Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 254

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Dù sao thì lòng lợn rẻ thì rẻ thật nhưng cũng phải bỏ tiền ra mua chứ. Thạch Lỗi không để tâm đến mấy thứ đó, chỉ sợ lâu ngày mọi người sẽ nghĩ việc ăn ké của anh là chuyện đương nhiên.Tình trạng này kéo dài khoảng nửa tháng, cho đến khi tuyết trên đường được dọn dẹp gần hết, hai người mới lại đạp xe về nhà ăn trưa.Chuyện là thế này, mỗi năm cứ đến mùa đông có tuyết rơi là các đơn vị lại tổ chức dọn tuyết. Người ta chia đường ra thành từng đoạn, mỗi đơn vị sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp đoạn đường được phân.Lẽ ra không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng đợt đó lại có một trận tuyết rơi không lớn cũng không nhỏ, khiến mọi người lại phải dọn dẹp lại từ đầu.Biết tin Thạch Lỗi không mang cơm hộp đi nữa mà sẽ về nhà ăn trưa, mấy người đồng nghiệp không được ăn ké nữa liền than trời kêu đất.Còn Thạch Lỗi mặc kệ bọn họ, anh vui vẻ đạp xe về nhà ăn cơm.Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến cuối năm, trong khoảng thời gian đó, Diệp Thư lại giao hàng cho anh Cường hai lần, nhưng không phải thịt lợn, trong siêu thị cũng không còn nhiều thịt lợn nữa, số còn lại Diệp Thư muốn để dành sau này tính tiếp, nhỡ đâu sau này không mua được thịt lợn ở lò mổ thì sao? Chuyện này cũng không nói trước được.Lần đầu là dây lưng, mỹ phẩm dưỡng da, xà phòng thơm, xà phòng cục, bột giặt các thứ.Lần thứ hai là len, trong siêu thị còn rất nhiều áo len lông cừu, Diệp Thư cũng lấy ra hai mươi chiếc đưa cho anh Cường luôn.Hai lần này Diệp Thư kiếm được hơn ba nghìn, chủ yếu là nhờ len và áo len lông cừu.Len đưa cho anh Cường với giá 25 đồng một cân, Diệp Thư đưa anh ấy tổng cộng sáu mươi cân, là một nghìn năm trăm đồng,áo len lông cừu hai mươi chiếc, một chiếc 50 đồng, là một nghìn đồng.Hai thứ này cộng lại là hai nghìn năm, lần đầu tiên là dây lưng, mỹ phẩm các thứ cũng được hơn một nghìn.Cứ như vậy, số tiền trong tay Diệp Thư đã vượt quá bảy vạn.Nhìn số tiền trong siêu thị, trong lòng Diệp Thư vô cùng hài lòng.Ngay lúc Diệp Thư đang bận rộn chuẩn bị đồ Tết thì anh Cường tìm đến.Nhìn thấy anh Cường ở ngoài cửa, Diệp Thư cũng rất bất ngờ, không ngờ anh Cường lại tìm đến tận nhà.Diệp Thư mời anh Cường vào nhà, rót cho anh ấy một cốc nước rồi mới ngồi xuống hỏi anh ấy có chuyện gì.Anh Cường không nói chuyện ngay mà là xin lỗi Diệp Thư trước."Em gái, xin lỗi, là anh có việc gấp mới hỏi thăm địa chỉ của em, anh thật sự không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có em mới giúp được anh." Anh Cường đứng dậy xin lỗi Diệp Thư.Ban đầu Diệp Thư cũng không hề tức giận, cô biết anh Cường nhất định là có việc gấp, nếu không sẽ không tìm đến tận cửa."Không sao đâu, anh Cường. Anh đến nhà em là khách quý đấy ạ.""Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, anh nói xem anh gặp khó khăn gì, xem em có giúp được không, nếu giúp được em nhất định sẽ giúp." Diệp Thư nói với anh Cường.Nghe Diệp Thư nói chuyện phải lẽ như vậy, trong lòng anh Cường càng thêm phần cảm kích Diệp Thư, anh ấy cũng không khách sáo với Diệp Thư nữa mà trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây."En gái, lần này thật sự chỉ có em mới giúp được anh, lần trước anh không phải lấy của em ít áo len lông cừu sao?Lúc đó anh mang về không bán ở chỗ chúng ta mà đưa cho đại ca của anh…"Anh Cường kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Diệp Thư nghe.Hóa ra tuy anh Cường là đại ca chợ đen ở huyện bọn họ, hai năm trước lại đến thành phố phụ trách quản lý chợ đen ở thành phố, nhưng trên anh ấy vẫn còn người đứng đầu.Chuyện này phải bắt nguồn từ len và áo len lông cừu mà Diệp Thư đưa cho anh ấy.Anh Cường vừa nhìn thấy áo len lông cừu đã biết là đồ tốt, ngay cả ở tỉnh thành cũng không có. Áo len bây giờ đều là tự tay đan, còn áo len mà Diệp Thư đưa cho anh ấy đều là áo dệt bằng máy, hơn nữa hoa văn trên đó cũng rất đẹp.

Dù sao thì lòng lợn rẻ thì rẻ thật nhưng cũng phải bỏ tiền ra mua chứ. Thạch Lỗi không để tâm đến mấy thứ đó, chỉ sợ lâu ngày mọi người sẽ nghĩ việc ăn ké của anh là chuyện đương nhiên.

Tình trạng này kéo dài khoảng nửa tháng, cho đến khi tuyết trên đường được dọn dẹp gần hết, hai người mới lại đạp xe về nhà ăn trưa.

Chuyện là thế này, mỗi năm cứ đến mùa đông có tuyết rơi là các đơn vị lại tổ chức dọn tuyết. Người ta chia đường ra thành từng đoạn, mỗi đơn vị sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp đoạn đường được phân.

Lẽ ra không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng đợt đó lại có một trận tuyết rơi không lớn cũng không nhỏ, khiến mọi người lại phải dọn dẹp lại từ đầu.

Biết tin Thạch Lỗi không mang cơm hộp đi nữa mà sẽ về nhà ăn trưa, mấy người đồng nghiệp không được ăn ké nữa liền than trời kêu đất.

Còn Thạch Lỗi mặc kệ bọn họ, anh vui vẻ đạp xe về nhà ăn cơm.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến cuối năm, trong khoảng thời gian đó, Diệp Thư lại giao hàng cho anh Cường hai lần, nhưng không phải thịt lợn, trong siêu thị cũng không còn nhiều thịt lợn nữa, số còn lại Diệp Thư muốn để dành sau này tính tiếp, nhỡ đâu sau này không mua được thịt lợn ở lò mổ thì sao? Chuyện này cũng không nói trước được.

Lần đầu là dây lưng, mỹ phẩm dưỡng da, xà phòng thơm, xà phòng cục, bột giặt các thứ.

Lần thứ hai là len, trong siêu thị còn rất nhiều áo len lông cừu, Diệp Thư cũng lấy ra hai mươi chiếc đưa cho anh Cường luôn.

Hai lần này Diệp Thư kiếm được hơn ba nghìn, chủ yếu là nhờ len và áo len lông cừu.

Len đưa cho anh Cường với giá 25 đồng một cân, Diệp Thư đưa anh ấy tổng cộng sáu mươi cân, là một nghìn năm trăm đồng,áo len lông cừu hai mươi chiếc, một chiếc 50 đồng, là một nghìn đồng.

Hai thứ này cộng lại là hai nghìn năm, lần đầu tiên là dây lưng, mỹ phẩm các thứ cũng được hơn một nghìn.

Cứ như vậy, số tiền trong tay Diệp Thư đã vượt quá bảy vạn.

Nhìn số tiền trong siêu thị, trong lòng Diệp Thư vô cùng hài lòng.

Ngay lúc Diệp Thư đang bận rộn chuẩn bị đồ Tết thì anh Cường tìm đến.

Nhìn thấy anh Cường ở ngoài cửa, Diệp Thư cũng rất bất ngờ, không ngờ anh Cường lại tìm đến tận nhà.

Diệp Thư mời anh Cường vào nhà, rót cho anh ấy một cốc nước rồi mới ngồi xuống hỏi anh ấy có chuyện gì.

Anh Cường không nói chuyện ngay mà là xin lỗi Diệp Thư trước.

"Em gái, xin lỗi, là anh có việc gấp mới hỏi thăm địa chỉ của em, anh thật sự không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có em mới giúp được anh." Anh Cường đứng dậy xin lỗi Diệp Thư.

Ban đầu Diệp Thư cũng không hề tức giận, cô biết anh Cường nhất định là có việc gấp, nếu không sẽ không tìm đến tận cửa.

"Không sao đâu, anh Cường. Anh đến nhà em là khách quý đấy ạ."

"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, anh nói xem anh gặp khó khăn gì, xem em có giúp được không, nếu giúp được em nhất định sẽ giúp." Diệp Thư nói với anh Cường.

Nghe Diệp Thư nói chuyện phải lẽ như vậy, trong lòng anh Cường càng thêm phần cảm kích Diệp Thư, anh ấy cũng không khách sáo với Diệp Thư nữa mà trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây.

"En gái, lần này thật sự chỉ có em mới giúp được anh, lần trước anh không phải lấy của em ít áo len lông cừu sao?

Lúc đó anh mang về không bán ở chỗ chúng ta mà đưa cho đại ca của anh…"

Anh Cường kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Diệp Thư nghe.

Hóa ra tuy anh Cường là đại ca chợ đen ở huyện bọn họ, hai năm trước lại đến thành phố phụ trách quản lý chợ đen ở thành phố, nhưng trên anh ấy vẫn còn người đứng đầu.

Chuyện này phải bắt nguồn từ len và áo len lông cừu mà Diệp Thư đưa cho anh ấy.

Anh Cường vừa nhìn thấy áo len lông cừu đã biết là đồ tốt, ngay cả ở tỉnh thành cũng không có. Áo len bây giờ đều là tự tay đan, còn áo len mà Diệp Thư đưa cho anh ấy đều là áo dệt bằng máy, hơn nữa hoa văn trên đó cũng rất đẹp.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Dù sao thì lòng lợn rẻ thì rẻ thật nhưng cũng phải bỏ tiền ra mua chứ. Thạch Lỗi không để tâm đến mấy thứ đó, chỉ sợ lâu ngày mọi người sẽ nghĩ việc ăn ké của anh là chuyện đương nhiên.Tình trạng này kéo dài khoảng nửa tháng, cho đến khi tuyết trên đường được dọn dẹp gần hết, hai người mới lại đạp xe về nhà ăn trưa.Chuyện là thế này, mỗi năm cứ đến mùa đông có tuyết rơi là các đơn vị lại tổ chức dọn tuyết. Người ta chia đường ra thành từng đoạn, mỗi đơn vị sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp đoạn đường được phân.Lẽ ra không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng đợt đó lại có một trận tuyết rơi không lớn cũng không nhỏ, khiến mọi người lại phải dọn dẹp lại từ đầu.Biết tin Thạch Lỗi không mang cơm hộp đi nữa mà sẽ về nhà ăn trưa, mấy người đồng nghiệp không được ăn ké nữa liền than trời kêu đất.Còn Thạch Lỗi mặc kệ bọn họ, anh vui vẻ đạp xe về nhà ăn cơm.Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến cuối năm, trong khoảng thời gian đó, Diệp Thư lại giao hàng cho anh Cường hai lần, nhưng không phải thịt lợn, trong siêu thị cũng không còn nhiều thịt lợn nữa, số còn lại Diệp Thư muốn để dành sau này tính tiếp, nhỡ đâu sau này không mua được thịt lợn ở lò mổ thì sao? Chuyện này cũng không nói trước được.Lần đầu là dây lưng, mỹ phẩm dưỡng da, xà phòng thơm, xà phòng cục, bột giặt các thứ.Lần thứ hai là len, trong siêu thị còn rất nhiều áo len lông cừu, Diệp Thư cũng lấy ra hai mươi chiếc đưa cho anh Cường luôn.Hai lần này Diệp Thư kiếm được hơn ba nghìn, chủ yếu là nhờ len và áo len lông cừu.Len đưa cho anh Cường với giá 25 đồng một cân, Diệp Thư đưa anh ấy tổng cộng sáu mươi cân, là một nghìn năm trăm đồng,áo len lông cừu hai mươi chiếc, một chiếc 50 đồng, là một nghìn đồng.Hai thứ này cộng lại là hai nghìn năm, lần đầu tiên là dây lưng, mỹ phẩm các thứ cũng được hơn một nghìn.Cứ như vậy, số tiền trong tay Diệp Thư đã vượt quá bảy vạn.Nhìn số tiền trong siêu thị, trong lòng Diệp Thư vô cùng hài lòng.Ngay lúc Diệp Thư đang bận rộn chuẩn bị đồ Tết thì anh Cường tìm đến.Nhìn thấy anh Cường ở ngoài cửa, Diệp Thư cũng rất bất ngờ, không ngờ anh Cường lại tìm đến tận nhà.Diệp Thư mời anh Cường vào nhà, rót cho anh ấy một cốc nước rồi mới ngồi xuống hỏi anh ấy có chuyện gì.Anh Cường không nói chuyện ngay mà là xin lỗi Diệp Thư trước."Em gái, xin lỗi, là anh có việc gấp mới hỏi thăm địa chỉ của em, anh thật sự không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có em mới giúp được anh." Anh Cường đứng dậy xin lỗi Diệp Thư.Ban đầu Diệp Thư cũng không hề tức giận, cô biết anh Cường nhất định là có việc gấp, nếu không sẽ không tìm đến tận cửa."Không sao đâu, anh Cường. Anh đến nhà em là khách quý đấy ạ.""Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, anh nói xem anh gặp khó khăn gì, xem em có giúp được không, nếu giúp được em nhất định sẽ giúp." Diệp Thư nói với anh Cường.Nghe Diệp Thư nói chuyện phải lẽ như vậy, trong lòng anh Cường càng thêm phần cảm kích Diệp Thư, anh ấy cũng không khách sáo với Diệp Thư nữa mà trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây."En gái, lần này thật sự chỉ có em mới giúp được anh, lần trước anh không phải lấy của em ít áo len lông cừu sao?Lúc đó anh mang về không bán ở chỗ chúng ta mà đưa cho đại ca của anh…"Anh Cường kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Diệp Thư nghe.Hóa ra tuy anh Cường là đại ca chợ đen ở huyện bọn họ, hai năm trước lại đến thành phố phụ trách quản lý chợ đen ở thành phố, nhưng trên anh ấy vẫn còn người đứng đầu.Chuyện này phải bắt nguồn từ len và áo len lông cừu mà Diệp Thư đưa cho anh ấy.Anh Cường vừa nhìn thấy áo len lông cừu đã biết là đồ tốt, ngay cả ở tỉnh thành cũng không có. Áo len bây giờ đều là tự tay đan, còn áo len mà Diệp Thư đưa cho anh ấy đều là áo dệt bằng máy, hơn nữa hoa văn trên đó cũng rất đẹp.

Chương 254