Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 303

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Bởi vì ông bà nội đã nói là không về quê ăn Tết mà ở lại đón Tết cùng con trai, nên Diệp Thư mua thêm quần áo mới, thực phẩm chức năng gửi cho ông bà.Sau đó là chuẩn bị đồ ăn thức uống, quần áo cho cả nhà, Diệp Thư bận tối mắt tối mũi.Tết năm 1977, gia đình Diệp Thư đón một năm mới vô cùng náo nhiệt tại Bắc Thành.Các con lại lớn thêm một tuổi, con gái và con trai lớn đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, công việc của Thạch Lỗi cũng rất thuận lợi. Diệp Thư cũng đã mua được nhà và cửa hàng mà cô hằng mong ước, tuy vẫn chưa đủ nhưng cô cũng không nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ mua được thêm.Nói chung, năm nay cả nhà đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.Diệp Thư vui vẻ sắm sửa quần áo mới cho cả nhà, mua kẹp tóc mới cho con gái, pháo cho con trai.Cô còn mua thêm cho Thạch Lỗi một đôi giày da mới. Bản thân cô lại chẳng mua gì cho mình, chỉ lấy từ siêu thị ra một chiếc áo khoác len lông cừu và một chiếc váy len.Bây giờ chẳng ai quản nữa, ăn mặc đẹp một chút cũng chẳng sao.Sáng mùng một Tết, cô mừng tuổi cho bọn trẻ, rồi dẫn ba đứa con ăn mặc tươm tất ra phố dạo chơi.Trên đường phố người xe qua lại rất nhộn nhịp, cả nhà đi dạo một vòng rồi lại đến sân trượt băng trong công viên, để Thạch Lỗi dạy các con trượt.Cả nhà vui chơi ở sân trượt băng đến tận trưa, khi người ta chuẩn bị đóng cửa thì ba đứa trẻ mới lưu luyến rời đi.Vì là ngày Tết nên các nhà hàng quốc doanh đều đóng cửa, cả nhà đành về nhà nấu cơm ăn.Sau bữa cơm, Thạch Lỗi bị các con nài nỉ, đành dẫn chúng đến sân trượt băng, còn Diệp Thư ở nhà nghỉ ngơi.Cái Tết năm ấy cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói, ăn uống và những chuyến du xuân của cả gia đình.Đầu tiên là Thạch Lỗi đi làm, rồi mấy hôm sau lũ trẻ cũng bắt đầu năm học mới.Còn Diệp Thư lại tiếp tục những ngày tháng cứ cách vài hôm lại đến các phòng quản lý nhà đất một lần.Tuy nhiên, Diệp Thư đã không uổng công cho kẹo, một ngày nọ, khi đến một phòng quản lý nhà đất ở phía tây thành phố, cô đã nghe được một tin vui.Lần này là một căn biệt thự hai tầng được rao bán, chủ nhà là một giáo sư từng đi du học nước ngoài, những năm tháng đó, vị giáo sư này đã phải chịu rất nhiều khổ cực.Ngôi nhà này khi đó đã bị một tên cầm đầu phe phái nổi loạn để mắt đến và chiếm đoạt làm của riêng, cho nên căn nhà vẫn được bảo tồn rất tốt, không hề bị hư hại gì.Giờ đây, giáo sư được minh oan, nhà cửa được trả lại, nhưng ông cảm thấy không thoải mái khi ở trong căn nhà mà đám phản động từng sống, trong lòng lúc nào cũng có gì đó áy náy, nên mới nghĩ đến chuyện bán đi cho khuây khỏa.Diệp Thư xem nhà xong thì rất ưng ý, đến mùa hè, trước sau nhà đều trồng hoa cỏ, đứng trên ban công tầng hai ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ nghĩ thôi Diệp Thư cũng thấy đẹp biết bao.Vì vậy, cô cũng không mặc cả, trực tiếp bỏ ra bảy nghìn tám mà mua căn nhà đó.Để cảm ơn người đã cung cấp thông tin, Diệp Thư còn đặc biệt mua tặng họ một bao thuốc lá. Người này vui vẻ nói, nếu có tin tức gì nữa sẽ thông báo cho cô.Thế nhưng vận may của Diệp Thư dường như đã dùng hết, mãi cho đến cuối tháng tư cũng không nhận được tin ai bán nhà nữa.Tuy không có tin tức bán nhà, nhưng Diệp Thư lại nhận được tin Thạch Chí Viễn muốn tái hôn.Tin tức này là do bà nội viết thư nói cho họ biết. Mặc dù Diệp Thư không quan tâm liệu Thạch Chí Viễn có tái hôn hay không, nhưng cô vẫn tò mò về người bạn đời mới của ông ta.May mà trong thư bà nội có giới thiệu chi tiết về đối tượng mới của Thạch Chí Viễn, thỏa mãn trí tò mò của Diệp Thư.Đối tượng mới của Thạch Chí Viễn họ Lưu, tên Thúy Hoa, năm nay mới ba mươi mấy tuổi, kém Thạch Chí Viễn gần hai mươi tuổi, nhà có một cậu con trai hơn mười tuổi.

Bởi vì ông bà nội đã nói là không về quê ăn Tết mà ở lại đón Tết cùng con trai, nên Diệp Thư mua thêm quần áo mới, thực phẩm chức năng gửi cho ông bà.

Sau đó là chuẩn bị đồ ăn thức uống, quần áo cho cả nhà, Diệp Thư bận tối mắt tối mũi.

Tết năm 1977, gia đình Diệp Thư đón một năm mới vô cùng náo nhiệt tại Bắc Thành.

Các con lại lớn thêm một tuổi, con gái và con trai lớn đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, công việc của Thạch Lỗi cũng rất thuận lợi. Diệp Thư cũng đã mua được nhà và cửa hàng mà cô hằng mong ước, tuy vẫn chưa đủ nhưng cô cũng không nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ mua được thêm.

Nói chung, năm nay cả nhà đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Diệp Thư vui vẻ sắm sửa quần áo mới cho cả nhà, mua kẹp tóc mới cho con gái, pháo cho con trai.

Cô còn mua thêm cho Thạch Lỗi một đôi giày da mới. Bản thân cô lại chẳng mua gì cho mình, chỉ lấy từ siêu thị ra một chiếc áo khoác len lông cừu và một chiếc váy len.

Bây giờ chẳng ai quản nữa, ăn mặc đẹp một chút cũng chẳng sao.

Sáng mùng một Tết, cô mừng tuổi cho bọn trẻ, rồi dẫn ba đứa con ăn mặc tươm tất ra phố dạo chơi.

Trên đường phố người xe qua lại rất nhộn nhịp, cả nhà đi dạo một vòng rồi lại đến sân trượt băng trong công viên, để Thạch Lỗi dạy các con trượt.

Cả nhà vui chơi ở sân trượt băng đến tận trưa, khi người ta chuẩn bị đóng cửa thì ba đứa trẻ mới lưu luyến rời đi.

Vì là ngày Tết nên các nhà hàng quốc doanh đều đóng cửa, cả nhà đành về nhà nấu cơm ăn.

Sau bữa cơm, Thạch Lỗi bị các con nài nỉ, đành dẫn chúng đến sân trượt băng, còn Diệp Thư ở nhà nghỉ ngơi.

Cái Tết năm ấy cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói, ăn uống và những chuyến du xuân của cả gia đình.

Đầu tiên là Thạch Lỗi đi làm, rồi mấy hôm sau lũ trẻ cũng bắt đầu năm học mới.

Còn Diệp Thư lại tiếp tục những ngày tháng cứ cách vài hôm lại đến các phòng quản lý nhà đất một lần.

Tuy nhiên, Diệp Thư đã không uổng công cho kẹo, một ngày nọ, khi đến một phòng quản lý nhà đất ở phía tây thành phố, cô đã nghe được một tin vui.

Lần này là một căn biệt thự hai tầng được rao bán, chủ nhà là một giáo sư từng đi du học nước ngoài, những năm tháng đó, vị giáo sư này đã phải chịu rất nhiều khổ cực.

Ngôi nhà này khi đó đã bị một tên cầm đầu phe phái nổi loạn để mắt đến và chiếm đoạt làm của riêng, cho nên căn nhà vẫn được bảo tồn rất tốt, không hề bị hư hại gì.

Giờ đây, giáo sư được minh oan, nhà cửa được trả lại, nhưng ông cảm thấy không thoải mái khi ở trong căn nhà mà đám phản động từng sống, trong lòng lúc nào cũng có gì đó áy náy, nên mới nghĩ đến chuyện bán đi cho khuây khỏa.

Diệp Thư xem nhà xong thì rất ưng ý, đến mùa hè, trước sau nhà đều trồng hoa cỏ, đứng trên ban công tầng hai ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ nghĩ thôi Diệp Thư cũng thấy đẹp biết bao.

Vì vậy, cô cũng không mặc cả, trực tiếp bỏ ra bảy nghìn tám mà mua căn nhà đó.

Để cảm ơn người đã cung cấp thông tin, Diệp Thư còn đặc biệt mua tặng họ một bao thuốc lá. Người này vui vẻ nói, nếu có tin tức gì nữa sẽ thông báo cho cô.

Thế nhưng vận may của Diệp Thư dường như đã dùng hết, mãi cho đến cuối tháng tư cũng không nhận được tin ai bán nhà nữa.

Tuy không có tin tức bán nhà, nhưng Diệp Thư lại nhận được tin Thạch Chí Viễn muốn tái hôn.

Tin tức này là do bà nội viết thư nói cho họ biết. Mặc dù Diệp Thư không quan tâm liệu Thạch Chí Viễn có tái hôn hay không, nhưng cô vẫn tò mò về người bạn đời mới của ông ta.

May mà trong thư bà nội có giới thiệu chi tiết về đối tượng mới của Thạch Chí Viễn, thỏa mãn trí tò mò của Diệp Thư.

Đối tượng mới của Thạch Chí Viễn họ Lưu, tên Thúy Hoa, năm nay mới ba mươi mấy tuổi, kém Thạch Chí Viễn gần hai mươi tuổi, nhà có một cậu con trai hơn mười tuổi.

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Bởi vì ông bà nội đã nói là không về quê ăn Tết mà ở lại đón Tết cùng con trai, nên Diệp Thư mua thêm quần áo mới, thực phẩm chức năng gửi cho ông bà.Sau đó là chuẩn bị đồ ăn thức uống, quần áo cho cả nhà, Diệp Thư bận tối mắt tối mũi.Tết năm 1977, gia đình Diệp Thư đón một năm mới vô cùng náo nhiệt tại Bắc Thành.Các con lại lớn thêm một tuổi, con gái và con trai lớn đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, công việc của Thạch Lỗi cũng rất thuận lợi. Diệp Thư cũng đã mua được nhà và cửa hàng mà cô hằng mong ước, tuy vẫn chưa đủ nhưng cô cũng không nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ mua được thêm.Nói chung, năm nay cả nhà đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.Diệp Thư vui vẻ sắm sửa quần áo mới cho cả nhà, mua kẹp tóc mới cho con gái, pháo cho con trai.Cô còn mua thêm cho Thạch Lỗi một đôi giày da mới. Bản thân cô lại chẳng mua gì cho mình, chỉ lấy từ siêu thị ra một chiếc áo khoác len lông cừu và một chiếc váy len.Bây giờ chẳng ai quản nữa, ăn mặc đẹp một chút cũng chẳng sao.Sáng mùng một Tết, cô mừng tuổi cho bọn trẻ, rồi dẫn ba đứa con ăn mặc tươm tất ra phố dạo chơi.Trên đường phố người xe qua lại rất nhộn nhịp, cả nhà đi dạo một vòng rồi lại đến sân trượt băng trong công viên, để Thạch Lỗi dạy các con trượt.Cả nhà vui chơi ở sân trượt băng đến tận trưa, khi người ta chuẩn bị đóng cửa thì ba đứa trẻ mới lưu luyến rời đi.Vì là ngày Tết nên các nhà hàng quốc doanh đều đóng cửa, cả nhà đành về nhà nấu cơm ăn.Sau bữa cơm, Thạch Lỗi bị các con nài nỉ, đành dẫn chúng đến sân trượt băng, còn Diệp Thư ở nhà nghỉ ngơi.Cái Tết năm ấy cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói, ăn uống và những chuyến du xuân của cả gia đình.Đầu tiên là Thạch Lỗi đi làm, rồi mấy hôm sau lũ trẻ cũng bắt đầu năm học mới.Còn Diệp Thư lại tiếp tục những ngày tháng cứ cách vài hôm lại đến các phòng quản lý nhà đất một lần.Tuy nhiên, Diệp Thư đã không uổng công cho kẹo, một ngày nọ, khi đến một phòng quản lý nhà đất ở phía tây thành phố, cô đã nghe được một tin vui.Lần này là một căn biệt thự hai tầng được rao bán, chủ nhà là một giáo sư từng đi du học nước ngoài, những năm tháng đó, vị giáo sư này đã phải chịu rất nhiều khổ cực.Ngôi nhà này khi đó đã bị một tên cầm đầu phe phái nổi loạn để mắt đến và chiếm đoạt làm của riêng, cho nên căn nhà vẫn được bảo tồn rất tốt, không hề bị hư hại gì.Giờ đây, giáo sư được minh oan, nhà cửa được trả lại, nhưng ông cảm thấy không thoải mái khi ở trong căn nhà mà đám phản động từng sống, trong lòng lúc nào cũng có gì đó áy náy, nên mới nghĩ đến chuyện bán đi cho khuây khỏa.Diệp Thư xem nhà xong thì rất ưng ý, đến mùa hè, trước sau nhà đều trồng hoa cỏ, đứng trên ban công tầng hai ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ nghĩ thôi Diệp Thư cũng thấy đẹp biết bao.Vì vậy, cô cũng không mặc cả, trực tiếp bỏ ra bảy nghìn tám mà mua căn nhà đó.Để cảm ơn người đã cung cấp thông tin, Diệp Thư còn đặc biệt mua tặng họ một bao thuốc lá. Người này vui vẻ nói, nếu có tin tức gì nữa sẽ thông báo cho cô.Thế nhưng vận may của Diệp Thư dường như đã dùng hết, mãi cho đến cuối tháng tư cũng không nhận được tin ai bán nhà nữa.Tuy không có tin tức bán nhà, nhưng Diệp Thư lại nhận được tin Thạch Chí Viễn muốn tái hôn.Tin tức này là do bà nội viết thư nói cho họ biết. Mặc dù Diệp Thư không quan tâm liệu Thạch Chí Viễn có tái hôn hay không, nhưng cô vẫn tò mò về người bạn đời mới của ông ta.May mà trong thư bà nội có giới thiệu chi tiết về đối tượng mới của Thạch Chí Viễn, thỏa mãn trí tò mò của Diệp Thư.Đối tượng mới của Thạch Chí Viễn họ Lưu, tên Thúy Hoa, năm nay mới ba mươi mấy tuổi, kém Thạch Chí Viễn gần hai mươi tuổi, nhà có một cậu con trai hơn mười tuổi.

Chương 303