Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 214

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư bảo cô ấy mở hộp ra xem, chỉ cho cô ấy chỗ lỗi nhỏ, đó là phần đáy phích bị bong một mảng sơn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.Chị Ngọc Bình không ngớt lời khen Diệp Thư: "May nhờ có em đấy, em gái à. Cái phích này đẹp thật đấy, nếu không có em chắc chắn chúng chị không mua được.Chị biết phải cảm ơn em thế nào đây, em yên tâm, sau này có việc gì cứ bảo chị, chị sẽ coi như việc của mình mà làm."Diệp Thư vẫy tay với cô ấy, nói không có gì.Chỉ là dặn dò cô ấy thêm lần nữa, đừng đi nói lung tung ở bên ngoài. Bản thân cô cũng không có cách nào mua thêm được loại không cần phiếu nữa.Chị Ngọc Bình đương nhiên miệng liên tục đồng ý. Lại móc tiền ra hỏi Diệp Thư bao nhiêu tiền.Diệp Thư nói 6 đồng, chị Ngọc Bình còn muốn đưa thêm cho cô 1 đồng, nói là không thể để Diệp Thư giúp không công được.Diệp Thư nào cần số tiền ấy, đừng nói là cô không thiếu tiền, mà cho dù có thiếu cũng không thể nhận.Nhận một đồng này, cô chẳng còn ra thể thống gì nữa. Thế nên Diệp Thư nhất quyết từ chối. Còn nói thêm nếu cô ấy cứ đưa tiền, cô sẽ lấy lại phích nước nóng.Chị Ngọc Bình thấy Diệp Thư không nhận, đành phải cất tiền đi.Chị Ngọc Bình ngồi thêm một lúc, trò chuyện với hai ông bà. Thấy cũng đến lúc phải nấu cơm trưa, cô ấy mới cầm phích nước nóng ra về.Chị Ngọc Bình đi rồi, bà nội mới hỏi Diệp Thư muốn ăn gì để bà làm.Diệp Thư ngẫm nghĩ một lát, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn. Cô bảo bà cứ làm đại món gì cũng được, cô không kén ăn."Hay là hôm nay chúng ta ăn sủi cảo đi! Thời tiết này mà ăn sủi cảo thì ấm bụng." Ông nội lên tiếng."Được, vậy ăn sủi cảo." Bà nội thấy ông nội đã lên tiếng, cũng chẳng có gì khó khăn, bèn quyết định luôn là ăn sủi cảo.Cả nhà cùng xúm vào, người nhào bột, người làm nhân.Chẳng mấy chốc đã có đĩa sủi cảo nóng hổi bốc khói nghi ngút.Lúc Diệp Thư đang ăn sủi cảo thì bên nhà ông bác Diệp lại xảy ra trận cãi vã kịch liệt.Mọi chuyện cũng đều từ cái phích nước nóng mà ra.Chị Ngọc Bình ôm phích nước nóng từ nhà Diệp Thư ra về, trong lòng vui như mở cờ.Đến cổng, cô ấy theo thói quen thò đầu nhìn vào trong sân, thấy không có ai mới ôm phích nước nóng rảo bước vào nhà.Ai ngờ đâu lại đụng mặt em dâu Vương Anh Tử đang định đi ra nhà xí."Chị dâu đi đâu đấy? Cầm gì trong tay thế?" Em dâu Vương Anh Tử nhìn cái phích trong tay chị Ngọc Bình rồi hỏi."Không có gì đâu, em đi đi, chị vào nhà đây." Chị Ngọc Bình ấp úng nói."Em không vội, cho em xem chị cầm gì nào?" Chị Ngọc Bình càng ấp úng, em dâu Vương Anh Tử càng tò mò.Thấy chị Ngọc Bình không đề phòng, cô ta liền giật ngay lấy cái phích."Cô làm gì thế? Trả lại cho tôi." Chị Ngọc Bình cuống quýt giằng lại."Phích nước nóng à? Chị dâu này, không phải em nói chị đâu, chị mua phích nước nóng mà cứ phải giấu diếm làm gì? Nói ra thì nhà mình cũng nên mua một cái, như thế mùa đông ông bà, bố mẹ uống nước nóng cho tiện." Em dâu Vương Anh Tử vừa cầm cái phích trên tay vừa nói móc mỉa chị Ngọc Bình, trong lòng biết tỏng là cô ấy không thể nào bỏ tiền túi ra mua phích cho nhà chồng được."Mẹ, bà nội ơi, ra đây xem chị dâu mua phích nước nóng về này." Lúc này ông bác Diệp và anh cả Diệp không có nhà, nên em dâu Vương Anh Tử chỉ gọi mẹ chồng và bà nội chồng ra.Chị Ngọc Bình từ lúc gặp em dâu Vương Anh Tử đã biết là chuyện này không thể giấu được nữa.Nhìn hai mẹ con nhà chồng được em dâu Vương Anh Tử gọi ra, chị Ngọc Bình tức không chịu được. Cô ấy giằng mạnh lấy cái phích, ôm chặt vào lòng.Em dâu Vương Anh Tử nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, cười nhạo một tiếng rồi quay sang nói với mẹ chồng: "Mẹ, chị dâu mua phích nước nóng rồi đấy."Sau đó, cô ta lại giả vờ hỏi chị Ngọc Bình: "Chị dâu, chị xoay sở kiểu gì mà kiếm được phiếu mua phích nước nóng thế, kiếm cho em một cái được không?"

Diệp Thư bảo cô ấy mở hộp ra xem, chỉ cho cô ấy chỗ lỗi nhỏ, đó là phần đáy phích bị bong một mảng sơn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Chị Ngọc Bình không ngớt lời khen Diệp Thư: "May nhờ có em đấy, em gái à. Cái phích này đẹp thật đấy, nếu không có em chắc chắn chúng chị không mua được.

Chị biết phải cảm ơn em thế nào đây, em yên tâm, sau này có việc gì cứ bảo chị, chị sẽ coi như việc của mình mà làm."

Diệp Thư vẫy tay với cô ấy, nói không có gì.

Chỉ là dặn dò cô ấy thêm lần nữa, đừng đi nói lung tung ở bên ngoài. Bản thân cô cũng không có cách nào mua thêm được loại không cần phiếu nữa.

Chị Ngọc Bình đương nhiên miệng liên tục đồng ý. Lại móc tiền ra hỏi Diệp Thư bao nhiêu tiền.

Diệp Thư nói 6 đồng, chị Ngọc Bình còn muốn đưa thêm cho cô 1 đồng, nói là không thể để Diệp Thư giúp không công được.

Diệp Thư nào cần số tiền ấy, đừng nói là cô không thiếu tiền, mà cho dù có thiếu cũng không thể nhận.

Nhận một đồng này, cô chẳng còn ra thể thống gì nữa. Thế nên Diệp Thư nhất quyết từ chối. Còn nói thêm nếu cô ấy cứ đưa tiền, cô sẽ lấy lại phích nước nóng.

Chị Ngọc Bình thấy Diệp Thư không nhận, đành phải cất tiền đi.

Chị Ngọc Bình ngồi thêm một lúc, trò chuyện với hai ông bà. Thấy cũng đến lúc phải nấu cơm trưa, cô ấy mới cầm phích nước nóng ra về.

Chị Ngọc Bình đi rồi, bà nội mới hỏi Diệp Thư muốn ăn gì để bà làm.

Diệp Thư ngẫm nghĩ một lát, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn. Cô bảo bà cứ làm đại món gì cũng được, cô không kén ăn.

"Hay là hôm nay chúng ta ăn sủi cảo đi! Thời tiết này mà ăn sủi cảo thì ấm bụng." Ông nội lên tiếng.

"Được, vậy ăn sủi cảo." Bà nội thấy ông nội đã lên tiếng, cũng chẳng có gì khó khăn, bèn quyết định luôn là ăn sủi cảo.

Cả nhà cùng xúm vào, người nhào bột, người làm nhân.

Chẳng mấy chốc đã có đĩa sủi cảo nóng hổi bốc khói nghi ngút.

Lúc Diệp Thư đang ăn sủi cảo thì bên nhà ông bác Diệp lại xảy ra trận cãi vã kịch liệt.

Mọi chuyện cũng đều từ cái phích nước nóng mà ra.

Chị Ngọc Bình ôm phích nước nóng từ nhà Diệp Thư ra về, trong lòng vui như mở cờ.

Đến cổng, cô ấy theo thói quen thò đầu nhìn vào trong sân, thấy không có ai mới ôm phích nước nóng rảo bước vào nhà.

Ai ngờ đâu lại đụng mặt em dâu Vương Anh Tử đang định đi ra nhà xí.

"Chị dâu đi đâu đấy? Cầm gì trong tay thế?" Em dâu Vương Anh Tử nhìn cái phích trong tay chị Ngọc Bình rồi hỏi.

"Không có gì đâu, em đi đi, chị vào nhà đây." Chị Ngọc Bình ấp úng nói.

"Em không vội, cho em xem chị cầm gì nào?" Chị Ngọc Bình càng ấp úng, em dâu Vương Anh Tử càng tò mò.

Thấy chị Ngọc Bình không đề phòng, cô ta liền giật ngay lấy cái phích.

"Cô làm gì thế? Trả lại cho tôi." Chị Ngọc Bình cuống quýt giằng lại.

"Phích nước nóng à? Chị dâu này, không phải em nói chị đâu, chị mua phích nước nóng mà cứ phải giấu diếm làm gì? Nói ra thì nhà mình cũng nên mua một cái, như thế mùa đông ông bà, bố mẹ uống nước nóng cho tiện." Em dâu Vương Anh Tử vừa cầm cái phích trên tay vừa nói móc mỉa chị Ngọc Bình, trong lòng biết tỏng là cô ấy không thể nào bỏ tiền túi ra mua phích cho nhà chồng được.

"Mẹ, bà nội ơi, ra đây xem chị dâu mua phích nước nóng về này." Lúc này ông bác Diệp và anh cả Diệp không có nhà, nên em dâu Vương Anh Tử chỉ gọi mẹ chồng và bà nội chồng ra.

Chị Ngọc Bình từ lúc gặp em dâu Vương Anh Tử đã biết là chuyện này không thể giấu được nữa.

Nhìn hai mẹ con nhà chồng được em dâu Vương Anh Tử gọi ra, chị Ngọc Bình tức không chịu được. Cô ấy giằng mạnh lấy cái phích, ôm chặt vào lòng.

Em dâu Vương Anh Tử nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, cười nhạo một tiếng rồi quay sang nói với mẹ chồng: "Mẹ, chị dâu mua phích nước nóng rồi đấy."

Sau đó, cô ta lại giả vờ hỏi chị Ngọc Bình: "Chị dâu, chị xoay sở kiểu gì mà kiếm được phiếu mua phích nước nóng thế, kiếm cho em một cái được không?"

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Diệp Thư bảo cô ấy mở hộp ra xem, chỉ cho cô ấy chỗ lỗi nhỏ, đó là phần đáy phích bị bong một mảng sơn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.Chị Ngọc Bình không ngớt lời khen Diệp Thư: "May nhờ có em đấy, em gái à. Cái phích này đẹp thật đấy, nếu không có em chắc chắn chúng chị không mua được.Chị biết phải cảm ơn em thế nào đây, em yên tâm, sau này có việc gì cứ bảo chị, chị sẽ coi như việc của mình mà làm."Diệp Thư vẫy tay với cô ấy, nói không có gì.Chỉ là dặn dò cô ấy thêm lần nữa, đừng đi nói lung tung ở bên ngoài. Bản thân cô cũng không có cách nào mua thêm được loại không cần phiếu nữa.Chị Ngọc Bình đương nhiên miệng liên tục đồng ý. Lại móc tiền ra hỏi Diệp Thư bao nhiêu tiền.Diệp Thư nói 6 đồng, chị Ngọc Bình còn muốn đưa thêm cho cô 1 đồng, nói là không thể để Diệp Thư giúp không công được.Diệp Thư nào cần số tiền ấy, đừng nói là cô không thiếu tiền, mà cho dù có thiếu cũng không thể nhận.Nhận một đồng này, cô chẳng còn ra thể thống gì nữa. Thế nên Diệp Thư nhất quyết từ chối. Còn nói thêm nếu cô ấy cứ đưa tiền, cô sẽ lấy lại phích nước nóng.Chị Ngọc Bình thấy Diệp Thư không nhận, đành phải cất tiền đi.Chị Ngọc Bình ngồi thêm một lúc, trò chuyện với hai ông bà. Thấy cũng đến lúc phải nấu cơm trưa, cô ấy mới cầm phích nước nóng ra về.Chị Ngọc Bình đi rồi, bà nội mới hỏi Diệp Thư muốn ăn gì để bà làm.Diệp Thư ngẫm nghĩ một lát, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn. Cô bảo bà cứ làm đại món gì cũng được, cô không kén ăn."Hay là hôm nay chúng ta ăn sủi cảo đi! Thời tiết này mà ăn sủi cảo thì ấm bụng." Ông nội lên tiếng."Được, vậy ăn sủi cảo." Bà nội thấy ông nội đã lên tiếng, cũng chẳng có gì khó khăn, bèn quyết định luôn là ăn sủi cảo.Cả nhà cùng xúm vào, người nhào bột, người làm nhân.Chẳng mấy chốc đã có đĩa sủi cảo nóng hổi bốc khói nghi ngút.Lúc Diệp Thư đang ăn sủi cảo thì bên nhà ông bác Diệp lại xảy ra trận cãi vã kịch liệt.Mọi chuyện cũng đều từ cái phích nước nóng mà ra.Chị Ngọc Bình ôm phích nước nóng từ nhà Diệp Thư ra về, trong lòng vui như mở cờ.Đến cổng, cô ấy theo thói quen thò đầu nhìn vào trong sân, thấy không có ai mới ôm phích nước nóng rảo bước vào nhà.Ai ngờ đâu lại đụng mặt em dâu Vương Anh Tử đang định đi ra nhà xí."Chị dâu đi đâu đấy? Cầm gì trong tay thế?" Em dâu Vương Anh Tử nhìn cái phích trong tay chị Ngọc Bình rồi hỏi."Không có gì đâu, em đi đi, chị vào nhà đây." Chị Ngọc Bình ấp úng nói."Em không vội, cho em xem chị cầm gì nào?" Chị Ngọc Bình càng ấp úng, em dâu Vương Anh Tử càng tò mò.Thấy chị Ngọc Bình không đề phòng, cô ta liền giật ngay lấy cái phích."Cô làm gì thế? Trả lại cho tôi." Chị Ngọc Bình cuống quýt giằng lại."Phích nước nóng à? Chị dâu này, không phải em nói chị đâu, chị mua phích nước nóng mà cứ phải giấu diếm làm gì? Nói ra thì nhà mình cũng nên mua một cái, như thế mùa đông ông bà, bố mẹ uống nước nóng cho tiện." Em dâu Vương Anh Tử vừa cầm cái phích trên tay vừa nói móc mỉa chị Ngọc Bình, trong lòng biết tỏng là cô ấy không thể nào bỏ tiền túi ra mua phích cho nhà chồng được."Mẹ, bà nội ơi, ra đây xem chị dâu mua phích nước nóng về này." Lúc này ông bác Diệp và anh cả Diệp không có nhà, nên em dâu Vương Anh Tử chỉ gọi mẹ chồng và bà nội chồng ra.Chị Ngọc Bình từ lúc gặp em dâu Vương Anh Tử đã biết là chuyện này không thể giấu được nữa.Nhìn hai mẹ con nhà chồng được em dâu Vương Anh Tử gọi ra, chị Ngọc Bình tức không chịu được. Cô ấy giằng mạnh lấy cái phích, ôm chặt vào lòng.Em dâu Vương Anh Tử nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, cười nhạo một tiếng rồi quay sang nói với mẹ chồng: "Mẹ, chị dâu mua phích nước nóng rồi đấy."Sau đó, cô ta lại giả vờ hỏi chị Ngọc Bình: "Chị dâu, chị xoay sở kiểu gì mà kiếm được phiếu mua phích nước nóng thế, kiếm cho em một cái được không?"

Chương 214