Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 256
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Lần này anh Cường là nghe được tin tức từ nhà hàng quốc doanh, Diệp Thư cho dù là trước khi thi đỗ đại học hay sau khi trở về đều thường xuyên đến nhà hàng quốc doanh.Hơn nữa trong nhà hàng quốc doanh còn có người quen, chồng của Vương Đào Hoa ở khách sạn - Lý Đại Trụ đang làm việc ở đó.Thời buổi này con người ta không có ý thức đề phòng như thời hiện đại, hỏi han một cái là biết ngay.Diệp Thư nghe hiểu ý của anh Cường, là muốn thêm áo len lông cừu.Áo len lông cừu cô đúng là có, hơn nữa trong siêu thị còn không ít.Vấn đề hiện tại là nếu mình lấy ra có gây thêm rắc rối cho bản thân hay không.Anh Cường thấy Diệp Thư mãi không lên tiếng, cũng biết cô đang lo lắng điều gì.Liền vội vàng cam đoan với Diệp Thư: "Em yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em bị liên lụy đâu. Mọi chuyện anh sẽ gánh vác hết, chúng ta làm ăn với nhau cũng không phải một hai năm, nhân phẩm của anh em còn không tin được sao?"Diệp Thư lúc này mới trầm ngâm lên tiếng: "Không phải em không tin anh, mà em không muốn để người phía trên anh biết áo len lông cừu là từ chỗ em mà ra. Bọn họ em không chọc nổi, nhỡ sau này họ muốn thứ gì đó mà em không lấy ra được, lại gây sự với em thì phải làm sao?"Anh Cường hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo lắng của Diệp Thư, cũng cam đoan với cô: "Em yên tâm, chuyện này anh đảm bảo không để lộ ra ngoài là anh lấy hàng từ chỗ em đâu. Anh lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm rồi, chút chuyện này anh vẫn có thể đảm bảo cho em được."Anh Cường vừa nhìn thấy Diệp Thư như vậy, trong lòng biết chắc là cô còn áo len lông cừu, chỉ cần để cô yên tâm là anh ấy có thể báo cáo lại với đại ca rồi.Thật ra trong lòng Diệp Thư cũng biết, anh Cường đã tìm đến tận cửa, vậy thì dù thế nào cô cũng không thể từ chối.Vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là muốn một lời cam đoan từ anh Cường mà thôi.Dù sao nếu sau này cứ động tí lại lôi mình vào chuyện này, cô cũng không chịu nổi.Thấy anh Cường nói vậy, Diệp Thư biết anh ấy là người giữ lời hứa nên cũng không làm khó anh ấy nữa."Thôi được rồi, cho dù không nể ai thì em cũng phải nể anh Cường chứ, đúng không?Anh Cường, hay là anh xem thế này được không? Để em hỏi thử xem cấp trên của em thế nào, anh cần bao nhiêu cái áo len lông cừu? Cần loại nào? Em sẽ cố gắng hết sức."Nghe thấy Diệp Thư nói vậy, anh Cường biết chắc chắn là ổn rồi.Anh ấy vội vàng nói với Diệp Thư: "Em kiếm được bao nhiêu thì anh lấy bấy nhiêu. Nếu không có nhiều thì ít nhất cũng phải hai mươi mấy cái. À phải rồi, em gái, có áo len lông cừu nam không? Nếu có thì lấy cho anh hai mươi cái."Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bảo anh ấy ngày mai quay lại.Anh Cường cảm ơn rối rít rồi rời đi, Diệp Thư cũng vào siêu thị để chuẩn bị hàng cho anh ấy.Đầu tiên, Diệp Thư chuẩn bị hai mươi chiếc áo len lông cừu nữ với đủ loại màu sắc và họa tiết.Trong siêu thị cũng có áo len lông cừu nam nhưng ít hơn áo nữ rất nhiều. Diệp Thư vốn không định bán, nhưng giờ anh Cường đã nói thì bán cho anh ấy hai mươi chiếc cũng không sao.Diệp Thư lại đóng gói thêm hai mươi chiếc áo len lông cừu nam. Áo len lông cừu nam không có nhiều màu sắc như áo nữ, chủ yếu là đen, xám, trắng, xanh lam. Kiểu dáng cũng chỉ có hai loại là cổ tròn và cổ tim.Không giống như áo len lông cừu nữ có áo dài, áo ngắn, áo kiểu dáng dơi, có cổ, không cổ. Thực sự là có rất nhiều kiểu dáng để lựa chọn.Màu sắc lại càng đa dạng hơn, đủ mọi màu sắc, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, mỗi màu lại được chia thành nhiều loại khác nhau.Ví dụ như màu đỏ được chia thành đỏ tươi, đỏ rượu, đỏ cam…Hai mươi chiếc áo len nữ của anh Cường, mỗi loại cô lấy vài chiếc, nào là loại cho người già, trung niên, thanh niên, còn có trẻ em.
Lần này anh Cường là nghe được tin tức từ nhà hàng quốc doanh, Diệp Thư cho dù là trước khi thi đỗ đại học hay sau khi trở về đều thường xuyên đến nhà hàng quốc doanh.
Hơn nữa trong nhà hàng quốc doanh còn có người quen, chồng của Vương Đào Hoa ở khách sạn - Lý Đại Trụ đang làm việc ở đó.
Thời buổi này con người ta không có ý thức đề phòng như thời hiện đại, hỏi han một cái là biết ngay.
Diệp Thư nghe hiểu ý của anh Cường, là muốn thêm áo len lông cừu.
Áo len lông cừu cô đúng là có, hơn nữa trong siêu thị còn không ít.
Vấn đề hiện tại là nếu mình lấy ra có gây thêm rắc rối cho bản thân hay không.
Anh Cường thấy Diệp Thư mãi không lên tiếng, cũng biết cô đang lo lắng điều gì.
Liền vội vàng cam đoan với Diệp Thư: "Em yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em bị liên lụy đâu. Mọi chuyện anh sẽ gánh vác hết, chúng ta làm ăn với nhau cũng không phải một hai năm, nhân phẩm của anh em còn không tin được sao?"
Diệp Thư lúc này mới trầm ngâm lên tiếng: "Không phải em không tin anh, mà em không muốn để người phía trên anh biết áo len lông cừu là từ chỗ em mà ra. Bọn họ em không chọc nổi, nhỡ sau này họ muốn thứ gì đó mà em không lấy ra được, lại gây sự với em thì phải làm sao?"
Anh Cường hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo lắng của Diệp Thư, cũng cam đoan với cô: "Em yên tâm, chuyện này anh đảm bảo không để lộ ra ngoài là anh lấy hàng từ chỗ em đâu. Anh lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm rồi, chút chuyện này anh vẫn có thể đảm bảo cho em được."
Anh Cường vừa nhìn thấy Diệp Thư như vậy, trong lòng biết chắc là cô còn áo len lông cừu, chỉ cần để cô yên tâm là anh ấy có thể báo cáo lại với đại ca rồi.
Thật ra trong lòng Diệp Thư cũng biết, anh Cường đã tìm đến tận cửa, vậy thì dù thế nào cô cũng không thể từ chối.
Vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là muốn một lời cam đoan từ anh Cường mà thôi.
Dù sao nếu sau này cứ động tí lại lôi mình vào chuyện này, cô cũng không chịu nổi.
Thấy anh Cường nói vậy, Diệp Thư biết anh ấy là người giữ lời hứa nên cũng không làm khó anh ấy nữa.
"Thôi được rồi, cho dù không nể ai thì em cũng phải nể anh Cường chứ, đúng không?
Anh Cường, hay là anh xem thế này được không? Để em hỏi thử xem cấp trên của em thế nào, anh cần bao nhiêu cái áo len lông cừu? Cần loại nào? Em sẽ cố gắng hết sức."
Nghe thấy Diệp Thư nói vậy, anh Cường biết chắc chắn là ổn rồi.
Anh ấy vội vàng nói với Diệp Thư: "Em kiếm được bao nhiêu thì anh lấy bấy nhiêu. Nếu không có nhiều thì ít nhất cũng phải hai mươi mấy cái. À phải rồi, em gái, có áo len lông cừu nam không? Nếu có thì lấy cho anh hai mươi cái."
Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bảo anh ấy ngày mai quay lại.
Anh Cường cảm ơn rối rít rồi rời đi, Diệp Thư cũng vào siêu thị để chuẩn bị hàng cho anh ấy.
Đầu tiên, Diệp Thư chuẩn bị hai mươi chiếc áo len lông cừu nữ với đủ loại màu sắc và họa tiết.
Trong siêu thị cũng có áo len lông cừu nam nhưng ít hơn áo nữ rất nhiều. Diệp Thư vốn không định bán, nhưng giờ anh Cường đã nói thì bán cho anh ấy hai mươi chiếc cũng không sao.
Diệp Thư lại đóng gói thêm hai mươi chiếc áo len lông cừu nam. Áo len lông cừu nam không có nhiều màu sắc như áo nữ, chủ yếu là đen, xám, trắng, xanh lam. Kiểu dáng cũng chỉ có hai loại là cổ tròn và cổ tim.
Không giống như áo len lông cừu nữ có áo dài, áo ngắn, áo kiểu dáng dơi, có cổ, không cổ. Thực sự là có rất nhiều kiểu dáng để lựa chọn.
Màu sắc lại càng đa dạng hơn, đủ mọi màu sắc, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, mỗi màu lại được chia thành nhiều loại khác nhau.
Ví dụ như màu đỏ được chia thành đỏ tươi, đỏ rượu, đỏ cam…
Hai mươi chiếc áo len nữ của anh Cường, mỗi loại cô lấy vài chiếc, nào là loại cho người già, trung niên, thanh niên, còn có trẻ em.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Lần này anh Cường là nghe được tin tức từ nhà hàng quốc doanh, Diệp Thư cho dù là trước khi thi đỗ đại học hay sau khi trở về đều thường xuyên đến nhà hàng quốc doanh.Hơn nữa trong nhà hàng quốc doanh còn có người quen, chồng của Vương Đào Hoa ở khách sạn - Lý Đại Trụ đang làm việc ở đó.Thời buổi này con người ta không có ý thức đề phòng như thời hiện đại, hỏi han một cái là biết ngay.Diệp Thư nghe hiểu ý của anh Cường, là muốn thêm áo len lông cừu.Áo len lông cừu cô đúng là có, hơn nữa trong siêu thị còn không ít.Vấn đề hiện tại là nếu mình lấy ra có gây thêm rắc rối cho bản thân hay không.Anh Cường thấy Diệp Thư mãi không lên tiếng, cũng biết cô đang lo lắng điều gì.Liền vội vàng cam đoan với Diệp Thư: "Em yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em bị liên lụy đâu. Mọi chuyện anh sẽ gánh vác hết, chúng ta làm ăn với nhau cũng không phải một hai năm, nhân phẩm của anh em còn không tin được sao?"Diệp Thư lúc này mới trầm ngâm lên tiếng: "Không phải em không tin anh, mà em không muốn để người phía trên anh biết áo len lông cừu là từ chỗ em mà ra. Bọn họ em không chọc nổi, nhỡ sau này họ muốn thứ gì đó mà em không lấy ra được, lại gây sự với em thì phải làm sao?"Anh Cường hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo lắng của Diệp Thư, cũng cam đoan với cô: "Em yên tâm, chuyện này anh đảm bảo không để lộ ra ngoài là anh lấy hàng từ chỗ em đâu. Anh lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm rồi, chút chuyện này anh vẫn có thể đảm bảo cho em được."Anh Cường vừa nhìn thấy Diệp Thư như vậy, trong lòng biết chắc là cô còn áo len lông cừu, chỉ cần để cô yên tâm là anh ấy có thể báo cáo lại với đại ca rồi.Thật ra trong lòng Diệp Thư cũng biết, anh Cường đã tìm đến tận cửa, vậy thì dù thế nào cô cũng không thể từ chối.Vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là muốn một lời cam đoan từ anh Cường mà thôi.Dù sao nếu sau này cứ động tí lại lôi mình vào chuyện này, cô cũng không chịu nổi.Thấy anh Cường nói vậy, Diệp Thư biết anh ấy là người giữ lời hứa nên cũng không làm khó anh ấy nữa."Thôi được rồi, cho dù không nể ai thì em cũng phải nể anh Cường chứ, đúng không?Anh Cường, hay là anh xem thế này được không? Để em hỏi thử xem cấp trên của em thế nào, anh cần bao nhiêu cái áo len lông cừu? Cần loại nào? Em sẽ cố gắng hết sức."Nghe thấy Diệp Thư nói vậy, anh Cường biết chắc chắn là ổn rồi.Anh ấy vội vàng nói với Diệp Thư: "Em kiếm được bao nhiêu thì anh lấy bấy nhiêu. Nếu không có nhiều thì ít nhất cũng phải hai mươi mấy cái. À phải rồi, em gái, có áo len lông cừu nam không? Nếu có thì lấy cho anh hai mươi cái."Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bảo anh ấy ngày mai quay lại.Anh Cường cảm ơn rối rít rồi rời đi, Diệp Thư cũng vào siêu thị để chuẩn bị hàng cho anh ấy.Đầu tiên, Diệp Thư chuẩn bị hai mươi chiếc áo len lông cừu nữ với đủ loại màu sắc và họa tiết.Trong siêu thị cũng có áo len lông cừu nam nhưng ít hơn áo nữ rất nhiều. Diệp Thư vốn không định bán, nhưng giờ anh Cường đã nói thì bán cho anh ấy hai mươi chiếc cũng không sao.Diệp Thư lại đóng gói thêm hai mươi chiếc áo len lông cừu nam. Áo len lông cừu nam không có nhiều màu sắc như áo nữ, chủ yếu là đen, xám, trắng, xanh lam. Kiểu dáng cũng chỉ có hai loại là cổ tròn và cổ tim.Không giống như áo len lông cừu nữ có áo dài, áo ngắn, áo kiểu dáng dơi, có cổ, không cổ. Thực sự là có rất nhiều kiểu dáng để lựa chọn.Màu sắc lại càng đa dạng hơn, đủ mọi màu sắc, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, mỗi màu lại được chia thành nhiều loại khác nhau.Ví dụ như màu đỏ được chia thành đỏ tươi, đỏ rượu, đỏ cam…Hai mươi chiếc áo len nữ của anh Cường, mỗi loại cô lấy vài chiếc, nào là loại cho người già, trung niên, thanh niên, còn có trẻ em.