Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 215

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Mẹ Diệp vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra.Nhà này làm gì có cửa nào mà kiếm được phiếu mua phích, nếu kiếm được thì mấy năm nay chẳng phải là mua từ lâu rồi sao?Nhìn thấy phích nước nóng, mẹ Diệp biết ngay là do Diệp Thư giúp đỡ, bởi vì con trai cả vừa mới đón Diệp Thư về quê, chưa gì con dâu đã có phích nước nóng mang về, khỏi nói cũng biết là từ đâu ra.Mẹ Diệp gọi cả hai cô con dâu vào nhà.Nhìn hai cô con dâu, mẹ Diệp trong lòng cũng thấy bất lực, người ngoài nhìn vào cứ tưởng gia đình bà êm ấm thuận hòa, nhưng chỉ có bà mới biết, chuyện phiền lòng trong nhà nhiều vô kể.Không nói đâu xa, cứ nhìn hai cô con dâu này, nếu không có bà đứng ra thì không biết đã cãi nhau bao nhiêu trận rồi.Hai cô con dâu này đều do chính tay bà chọn lựa kỹ càng mới rước về nhà. Mấy năm làm dâu con trong nhà, nói chung là không có lỗi lầm gì lớn, nhưng lỗi nhỏ thì liên tục.Cô con dâu cả Ngọc Bình tính tình cũng tạm được, tuy hơi nhỏ nhen nhưng bản tính cũng thẳng thắn, lại nhanh nhẹn tháo vát.Cô con dâu hai tuy hơi lắm điều một tí, nhưng với người ngoài cũng tốt, chỉ là thích so bì với vợ chồng anh cả.Nhưng gần đây mẹ Diệp cũng phát hiện ra, càng ngày hai người càng mâu thuẫn, ít nhiều trái ngược với lời nói.Bà nội Diệp càng nghĩ, nét mặt càng trở nên nghiêm nghị."Vợ thằng cả, cái phích nước nóng này là thế nào?"Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bà nội, trong lòng Ngọc Bình cũng có chút bất an."Bà, cháu trai cháu lấy vợ, đây là cháu nhờ Diệp Thư mua giúp, là hàng lỗi, cháu..." Ngọc Bình giải thích."Cái gì? Ông nội không phải cấm chúng ta đi nhờ vả Diệp Thư hay sao?" Chưa để Ngọc Bình nói hết câu, Vương Anh Tử đã lên tiếng.Ngọc Bình cúi đầu không nói, mẹ Diệp cũng lắc đầu tỏ ý không đồng tình.Đúng lúc này, mấy người ông nội Diệp cũng vừa đi về.Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trong nhà, bố Diệp lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"Vương Anh Tử không đợi người khác trả lời, trước tiên nói đầu đuôi câu chuyện, sau khi nói xong liền tức giận móc mỉa: “Có người lợi dụng ân huệ của gia đình nhà chồng để kiếm lợi cho nhà mẹ đẻ. Đúng là không biết xấu hổ!""Cô nói ai không biết xấu hổ hả?" Ngọc Bình vừa nói vừa tiến lại gần Vương Anh Tử."Tôi nói ai thì người đó tự biết." Vừa nói cũng vừa xấn xổ lao tới.Thấy hai người sắp sửa đánh nhau, hai người anh cả Diệp vội vàng mỗi người kéo vợ mình lại.Ông nội Diệp trầm mặt xuống."Các người làm cái gì vậy? Dừng tay cho tôi! Không sợ người ta chê cười à!" Thấy ông nổi giận, hai chị em dâu cũng dừng lại.Ông nội Diệp hút một hơi thuốc, nói với Ngọc Bình: "Cháu dâu cả, lúc trước ông đã nói thế nào?""Ông nội, cháu..." Ngọc Bình đối với Vương Anh Tử thì nói năng hùng hồn lắm, nhưng đối diện với ông nội thì lại chột dạ không nói nên lời.Hoá ra từ sau khi Diệp Thư trở về, biết được Diệp Thư làm việc ở hợp tác xã cung ứng.Trong nhà có một người họ hàng như vậy, mọi người, đặc biệt là hai cô cháu dâu bắt đầu có chút vênh váo.Không chỉ khoe khoang khắp nơi, mà còn bóng gió muốn nhờ Diệp Thư mua đồ giá rẻ.Không chỉ nghĩ đến đồ đạc thiếu thốn trong nhà mình, mà còn nghĩ đến bố mẹ anh chị em bên nhà mẹ đẻ mình cần những thứ gì.Lần đó, thấy mọi người trong nhà đều thiếu chừng mực mà đi tìm Diệp Thư, ông nội Diệp đã nổi trận lôi đình.Lúc đó ông cũng nói rõ ràng rồi, không cho phép người trong nhà đi tìm Diệp Thư nhờ vả, đặc biệt là không được nhờ Diệp Thư giúp đỡ người nhà họ. "Người trong nhà" ở đây bao gồm cả bà Diệp, bố mẹ Diệp và hai cô cháu dâu.Lúc đó ông nội Diệp cũng phân tích lý lẽ rõ ràng cho mấy người nghe rồi.Tình cảm là thứ càng dùng càng bạc, có quan hệ cũng phải để dành lúc cần thiết mà dùng.Hơn nữa, những năm qua, Diệp Thư mỗi dịp lễ tết đều mua quà cáp biếu tặng, đó đều là vì hai ông bà già này.Cũng chính là còn nhớ đến tình nghĩa với ông bà nội Diệp Thư năm xưa nên mới quan tâm bọn họ vài phần.

Mẹ Diệp vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhà này làm gì có cửa nào mà kiếm được phiếu mua phích, nếu kiếm được thì mấy năm nay chẳng phải là mua từ lâu rồi sao?

Nhìn thấy phích nước nóng, mẹ Diệp biết ngay là do Diệp Thư giúp đỡ, bởi vì con trai cả vừa mới đón Diệp Thư về quê, chưa gì con dâu đã có phích nước nóng mang về, khỏi nói cũng biết là từ đâu ra.

Mẹ Diệp gọi cả hai cô con dâu vào nhà.

Nhìn hai cô con dâu, mẹ Diệp trong lòng cũng thấy bất lực, người ngoài nhìn vào cứ tưởng gia đình bà êm ấm thuận hòa, nhưng chỉ có bà mới biết, chuyện phiền lòng trong nhà nhiều vô kể.

Không nói đâu xa, cứ nhìn hai cô con dâu này, nếu không có bà đứng ra thì không biết đã cãi nhau bao nhiêu trận rồi.

Hai cô con dâu này đều do chính tay bà chọn lựa kỹ càng mới rước về nhà. Mấy năm làm dâu con trong nhà, nói chung là không có lỗi lầm gì lớn, nhưng lỗi nhỏ thì liên tục.

Cô con dâu cả Ngọc Bình tính tình cũng tạm được, tuy hơi nhỏ nhen nhưng bản tính cũng thẳng thắn, lại nhanh nhẹn tháo vát.

Cô con dâu hai tuy hơi lắm điều một tí, nhưng với người ngoài cũng tốt, chỉ là thích so bì với vợ chồng anh cả.

Nhưng gần đây mẹ Diệp cũng phát hiện ra, càng ngày hai người càng mâu thuẫn, ít nhiều trái ngược với lời nói.

Bà nội Diệp càng nghĩ, nét mặt càng trở nên nghiêm nghị.

"Vợ thằng cả, cái phích nước nóng này là thế nào?"

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bà nội, trong lòng Ngọc Bình cũng có chút bất an.

"Bà, cháu trai cháu lấy vợ, đây là cháu nhờ Diệp Thư mua giúp, là hàng lỗi, cháu..." Ngọc Bình giải thích.

"Cái gì? Ông nội không phải cấm chúng ta đi nhờ vả Diệp Thư hay sao?" Chưa để Ngọc Bình nói hết câu, Vương Anh Tử đã lên tiếng.

Ngọc Bình cúi đầu không nói, mẹ Diệp cũng lắc đầu tỏ ý không đồng tình.

Đúng lúc này, mấy người ông nội Diệp cũng vừa đi về.

Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trong nhà, bố Diệp lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Vương Anh Tử không đợi người khác trả lời, trước tiên nói đầu đuôi câu chuyện, sau khi nói xong liền tức giận móc mỉa: “Có người lợi dụng ân huệ của gia đình nhà chồng để kiếm lợi cho nhà mẹ đẻ. Đúng là không biết xấu hổ!"

"Cô nói ai không biết xấu hổ hả?" Ngọc Bình vừa nói vừa tiến lại gần Vương Anh Tử.

"Tôi nói ai thì người đó tự biết." Vừa nói cũng vừa xấn xổ lao tới.

Thấy hai người sắp sửa đánh nhau, hai người anh cả Diệp vội vàng mỗi người kéo vợ mình lại.

Ông nội Diệp trầm mặt xuống.

"Các người làm cái gì vậy? Dừng tay cho tôi! Không sợ người ta chê cười à!" Thấy ông nổi giận, hai chị em dâu cũng dừng lại.

Ông nội Diệp hút một hơi thuốc, nói với Ngọc Bình: "Cháu dâu cả, lúc trước ông đã nói thế nào?"

"Ông nội, cháu..." Ngọc Bình đối với Vương Anh Tử thì nói năng hùng hồn lắm, nhưng đối diện với ông nội thì lại chột dạ không nói nên lời.

Hoá ra từ sau khi Diệp Thư trở về, biết được Diệp Thư làm việc ở hợp tác xã cung ứng.

Trong nhà có một người họ hàng như vậy, mọi người, đặc biệt là hai cô cháu dâu bắt đầu có chút vênh váo.

Không chỉ khoe khoang khắp nơi, mà còn bóng gió muốn nhờ Diệp Thư mua đồ giá rẻ.

Không chỉ nghĩ đến đồ đạc thiếu thốn trong nhà mình, mà còn nghĩ đến bố mẹ anh chị em bên nhà mẹ đẻ mình cần những thứ gì.

Lần đó, thấy mọi người trong nhà đều thiếu chừng mực mà đi tìm Diệp Thư, ông nội Diệp đã nổi trận lôi đình.

Lúc đó ông cũng nói rõ ràng rồi, không cho phép người trong nhà đi tìm Diệp Thư nhờ vả, đặc biệt là không được nhờ Diệp Thư giúp đỡ người nhà họ. "Người trong nhà" ở đây bao gồm cả bà Diệp, bố mẹ Diệp và hai cô cháu dâu.

Lúc đó ông nội Diệp cũng phân tích lý lẽ rõ ràng cho mấy người nghe rồi.

Tình cảm là thứ càng dùng càng bạc, có quan hệ cũng phải để dành lúc cần thiết mà dùng.

Hơn nữa, những năm qua, Diệp Thư mỗi dịp lễ tết đều mua quà cáp biếu tặng, đó đều là vì hai ông bà già này.

Cũng chính là còn nhớ đến tình nghĩa với ông bà nội Diệp Thư năm xưa nên mới quan tâm bọn họ vài phần.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Mẹ Diệp vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra.Nhà này làm gì có cửa nào mà kiếm được phiếu mua phích, nếu kiếm được thì mấy năm nay chẳng phải là mua từ lâu rồi sao?Nhìn thấy phích nước nóng, mẹ Diệp biết ngay là do Diệp Thư giúp đỡ, bởi vì con trai cả vừa mới đón Diệp Thư về quê, chưa gì con dâu đã có phích nước nóng mang về, khỏi nói cũng biết là từ đâu ra.Mẹ Diệp gọi cả hai cô con dâu vào nhà.Nhìn hai cô con dâu, mẹ Diệp trong lòng cũng thấy bất lực, người ngoài nhìn vào cứ tưởng gia đình bà êm ấm thuận hòa, nhưng chỉ có bà mới biết, chuyện phiền lòng trong nhà nhiều vô kể.Không nói đâu xa, cứ nhìn hai cô con dâu này, nếu không có bà đứng ra thì không biết đã cãi nhau bao nhiêu trận rồi.Hai cô con dâu này đều do chính tay bà chọn lựa kỹ càng mới rước về nhà. Mấy năm làm dâu con trong nhà, nói chung là không có lỗi lầm gì lớn, nhưng lỗi nhỏ thì liên tục.Cô con dâu cả Ngọc Bình tính tình cũng tạm được, tuy hơi nhỏ nhen nhưng bản tính cũng thẳng thắn, lại nhanh nhẹn tháo vát.Cô con dâu hai tuy hơi lắm điều một tí, nhưng với người ngoài cũng tốt, chỉ là thích so bì với vợ chồng anh cả.Nhưng gần đây mẹ Diệp cũng phát hiện ra, càng ngày hai người càng mâu thuẫn, ít nhiều trái ngược với lời nói.Bà nội Diệp càng nghĩ, nét mặt càng trở nên nghiêm nghị."Vợ thằng cả, cái phích nước nóng này là thế nào?"Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bà nội, trong lòng Ngọc Bình cũng có chút bất an."Bà, cháu trai cháu lấy vợ, đây là cháu nhờ Diệp Thư mua giúp, là hàng lỗi, cháu..." Ngọc Bình giải thích."Cái gì? Ông nội không phải cấm chúng ta đi nhờ vả Diệp Thư hay sao?" Chưa để Ngọc Bình nói hết câu, Vương Anh Tử đã lên tiếng.Ngọc Bình cúi đầu không nói, mẹ Diệp cũng lắc đầu tỏ ý không đồng tình.Đúng lúc này, mấy người ông nội Diệp cũng vừa đi về.Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trong nhà, bố Diệp lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"Vương Anh Tử không đợi người khác trả lời, trước tiên nói đầu đuôi câu chuyện, sau khi nói xong liền tức giận móc mỉa: “Có người lợi dụng ân huệ của gia đình nhà chồng để kiếm lợi cho nhà mẹ đẻ. Đúng là không biết xấu hổ!""Cô nói ai không biết xấu hổ hả?" Ngọc Bình vừa nói vừa tiến lại gần Vương Anh Tử."Tôi nói ai thì người đó tự biết." Vừa nói cũng vừa xấn xổ lao tới.Thấy hai người sắp sửa đánh nhau, hai người anh cả Diệp vội vàng mỗi người kéo vợ mình lại.Ông nội Diệp trầm mặt xuống."Các người làm cái gì vậy? Dừng tay cho tôi! Không sợ người ta chê cười à!" Thấy ông nổi giận, hai chị em dâu cũng dừng lại.Ông nội Diệp hút một hơi thuốc, nói với Ngọc Bình: "Cháu dâu cả, lúc trước ông đã nói thế nào?""Ông nội, cháu..." Ngọc Bình đối với Vương Anh Tử thì nói năng hùng hồn lắm, nhưng đối diện với ông nội thì lại chột dạ không nói nên lời.Hoá ra từ sau khi Diệp Thư trở về, biết được Diệp Thư làm việc ở hợp tác xã cung ứng.Trong nhà có một người họ hàng như vậy, mọi người, đặc biệt là hai cô cháu dâu bắt đầu có chút vênh váo.Không chỉ khoe khoang khắp nơi, mà còn bóng gió muốn nhờ Diệp Thư mua đồ giá rẻ.Không chỉ nghĩ đến đồ đạc thiếu thốn trong nhà mình, mà còn nghĩ đến bố mẹ anh chị em bên nhà mẹ đẻ mình cần những thứ gì.Lần đó, thấy mọi người trong nhà đều thiếu chừng mực mà đi tìm Diệp Thư, ông nội Diệp đã nổi trận lôi đình.Lúc đó ông cũng nói rõ ràng rồi, không cho phép người trong nhà đi tìm Diệp Thư nhờ vả, đặc biệt là không được nhờ Diệp Thư giúp đỡ người nhà họ. "Người trong nhà" ở đây bao gồm cả bà Diệp, bố mẹ Diệp và hai cô cháu dâu.Lúc đó ông nội Diệp cũng phân tích lý lẽ rõ ràng cho mấy người nghe rồi.Tình cảm là thứ càng dùng càng bạc, có quan hệ cũng phải để dành lúc cần thiết mà dùng.Hơn nữa, những năm qua, Diệp Thư mỗi dịp lễ tết đều mua quà cáp biếu tặng, đó đều là vì hai ông bà già này.Cũng chính là còn nhớ đến tình nghĩa với ông bà nội Diệp Thư năm xưa nên mới quan tâm bọn họ vài phần.

Chương 215