường.Vừa rồi Diệp Thư đến trường lấy bằng tốt nghiệp, vì đã bắt đầu đi làm nên chỉ có thể tranh thủ lúc giữa trưa chạy qua đó một chuyến.Đúng vậy, Diệp Thư đã đi làm, hiện tại đã là mùa hè năm 1966, từ năm ngoái Diệp Thư đã bắt đầu đến nhà máy thép - nơi Thạch Lỗi làm việc để thực tập.Sau Tết thì chính thức được phân công làm việc tại phòng kế toán của nhà máy thép. Bây giờ đã đi làm được gần nửa năm rồi.Vừa rồi Diệp Thư đến trường cũ để lấy đồ giúp ông nội, ông nội từ sau Tết đã không còn đến trường dạy học nữa, chỉ thỉnh thoảng mới đến trường một lần.Từ sau khi tuyên bố hủy bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học hồi tháng 5, ông càng không muốn đến trường nữa. Bây giờ trường học cũng rất lộn xộn, cho dù là học sinh hay giáo viên đều rất xao động.Ông nội càng không muốn đi. Mỗi ngày chỉ xoay quanh mấy việc như chuyện trò, chơi cờ với bạn cũ, ở nhà giúp vợ trông cháu, nấu cơm.Ông cũng đã nói chuyện với nhà trường rồi, sau này sẽ không đến dạy nữa.Hiệu trưởng tuy muốn giữ ông lại, nhưng nghĩ đến tình hình của trường học hiện tại, cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.Ông nội hoàn toàn không muốn nhìn thấy tình trạng hiện tại của trường, vì vậy, đồ đạc của ông nội ở trường hôm nay đã để cho Diệp Thư đi lấy về.Ban đầu định để Thạch Lỗi đi, nhưng Diệp Thư cũng về trường có việc, nên tiện thể đi luôn.Nhìn thấy mọi người trong trường hoang mang lo sợ. Tuy biết đây là giai đoạn lịch sử tất yếu phải trải qua, trong lòng Diệp Thư vẫn cảm thấy rất khó chịu.Diệp Thư biết, mình cũng nên chuẩn bị rồi. Còn hai năm nữa là đến năm 1968. Phải tranh thủ trước năm 1968 nghĩ ra một cách ổn thỏa, để gia đình không đến nỗi sống quá khó khăn.Cô bé nhìn trong túi lưới toàn cốc với chén, chẳng có gì ngon, bèn bĩu môi: "Mẹ hư, không phải nói trở về sẽ mua đồ ngon cho con sao? Sao chẳng có gì thế?"Diệp Thư bật cười: "Mẹ phải ghé trường một lát, giờ mình ăn cơm trước, ăn xong mẹ con mình đi mua đồ ngon được không?"Cô bé nghe vậy liền vui vẻ: "Được ạ được ạ. Con thích đi cửa hàng bách hóa với mẹ nhất.""Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong mẹ sẽ dẫn con đi, nhưng mà phải nói trước, đến đó không được đòi mua hết thứ này đến thứ khác đâu đấy. Chỉ được mua một món con thích nhất thôi, không được nuốt lời." Diệp Thư thống nhất trước."Con biết rồi ạ, con không khóc nữa, không mẹ lại đánh đòn."Ăn xong, Diệp Thư muốn nghỉ một lát rồi mới đi, nhưng con gái không chịu, cứ nằng nặc đòi mẹ đi ngay. Diệp Thư hết cách, đành phải cùng Thạch Lỗi đưa cô bé đi.Lúc chưa đi thì nói hay lắm, kết quả đến nơi thì đâu còn nhớ lời hứa lúc nãy.Đến nơi, cô bé cái gì cũng muốn, Diệp Thư mua cho hai món rồi mà vẫn chưa chịu. Cứ nhất quyết đòi mua hết những món mình thích về nhà, không mua là nằm lăn ra đất khóc.Diệp Thư tức điên người, cứ đứng nhìn cô bé khóc, Thạch Lỗi muốn bế con gái lên thì cũng bị Diệp Thư ngăn lại.Cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác, cho đến khi cô bé khóc chán, Diệp Thư mới đưa về.Cũng không đến chỗ ông bà, mà về thẳng nhà mình. Về đến nhà chẳng nói chẳng rằng, cầm cái cán chổi lên là quất vào m.ô.n.g cô bé.Vừa đánh vừa mắng: "Mẹ đã bảo rồi, không vừa ý là khóc, càng lớn càng hư, còn dám nằm lăn ra đất khóc. Còn nằm nữa không? Hả! Còn nằm nữa không?"Lúc đầu cô bé còn muốn chạy sang chỗ bố, miệng còn gọi: "Bố ơi, bố ơi."Thạch Lỗi không nhịn được định đứng ra kéo cô bé lại thì bị Diệp Thư trừng mắt, đành thôi.Thạch Lỗi không nỡ nhìn nữa, quay người đi ra ngoài.Cô bé thấy bố đi ra ngoài, biết là không trông chờ gì được vào bố nữa.Vội vàng cầu xin mẹ: "Mẹ ơi, con không khóc nữa."Diệp Thư hỏi một câu, cô bé đáp một câu.

Chương 154