Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 255
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Anh Cường bèn nảy lòng tham, cầm len và áo len lông cừu đến tỉnh thành, gặp đại ca của mình, sau đó đưa đồ cho anh ta.Đại ca của anh ấy vừa nhìn đã nói là đồ tốt, trên thị trường căn bản không có, chỉ có chợ đen ở phía Bắc Thành mấy năm trước từng xuất hiện vài cái, sau đó không còn thấy ở nơi nào khác nữa.Vì chiếc áo len lông cừu này, anh Cường đã nở mày nở mặt trước mặt đại ca.Nhưng cũng chính bởi vì dạo gần đây anh Cường quá mức nổi bật nên phiền phức mới tìm đến anh ấy.Thì ra, nhà đại ca của anh Cường rất có thế lực, ở Bắc Thành là nhân vật có tiếng nói, cho nên mới có thể quản lý chợ đen nhiều năm như vậy mà chưa từng có ai tìm đến gây phiền phức.Lần này là bởi vì dịp Tết, nhà họ cần tặng quà cho người nhà có quan hệ thân thiết. Tuy nhà đại ca của anh Cường không biết rõ ràng anh ta quản lí chợ đen, nhưng trong nhà thi thoảng lại xuất hiện đồ tốt, thêm vào đó, anh ta tiêu tiền không hề che giấu, cộng thêm những lời đồn đại bên ngoài, người trong nhà cũng đại khái biết anh ta làm nghề gì.Chỉ là trưởng bối trong nhà không ai nói gì, đều là nhắm mắt làm ngơ, cho nên những người khác trong nhà cũng lựa chọn im lặng.Dù sao có người làm nghề này trong nhà thì lợi ích rất nhiều, ít nhất trong nhà chưa bao giờ thiếu đồ tốt.Chính vào ba năm khó khăn nhất ấy, cả nhà cũng chưa từng phải nhịn đói, đều là nhờ công của anh Kiệt (đại ca của anh Cường).Lần này dịp Tết đến nhà anh Kiệt, việc tặng quà đã được giao phó cho anh ta lo liệu.Anh Kiệt nhận việc này, bèn đến chợ đen bàn bạc với mấy người thân tín.Mấy người bàn qua tính lại mãi mà vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho phù hợp.Không thể tặng đồ quý giá, hiện tại việc này bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, lỡ bị người ta tố cáo thì sẽ mất nhiều hơn được.Tặng lương thực, thịt, trứng lại càng không được, tuy rằng bên ngoài ai cũng thiếu thốn những thứ này, nhưng những nhà cần gia đình anh Kiệt phải tặng quà để nhờ vả đều là những người có tiêu chuẩn đặc biệt, căn bản không cần đến những thứ này.Đúng lúc này, một người bình thường không được hoà thuận với anh Cường lắm, cũng là người của anh Kiệt bỗng lên tiếng nói đến áo len lông cừu.Nghe có người nhắc đến áo len lông cừu, anh Kiệt vỗ đùi cái bốp, đúng rồi, tặng áo len lông cừu vừa sang trọng lại vừa không phô trương, quả là lựa chọn không còn gì tốt hơn.Anh Kiệt bèn giao việc này cho anh Cường lo liệu, anh Cường biết làm sao được, chỉ đành nhận lời, hơn nữa còn nhận lời một cách hết sức vui vẻ.Kẻ đề nghị vốn dĩ là muốn làm khó anh Cường, kết quả lại một lần nữa để anh Cường thể hiện trước mặt đại ca.Thật ra anh Cường cũng biết người kia cố ý nhắc đến là muốn khiến anh ấy bẽ mặt trước mặt đại ca.Kể từ sau khi tranh giành vị trí người phụ trách chợ đen trong thành phố thất bại, người kia vẫn luôn ghi hận anh Cường, luôn tìm cơ hội muốn kéo anh Cường khỏi vị trí quản lí chợ đen.Lần này anh ta vừa mở miệng, anh Cường đã biết anh ta đang nhắm vào mình. Dù sao thì đồ đạc ở chợ đen ai nói trước được, lần trước có, lần sau chưa chắc đã có.Nhưng đã có người muốn gây sự, dù có khó khăn đến mấy anh ấy cũng phải nhận lời, không thể để người ta coi thường được.Dù trước mặt đại ca anh Cường nhận lời không chút do dự, nhưng trong lòng anh ấy cũng không khỏi thấp thỏm.Trước khi đến chỗ Diệp Thư, anh Cường đã lùng sục khắp các chợ đen, đừng nói là áo len lông cừu giống lần trước, đến cả cái na ná cũng không có.Càng đến gần Tết, trong lòng anh Cường càng thêm sốt ruột.Đến hôm nay thực sự không còn cách nào khác, anh Cường mới dò hỏi địa chỉ của Diệp Thư rồi tìm đến tận cửa.Thật ra việc tìm hiểu tin tức của Diệp Thư rất dễ dàng, chỉ cần nói là cô gái năm đó thi đỗ đại học Bắc Thành, hai năm nay đã trở về, những người quen biết Diệp Thư đều biết là ai.
Anh Cường bèn nảy lòng tham, cầm len và áo len lông cừu đến tỉnh thành, gặp đại ca của mình, sau đó đưa đồ cho anh ta.
Đại ca của anh ấy vừa nhìn đã nói là đồ tốt, trên thị trường căn bản không có, chỉ có chợ đen ở phía Bắc Thành mấy năm trước từng xuất hiện vài cái, sau đó không còn thấy ở nơi nào khác nữa.
Vì chiếc áo len lông cừu này, anh Cường đã nở mày nở mặt trước mặt đại ca.
Nhưng cũng chính bởi vì dạo gần đây anh Cường quá mức nổi bật nên phiền phức mới tìm đến anh ấy.
Thì ra, nhà đại ca của anh Cường rất có thế lực, ở Bắc Thành là nhân vật có tiếng nói, cho nên mới có thể quản lý chợ đen nhiều năm như vậy mà chưa từng có ai tìm đến gây phiền phức.
Lần này là bởi vì dịp Tết, nhà họ cần tặng quà cho người nhà có quan hệ thân thiết. Tuy nhà đại ca của anh Cường không biết rõ ràng anh ta quản lí chợ đen, nhưng trong nhà thi thoảng lại xuất hiện đồ tốt, thêm vào đó, anh ta tiêu tiền không hề che giấu, cộng thêm những lời đồn đại bên ngoài, người trong nhà cũng đại khái biết anh ta làm nghề gì.
Chỉ là trưởng bối trong nhà không ai nói gì, đều là nhắm mắt làm ngơ, cho nên những người khác trong nhà cũng lựa chọn im lặng.
Dù sao có người làm nghề này trong nhà thì lợi ích rất nhiều, ít nhất trong nhà chưa bao giờ thiếu đồ tốt.
Chính vào ba năm khó khăn nhất ấy, cả nhà cũng chưa từng phải nhịn đói, đều là nhờ công của anh Kiệt (đại ca của anh Cường).
Lần này dịp Tết đến nhà anh Kiệt, việc tặng quà đã được giao phó cho anh ta lo liệu.
Anh Kiệt nhận việc này, bèn đến chợ đen bàn bạc với mấy người thân tín.
Mấy người bàn qua tính lại mãi mà vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho phù hợp.
Không thể tặng đồ quý giá, hiện tại việc này bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, lỡ bị người ta tố cáo thì sẽ mất nhiều hơn được.
Tặng lương thực, thịt, trứng lại càng không được, tuy rằng bên ngoài ai cũng thiếu thốn những thứ này, nhưng những nhà cần gia đình anh Kiệt phải tặng quà để nhờ vả đều là những người có tiêu chuẩn đặc biệt, căn bản không cần đến những thứ này.
Đúng lúc này, một người bình thường không được hoà thuận với anh Cường lắm, cũng là người của anh Kiệt bỗng lên tiếng nói đến áo len lông cừu.
Nghe có người nhắc đến áo len lông cừu, anh Kiệt vỗ đùi cái bốp, đúng rồi, tặng áo len lông cừu vừa sang trọng lại vừa không phô trương, quả là lựa chọn không còn gì tốt hơn.
Anh Kiệt bèn giao việc này cho anh Cường lo liệu, anh Cường biết làm sao được, chỉ đành nhận lời, hơn nữa còn nhận lời một cách hết sức vui vẻ.
Kẻ đề nghị vốn dĩ là muốn làm khó anh Cường, kết quả lại một lần nữa để anh Cường thể hiện trước mặt đại ca.
Thật ra anh Cường cũng biết người kia cố ý nhắc đến là muốn khiến anh ấy bẽ mặt trước mặt đại ca.
Kể từ sau khi tranh giành vị trí người phụ trách chợ đen trong thành phố thất bại, người kia vẫn luôn ghi hận anh Cường, luôn tìm cơ hội muốn kéo anh Cường khỏi vị trí quản lí chợ đen.
Lần này anh ta vừa mở miệng, anh Cường đã biết anh ta đang nhắm vào mình. Dù sao thì đồ đạc ở chợ đen ai nói trước được, lần trước có, lần sau chưa chắc đã có.
Nhưng đã có người muốn gây sự, dù có khó khăn đến mấy anh ấy cũng phải nhận lời, không thể để người ta coi thường được.
Dù trước mặt đại ca anh Cường nhận lời không chút do dự, nhưng trong lòng anh ấy cũng không khỏi thấp thỏm.
Trước khi đến chỗ Diệp Thư, anh Cường đã lùng sục khắp các chợ đen, đừng nói là áo len lông cừu giống lần trước, đến cả cái na ná cũng không có.
Càng đến gần Tết, trong lòng anh Cường càng thêm sốt ruột.
Đến hôm nay thực sự không còn cách nào khác, anh Cường mới dò hỏi địa chỉ của Diệp Thư rồi tìm đến tận cửa.
Thật ra việc tìm hiểu tin tức của Diệp Thư rất dễ dàng, chỉ cần nói là cô gái năm đó thi đỗ đại học Bắc Thành, hai năm nay đã trở về, những người quen biết Diệp Thư đều biết là ai.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Anh Cường bèn nảy lòng tham, cầm len và áo len lông cừu đến tỉnh thành, gặp đại ca của mình, sau đó đưa đồ cho anh ta.Đại ca của anh ấy vừa nhìn đã nói là đồ tốt, trên thị trường căn bản không có, chỉ có chợ đen ở phía Bắc Thành mấy năm trước từng xuất hiện vài cái, sau đó không còn thấy ở nơi nào khác nữa.Vì chiếc áo len lông cừu này, anh Cường đã nở mày nở mặt trước mặt đại ca.Nhưng cũng chính bởi vì dạo gần đây anh Cường quá mức nổi bật nên phiền phức mới tìm đến anh ấy.Thì ra, nhà đại ca của anh Cường rất có thế lực, ở Bắc Thành là nhân vật có tiếng nói, cho nên mới có thể quản lý chợ đen nhiều năm như vậy mà chưa từng có ai tìm đến gây phiền phức.Lần này là bởi vì dịp Tết, nhà họ cần tặng quà cho người nhà có quan hệ thân thiết. Tuy nhà đại ca của anh Cường không biết rõ ràng anh ta quản lí chợ đen, nhưng trong nhà thi thoảng lại xuất hiện đồ tốt, thêm vào đó, anh ta tiêu tiền không hề che giấu, cộng thêm những lời đồn đại bên ngoài, người trong nhà cũng đại khái biết anh ta làm nghề gì.Chỉ là trưởng bối trong nhà không ai nói gì, đều là nhắm mắt làm ngơ, cho nên những người khác trong nhà cũng lựa chọn im lặng.Dù sao có người làm nghề này trong nhà thì lợi ích rất nhiều, ít nhất trong nhà chưa bao giờ thiếu đồ tốt.Chính vào ba năm khó khăn nhất ấy, cả nhà cũng chưa từng phải nhịn đói, đều là nhờ công của anh Kiệt (đại ca của anh Cường).Lần này dịp Tết đến nhà anh Kiệt, việc tặng quà đã được giao phó cho anh ta lo liệu.Anh Kiệt nhận việc này, bèn đến chợ đen bàn bạc với mấy người thân tín.Mấy người bàn qua tính lại mãi mà vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho phù hợp.Không thể tặng đồ quý giá, hiện tại việc này bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, lỡ bị người ta tố cáo thì sẽ mất nhiều hơn được.Tặng lương thực, thịt, trứng lại càng không được, tuy rằng bên ngoài ai cũng thiếu thốn những thứ này, nhưng những nhà cần gia đình anh Kiệt phải tặng quà để nhờ vả đều là những người có tiêu chuẩn đặc biệt, căn bản không cần đến những thứ này.Đúng lúc này, một người bình thường không được hoà thuận với anh Cường lắm, cũng là người của anh Kiệt bỗng lên tiếng nói đến áo len lông cừu.Nghe có người nhắc đến áo len lông cừu, anh Kiệt vỗ đùi cái bốp, đúng rồi, tặng áo len lông cừu vừa sang trọng lại vừa không phô trương, quả là lựa chọn không còn gì tốt hơn.Anh Kiệt bèn giao việc này cho anh Cường lo liệu, anh Cường biết làm sao được, chỉ đành nhận lời, hơn nữa còn nhận lời một cách hết sức vui vẻ.Kẻ đề nghị vốn dĩ là muốn làm khó anh Cường, kết quả lại một lần nữa để anh Cường thể hiện trước mặt đại ca.Thật ra anh Cường cũng biết người kia cố ý nhắc đến là muốn khiến anh ấy bẽ mặt trước mặt đại ca.Kể từ sau khi tranh giành vị trí người phụ trách chợ đen trong thành phố thất bại, người kia vẫn luôn ghi hận anh Cường, luôn tìm cơ hội muốn kéo anh Cường khỏi vị trí quản lí chợ đen.Lần này anh ta vừa mở miệng, anh Cường đã biết anh ta đang nhắm vào mình. Dù sao thì đồ đạc ở chợ đen ai nói trước được, lần trước có, lần sau chưa chắc đã có.Nhưng đã có người muốn gây sự, dù có khó khăn đến mấy anh ấy cũng phải nhận lời, không thể để người ta coi thường được.Dù trước mặt đại ca anh Cường nhận lời không chút do dự, nhưng trong lòng anh ấy cũng không khỏi thấp thỏm.Trước khi đến chỗ Diệp Thư, anh Cường đã lùng sục khắp các chợ đen, đừng nói là áo len lông cừu giống lần trước, đến cả cái na ná cũng không có.Càng đến gần Tết, trong lòng anh Cường càng thêm sốt ruột.Đến hôm nay thực sự không còn cách nào khác, anh Cường mới dò hỏi địa chỉ của Diệp Thư rồi tìm đến tận cửa.Thật ra việc tìm hiểu tin tức của Diệp Thư rất dễ dàng, chỉ cần nói là cô gái năm đó thi đỗ đại học Bắc Thành, hai năm nay đã trở về, những người quen biết Diệp Thư đều biết là ai.