Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 302

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Vì vậy Diệp Thư đã nhờ Lương Tâm Điềm để ý, nếu có ai bán nhà nhất định phải báo cho cô biết.Vì chuyện này Diệp Thư còn đặc biệt tặng Lương Tâm Điềm một chiếc khăn lụa.Hôm nay Lương Tâm Điềm đã mang đến cho Diệp Thư một tin tức.Thì ra là có người đến phòng quản lý nhà đất đăng ký muốn bán nhà, không chỉ có nhà, còn có hai cửa hàng cũng muốn bán luôn một thể.Thì ra người bán nhà vốn là con cháu của một địa chủ, trong thời kỳ vận động, gia sản đều bị tịch thu, bố mẹ cũng bị đấu tố đến chết.Tuy rằng hiện tại đã được minh oan, cũng được trả lại một phần gia sản. Nhưng người đó đã bị dọa sợ, sinh ra sợ hãi sau này lại có vận động gì nữa.Bèn định bán hết nhà cửa và cửa hàng mới được trả lại, như vậy trong tay có tiền, cho dù vận động có đến nữa cũng không sợ.Diệp Thư nghe xong, vội vàng nhờ Lương Tâm Điềm liên hệ với người bán.Diệp Thư xem giấy chứng nhận nhà đất, lại đến tận nơi xem nhà và cửa hàng.Hai cửa hàng đều ở vị trí đắc địa, còn căn nhà tuy cũ nát, nhưng Diệp Thư cũng không có ý định đến đó ở. Chủ yếu là để dành sau này tăng giá. Cũ hay không cũng không còn quan trọng nữa.Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn mượn cớ đó để mặc cả với chủ nhà, và đã thương lượng được giá rẻ hơn vài trăm đồng.Cứ như vậy, Diệp Thư đã bỏ ra chín nghìn, dưới danh nghĩa cô lại có thêm một căn nhà, hai cửa hàng.Vui mừng, tối hôm đó Diệp Thư đã mời gia đình Tạ Vũ Hằng đến ăn cơm. Trên bàn ăn còn nhờ Lương Tâm Điềm tiếp tục để ý giúp.Lương Tâm Điềm vui vẻ đồng ý, chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn. Cũng chỉ là chuyện một câu nói.Nhìn thì có vẻ Diệp Thư có tiền trong tay, nói mua nhà là mua, nhưng thực ra hiện tại người bán nhà không nhiều, nhưng người mua nhà lại càng hiếm hoi.Xét cho cùng hiện tại đều là đơn vị phân nhà, có nhà miễn phí để ở, ai lại bỏ ra một số tiền lớn để mua nhà chứ?Hơn nữa cho dù có muốn mua, trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy.Đừng nhìn vào việc công nhân hiện tại kiếm được nhiều tiền, nhưng gia đình cũng có nhiều khoản phải chi tiêu lắm.Các gia đình hiện tại đều tin vào việc con đàn cháu đống, một gia đình có ba, bốn đứa con là chuyện bình thường. Có nhà còn có năm, sáu thậm chí là bảy, tám đứa con.Nhiều con cái như vậy thì thật sự là tốn kém mọi mặt, ăn uống cần tiền, con cái lớn lên đi học cần tiền. Lỡ như có bệnh tật gì đến bệnh viện cũng cần tiền.Chưa kể còn phải dành dụm tiền cưới vợ cho con trai, tiền hồi môn cho con gái nữa.Bởi vậy, cả gia đình lớn như vậy thường sống rất chật vật, một năm cũng chẳng để dành được bao nhiêu, nói gì đến chuyện mua nhà cửa tốn kém cả núi tiền như vậy.Vì thế hiện giờ người bán nhà không nhiều mà người mua cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.Sau lần mua nhà này, Diệp Thư cũng có thêm kinh nghiệm, cô lại đến phòng quản lý nhà đất của các quận khác để dò hỏi, nhờ họ để ý giúp.Diệp Thư biếu mỗi người phụ trách việc này ở các phòng quản lý nhà đất một nắm kẹo sữa, đồng thời nói rằng cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ lại ghé qua xem sao.Nhận được kẹo sữa, những người làm công việc này đương nhiên đồng ý ngay, đối với họ, chuyện này chẳng đáng là gì, huống hồ người ta còn đưa kẹo sữa - một thứ quý giá như vậy.Từ đó về sau, cứ cách ba hôm Diệp Thư lại đến vài phòng quản lý nhà đất dạo một vòng.Nhưng tiếc là cho đến tận Tết, cô vẫn chưa tìm được căn nhà nào ưng ý.Tuy nhiên Diệp Thư cũng không vội, cô tạm gác chuyện này sang một bên, trước mắt lo liệu chuyện Tết nhất đã.Mấy ngày giáp Tết, ngày nào cô cũng dậy sớm, xếp hàng mua hết số gạo và thực phẩm trong sổ gạo, sổ thực phẩm.Rồi lại lấy thêm đồ từ siêu thị để trộn lẫn với số hàng đã mua được bằng tem phiếu.Cô cũng mua thêm một ít đặc sản gửi về quê cho họ hàng, bạn bè.

Vì vậy Diệp Thư đã nhờ Lương Tâm Điềm để ý, nếu có ai bán nhà nhất định phải báo cho cô biết.

Vì chuyện này Diệp Thư còn đặc biệt tặng Lương Tâm Điềm một chiếc khăn lụa.

Hôm nay Lương Tâm Điềm đã mang đến cho Diệp Thư một tin tức.

Thì ra là có người đến phòng quản lý nhà đất đăng ký muốn bán nhà, không chỉ có nhà, còn có hai cửa hàng cũng muốn bán luôn một thể.

Thì ra người bán nhà vốn là con cháu của một địa chủ, trong thời kỳ vận động, gia sản đều bị tịch thu, bố mẹ cũng bị đấu tố đến chết.

Tuy rằng hiện tại đã được minh oan, cũng được trả lại một phần gia sản. Nhưng người đó đã bị dọa sợ, sinh ra sợ hãi sau này lại có vận động gì nữa.

Bèn định bán hết nhà cửa và cửa hàng mới được trả lại, như vậy trong tay có tiền, cho dù vận động có đến nữa cũng không sợ.

Diệp Thư nghe xong, vội vàng nhờ Lương Tâm Điềm liên hệ với người bán.

Diệp Thư xem giấy chứng nhận nhà đất, lại đến tận nơi xem nhà và cửa hàng.

Hai cửa hàng đều ở vị trí đắc địa, còn căn nhà tuy cũ nát, nhưng Diệp Thư cũng không có ý định đến đó ở. Chủ yếu là để dành sau này tăng giá. Cũ hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn mượn cớ đó để mặc cả với chủ nhà, và đã thương lượng được giá rẻ hơn vài trăm đồng.

Cứ như vậy, Diệp Thư đã bỏ ra chín nghìn, dưới danh nghĩa cô lại có thêm một căn nhà, hai cửa hàng.

Vui mừng, tối hôm đó Diệp Thư đã mời gia đình Tạ Vũ Hằng đến ăn cơm. Trên bàn ăn còn nhờ Lương Tâm Điềm tiếp tục để ý giúp.

Lương Tâm Điềm vui vẻ đồng ý, chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn. Cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Nhìn thì có vẻ Diệp Thư có tiền trong tay, nói mua nhà là mua, nhưng thực ra hiện tại người bán nhà không nhiều, nhưng người mua nhà lại càng hiếm hoi.

Xét cho cùng hiện tại đều là đơn vị phân nhà, có nhà miễn phí để ở, ai lại bỏ ra một số tiền lớn để mua nhà chứ?

Hơn nữa cho dù có muốn mua, trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy.

Đừng nhìn vào việc công nhân hiện tại kiếm được nhiều tiền, nhưng gia đình cũng có nhiều khoản phải chi tiêu lắm.

Các gia đình hiện tại đều tin vào việc con đàn cháu đống, một gia đình có ba, bốn đứa con là chuyện bình thường. Có nhà còn có năm, sáu thậm chí là bảy, tám đứa con.

Nhiều con cái như vậy thì thật sự là tốn kém mọi mặt, ăn uống cần tiền, con cái lớn lên đi học cần tiền. Lỡ như có bệnh tật gì đến bệnh viện cũng cần tiền.

Chưa kể còn phải dành dụm tiền cưới vợ cho con trai, tiền hồi môn cho con gái nữa.

Bởi vậy, cả gia đình lớn như vậy thường sống rất chật vật, một năm cũng chẳng để dành được bao nhiêu, nói gì đến chuyện mua nhà cửa tốn kém cả núi tiền như vậy.

Vì thế hiện giờ người bán nhà không nhiều mà người mua cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Sau lần mua nhà này, Diệp Thư cũng có thêm kinh nghiệm, cô lại đến phòng quản lý nhà đất của các quận khác để dò hỏi, nhờ họ để ý giúp.

Diệp Thư biếu mỗi người phụ trách việc này ở các phòng quản lý nhà đất một nắm kẹo sữa, đồng thời nói rằng cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ lại ghé qua xem sao.

Nhận được kẹo sữa, những người làm công việc này đương nhiên đồng ý ngay, đối với họ, chuyện này chẳng đáng là gì, huống hồ người ta còn đưa kẹo sữa - một thứ quý giá như vậy.

Từ đó về sau, cứ cách ba hôm Diệp Thư lại đến vài phòng quản lý nhà đất dạo một vòng.

Nhưng tiếc là cho đến tận Tết, cô vẫn chưa tìm được căn nhà nào ưng ý.

Tuy nhiên Diệp Thư cũng không vội, cô tạm gác chuyện này sang một bên, trước mắt lo liệu chuyện Tết nhất đã.

Mấy ngày giáp Tết, ngày nào cô cũng dậy sớm, xếp hàng mua hết số gạo và thực phẩm trong sổ gạo, sổ thực phẩm.

Rồi lại lấy thêm đồ từ siêu thị để trộn lẫn với số hàng đã mua được bằng tem phiếu.

Cô cũng mua thêm một ít đặc sản gửi về quê cho họ hàng, bạn bè.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Vì vậy Diệp Thư đã nhờ Lương Tâm Điềm để ý, nếu có ai bán nhà nhất định phải báo cho cô biết.Vì chuyện này Diệp Thư còn đặc biệt tặng Lương Tâm Điềm một chiếc khăn lụa.Hôm nay Lương Tâm Điềm đã mang đến cho Diệp Thư một tin tức.Thì ra là có người đến phòng quản lý nhà đất đăng ký muốn bán nhà, không chỉ có nhà, còn có hai cửa hàng cũng muốn bán luôn một thể.Thì ra người bán nhà vốn là con cháu của một địa chủ, trong thời kỳ vận động, gia sản đều bị tịch thu, bố mẹ cũng bị đấu tố đến chết.Tuy rằng hiện tại đã được minh oan, cũng được trả lại một phần gia sản. Nhưng người đó đã bị dọa sợ, sinh ra sợ hãi sau này lại có vận động gì nữa.Bèn định bán hết nhà cửa và cửa hàng mới được trả lại, như vậy trong tay có tiền, cho dù vận động có đến nữa cũng không sợ.Diệp Thư nghe xong, vội vàng nhờ Lương Tâm Điềm liên hệ với người bán.Diệp Thư xem giấy chứng nhận nhà đất, lại đến tận nơi xem nhà và cửa hàng.Hai cửa hàng đều ở vị trí đắc địa, còn căn nhà tuy cũ nát, nhưng Diệp Thư cũng không có ý định đến đó ở. Chủ yếu là để dành sau này tăng giá. Cũ hay không cũng không còn quan trọng nữa.Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn mượn cớ đó để mặc cả với chủ nhà, và đã thương lượng được giá rẻ hơn vài trăm đồng.Cứ như vậy, Diệp Thư đã bỏ ra chín nghìn, dưới danh nghĩa cô lại có thêm một căn nhà, hai cửa hàng.Vui mừng, tối hôm đó Diệp Thư đã mời gia đình Tạ Vũ Hằng đến ăn cơm. Trên bàn ăn còn nhờ Lương Tâm Điềm tiếp tục để ý giúp.Lương Tâm Điềm vui vẻ đồng ý, chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn. Cũng chỉ là chuyện một câu nói.Nhìn thì có vẻ Diệp Thư có tiền trong tay, nói mua nhà là mua, nhưng thực ra hiện tại người bán nhà không nhiều, nhưng người mua nhà lại càng hiếm hoi.Xét cho cùng hiện tại đều là đơn vị phân nhà, có nhà miễn phí để ở, ai lại bỏ ra một số tiền lớn để mua nhà chứ?Hơn nữa cho dù có muốn mua, trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy.Đừng nhìn vào việc công nhân hiện tại kiếm được nhiều tiền, nhưng gia đình cũng có nhiều khoản phải chi tiêu lắm.Các gia đình hiện tại đều tin vào việc con đàn cháu đống, một gia đình có ba, bốn đứa con là chuyện bình thường. Có nhà còn có năm, sáu thậm chí là bảy, tám đứa con.Nhiều con cái như vậy thì thật sự là tốn kém mọi mặt, ăn uống cần tiền, con cái lớn lên đi học cần tiền. Lỡ như có bệnh tật gì đến bệnh viện cũng cần tiền.Chưa kể còn phải dành dụm tiền cưới vợ cho con trai, tiền hồi môn cho con gái nữa.Bởi vậy, cả gia đình lớn như vậy thường sống rất chật vật, một năm cũng chẳng để dành được bao nhiêu, nói gì đến chuyện mua nhà cửa tốn kém cả núi tiền như vậy.Vì thế hiện giờ người bán nhà không nhiều mà người mua cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.Sau lần mua nhà này, Diệp Thư cũng có thêm kinh nghiệm, cô lại đến phòng quản lý nhà đất của các quận khác để dò hỏi, nhờ họ để ý giúp.Diệp Thư biếu mỗi người phụ trách việc này ở các phòng quản lý nhà đất một nắm kẹo sữa, đồng thời nói rằng cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ lại ghé qua xem sao.Nhận được kẹo sữa, những người làm công việc này đương nhiên đồng ý ngay, đối với họ, chuyện này chẳng đáng là gì, huống hồ người ta còn đưa kẹo sữa - một thứ quý giá như vậy.Từ đó về sau, cứ cách ba hôm Diệp Thư lại đến vài phòng quản lý nhà đất dạo một vòng.Nhưng tiếc là cho đến tận Tết, cô vẫn chưa tìm được căn nhà nào ưng ý.Tuy nhiên Diệp Thư cũng không vội, cô tạm gác chuyện này sang một bên, trước mắt lo liệu chuyện Tết nhất đã.Mấy ngày giáp Tết, ngày nào cô cũng dậy sớm, xếp hàng mua hết số gạo và thực phẩm trong sổ gạo, sổ thực phẩm.Rồi lại lấy thêm đồ từ siêu thị để trộn lẫn với số hàng đã mua được bằng tem phiếu.Cô cũng mua thêm một ít đặc sản gửi về quê cho họ hàng, bạn bè.

Chương 302