Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 313
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Miệng còn nói: "Bà chủ tốt bụng quá!"Đội trưởng càng lớn tiếng nói: "Đã biết bà chủ tốt với chúng ta như vậy rồi, thì chúng ta càng phải làm việc cho tốt. Chúng ta phải xứng đáng với quả dưa hấu này của bà chủ chứ, đúng không?""Đúng!" Mấy người đàn ông đồng thanh hô.Hô xong lại cùng nhau cười lớn.Diệp Thư cũng là sau hai năm tiếp xúc với họ nhiều, mới dần dần ngộ ra được đạo lý.Nhìn thì có vẻ như cô thường xuyên mua đồ ăn cho họ, nhưng thực ra cô không hề thiệt.Lúc đầu, khi chưa quen biết họ, cô thuê họ làm việc, nguyên vật liệu cũng giống như nhà khác, bình thường như những gì chúng ta thấy thôi.Sau khi đã thân quen hơn, Diệp Thư lại thường mua thêm hoa quả cho mọi người ăn thêm. Đến lúc trả công, cô cũng thường làm tròn số lên chứ chưa bao giờ bớt đi đồng nào. Điều này khiến những người thợ cả đời lăn lộn ngoài xã hội như họ vô cùng cảm động.Từ đó về sau, Diệp Thư phát hiện ra mỗi lần cô nhờ họ làm việc, họ đều hoàn thành sớm hơn dự kiến khoảng hai ngày. Lượng vật liệu dùng cũng ít hơn trước khá nhiều.Gặp những chỗ nào có thể tiết kiệm được mà không ảnh hưởng đến chất lượng công trình, đội trưởng cũng đều bàn bạc với Diệp Thư để bỏ qua, giúp cô tiết kiệm được một khoản kha khá. Chuyện đời là vậy, có vay có trả, có đi có lại.Đừng coi thường sự khôn ngoan của những người lao động chân tay, trong đó chất chứa cả một sự am hiểu sâu sắc.Nếu Diệp Thư cũng giống những người khác, làm việc gì cũng càu nhàu, kêu ca, lúc nào cũng kiếm cớ, đến lúc trả công thì lại bớt xén của họ.Thì những người công nhân như họ có cả tá cách để khiến cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ví dụ như cố tình dùng thêm vài bao xi măng, đập vỡ thêm mấy viên gạch, hay là làm việc chậm chạp một chút để kéo dài thêm vài ngày công.Những khoản thiệt hại vô hình như vậy đều là những thứ không thể nhìn thấy được.Đây đều là những điều Diệp Thư đúc kết được sau một thời gian dài tiếp xúc với họ.Không phải là phải cố ý lấy lòng họ, mà là phải biết tôn trọng lẫn nhau, ai đi làm cũng đều vất vả cả. Chẳng ai là kẻ ngốc, cô đối xử thật lòng với họ thì họ tự khắc cũng sẽ thật lòng với cô.Căn nhà cũ được cải tạo rất nhanh chóng. Sau khi hoàn thành, Diệp Thư gửi đủ tiền công cho họ. Cả nhóm vui vẻ nhận tiền rồi ra về. Trước khi đi, đội trưởng còn hẹn Diệp Thư lần sau có việc gì cứ gọi cho họ.Diệp Thư cũng vui vẻ đồng ý, mấy năm nay hợp tác với họ cô thấy rất thoải mái. Họ làm việc vừa nhanh vừa tốt.Nhà đã sửa xong, việc còn lại là cho thuê.Diệp Thư viết một tấm biển treo trước cửa, ghi rõ địa chỉ nhà mình, ai có nhu cầu thuê nhà cứ đến đó tìm cô.Mọi việc đâu vào đấy cũng là lúc sắp đến ngày các con tựu trường.Diệp Thư kiểm tra bài tập hè của ba đứa nhỏ, sau đó lại bắt chúng ở nhà ôn tập bài vở cho học kỳ mới. Cô muốn chúng lấy lại tinh thần học tập, chứ cả kỳ nghỉ hè chắc chúng đã chơi quên cả trời đất rồi.Sau khi các con đi học, Diệp Thư cũng dồn hết tâm sức cho chúng. Năm nay con gái lớn của cô đã học lớp 12, tháng 6 năm sau là kỳ thi đại học.Vì vậy, trọng tâm của Diệp Thư trong năm nay là chăm sóc con gái thật tốt để con bé có thể thi đỗ vào một trường đại học như ý.Nửa năm sau trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm ấy, hai vợ chồng cô đưa các con đến thăm ông cụ.Ban đầu, cả nhà không định ở lại đó ăn Tết nhưng trước lời đề nghị tha thiết của ông cụ, họ đành phải ở lại.Tuy nhiên, cả nhà không ở nhà Thạch Chí Viễn mà ở nhà khách của quân đội.Tối 30 Tết, cả nhà đến ăn cơm tất niên ở nhà Thạch Chí Viễn, đây cũng là yêu cầu của ông cụ. Ông nói không biết mình còn đón Tết cùng mọi người được bao nhiêu năm nữa nên muốn cả nhà cùng nhau sum vầy.Nhìn ông cụ ngày càng già yếu, Thạch Lỗi cũng không nỡ lòng nào từ chối, đành phải đồng ý.
Miệng còn nói: "Bà chủ tốt bụng quá!"
Đội trưởng càng lớn tiếng nói: "Đã biết bà chủ tốt với chúng ta như vậy rồi, thì chúng ta càng phải làm việc cho tốt. Chúng ta phải xứng đáng với quả dưa hấu này của bà chủ chứ, đúng không?"
"Đúng!" Mấy người đàn ông đồng thanh hô.
Hô xong lại cùng nhau cười lớn.
Diệp Thư cũng là sau hai năm tiếp xúc với họ nhiều, mới dần dần ngộ ra được đạo lý.
Nhìn thì có vẻ như cô thường xuyên mua đồ ăn cho họ, nhưng thực ra cô không hề thiệt.
Lúc đầu, khi chưa quen biết họ, cô thuê họ làm việc, nguyên vật liệu cũng giống như nhà khác, bình thường như những gì chúng ta thấy thôi.
Sau khi đã thân quen hơn, Diệp Thư lại thường mua thêm hoa quả cho mọi người ăn thêm. Đến lúc trả công, cô cũng thường làm tròn số lên chứ chưa bao giờ bớt đi đồng nào. Điều này khiến những người thợ cả đời lăn lộn ngoài xã hội như họ vô cùng cảm động.
Từ đó về sau, Diệp Thư phát hiện ra mỗi lần cô nhờ họ làm việc, họ đều hoàn thành sớm hơn dự kiến khoảng hai ngày. Lượng vật liệu dùng cũng ít hơn trước khá nhiều.
Gặp những chỗ nào có thể tiết kiệm được mà không ảnh hưởng đến chất lượng công trình, đội trưởng cũng đều bàn bạc với Diệp Thư để bỏ qua, giúp cô tiết kiệm được một khoản kha khá. Chuyện đời là vậy, có vay có trả, có đi có lại.
Đừng coi thường sự khôn ngoan của những người lao động chân tay, trong đó chất chứa cả một sự am hiểu sâu sắc.
Nếu Diệp Thư cũng giống những người khác, làm việc gì cũng càu nhàu, kêu ca, lúc nào cũng kiếm cớ, đến lúc trả công thì lại bớt xén của họ.
Thì những người công nhân như họ có cả tá cách để khiến cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ví dụ như cố tình dùng thêm vài bao xi măng, đập vỡ thêm mấy viên gạch, hay là làm việc chậm chạp một chút để kéo dài thêm vài ngày công.
Những khoản thiệt hại vô hình như vậy đều là những thứ không thể nhìn thấy được.
Đây đều là những điều Diệp Thư đúc kết được sau một thời gian dài tiếp xúc với họ.
Không phải là phải cố ý lấy lòng họ, mà là phải biết tôn trọng lẫn nhau, ai đi làm cũng đều vất vả cả. Chẳng ai là kẻ ngốc, cô đối xử thật lòng với họ thì họ tự khắc cũng sẽ thật lòng với cô.
Căn nhà cũ được cải tạo rất nhanh chóng. Sau khi hoàn thành, Diệp Thư gửi đủ tiền công cho họ. Cả nhóm vui vẻ nhận tiền rồi ra về. Trước khi đi, đội trưởng còn hẹn Diệp Thư lần sau có việc gì cứ gọi cho họ.
Diệp Thư cũng vui vẻ đồng ý, mấy năm nay hợp tác với họ cô thấy rất thoải mái. Họ làm việc vừa nhanh vừa tốt.
Nhà đã sửa xong, việc còn lại là cho thuê.
Diệp Thư viết một tấm biển treo trước cửa, ghi rõ địa chỉ nhà mình, ai có nhu cầu thuê nhà cứ đến đó tìm cô.
Mọi việc đâu vào đấy cũng là lúc sắp đến ngày các con tựu trường.
Diệp Thư kiểm tra bài tập hè của ba đứa nhỏ, sau đó lại bắt chúng ở nhà ôn tập bài vở cho học kỳ mới. Cô muốn chúng lấy lại tinh thần học tập, chứ cả kỳ nghỉ hè chắc chúng đã chơi quên cả trời đất rồi.
Sau khi các con đi học, Diệp Thư cũng dồn hết tâm sức cho chúng. Năm nay con gái lớn của cô đã học lớp 12, tháng 6 năm sau là kỳ thi đại học.
Vì vậy, trọng tâm của Diệp Thư trong năm nay là chăm sóc con gái thật tốt để con bé có thể thi đỗ vào một trường đại học như ý.
Nửa năm sau trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm ấy, hai vợ chồng cô đưa các con đến thăm ông cụ.
Ban đầu, cả nhà không định ở lại đó ăn Tết nhưng trước lời đề nghị tha thiết của ông cụ, họ đành phải ở lại.
Tuy nhiên, cả nhà không ở nhà Thạch Chí Viễn mà ở nhà khách của quân đội.
Tối 30 Tết, cả nhà đến ăn cơm tất niên ở nhà Thạch Chí Viễn, đây cũng là yêu cầu của ông cụ. Ông nói không biết mình còn đón Tết cùng mọi người được bao nhiêu năm nữa nên muốn cả nhà cùng nhau sum vầy.
Nhìn ông cụ ngày càng già yếu, Thạch Lỗi cũng không nỡ lòng nào từ chối, đành phải đồng ý.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Miệng còn nói: "Bà chủ tốt bụng quá!"Đội trưởng càng lớn tiếng nói: "Đã biết bà chủ tốt với chúng ta như vậy rồi, thì chúng ta càng phải làm việc cho tốt. Chúng ta phải xứng đáng với quả dưa hấu này của bà chủ chứ, đúng không?""Đúng!" Mấy người đàn ông đồng thanh hô.Hô xong lại cùng nhau cười lớn.Diệp Thư cũng là sau hai năm tiếp xúc với họ nhiều, mới dần dần ngộ ra được đạo lý.Nhìn thì có vẻ như cô thường xuyên mua đồ ăn cho họ, nhưng thực ra cô không hề thiệt.Lúc đầu, khi chưa quen biết họ, cô thuê họ làm việc, nguyên vật liệu cũng giống như nhà khác, bình thường như những gì chúng ta thấy thôi.Sau khi đã thân quen hơn, Diệp Thư lại thường mua thêm hoa quả cho mọi người ăn thêm. Đến lúc trả công, cô cũng thường làm tròn số lên chứ chưa bao giờ bớt đi đồng nào. Điều này khiến những người thợ cả đời lăn lộn ngoài xã hội như họ vô cùng cảm động.Từ đó về sau, Diệp Thư phát hiện ra mỗi lần cô nhờ họ làm việc, họ đều hoàn thành sớm hơn dự kiến khoảng hai ngày. Lượng vật liệu dùng cũng ít hơn trước khá nhiều.Gặp những chỗ nào có thể tiết kiệm được mà không ảnh hưởng đến chất lượng công trình, đội trưởng cũng đều bàn bạc với Diệp Thư để bỏ qua, giúp cô tiết kiệm được một khoản kha khá. Chuyện đời là vậy, có vay có trả, có đi có lại.Đừng coi thường sự khôn ngoan của những người lao động chân tay, trong đó chất chứa cả một sự am hiểu sâu sắc.Nếu Diệp Thư cũng giống những người khác, làm việc gì cũng càu nhàu, kêu ca, lúc nào cũng kiếm cớ, đến lúc trả công thì lại bớt xén của họ.Thì những người công nhân như họ có cả tá cách để khiến cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ví dụ như cố tình dùng thêm vài bao xi măng, đập vỡ thêm mấy viên gạch, hay là làm việc chậm chạp một chút để kéo dài thêm vài ngày công.Những khoản thiệt hại vô hình như vậy đều là những thứ không thể nhìn thấy được.Đây đều là những điều Diệp Thư đúc kết được sau một thời gian dài tiếp xúc với họ.Không phải là phải cố ý lấy lòng họ, mà là phải biết tôn trọng lẫn nhau, ai đi làm cũng đều vất vả cả. Chẳng ai là kẻ ngốc, cô đối xử thật lòng với họ thì họ tự khắc cũng sẽ thật lòng với cô.Căn nhà cũ được cải tạo rất nhanh chóng. Sau khi hoàn thành, Diệp Thư gửi đủ tiền công cho họ. Cả nhóm vui vẻ nhận tiền rồi ra về. Trước khi đi, đội trưởng còn hẹn Diệp Thư lần sau có việc gì cứ gọi cho họ.Diệp Thư cũng vui vẻ đồng ý, mấy năm nay hợp tác với họ cô thấy rất thoải mái. Họ làm việc vừa nhanh vừa tốt.Nhà đã sửa xong, việc còn lại là cho thuê.Diệp Thư viết một tấm biển treo trước cửa, ghi rõ địa chỉ nhà mình, ai có nhu cầu thuê nhà cứ đến đó tìm cô.Mọi việc đâu vào đấy cũng là lúc sắp đến ngày các con tựu trường.Diệp Thư kiểm tra bài tập hè của ba đứa nhỏ, sau đó lại bắt chúng ở nhà ôn tập bài vở cho học kỳ mới. Cô muốn chúng lấy lại tinh thần học tập, chứ cả kỳ nghỉ hè chắc chúng đã chơi quên cả trời đất rồi.Sau khi các con đi học, Diệp Thư cũng dồn hết tâm sức cho chúng. Năm nay con gái lớn của cô đã học lớp 12, tháng 6 năm sau là kỳ thi đại học.Vì vậy, trọng tâm của Diệp Thư trong năm nay là chăm sóc con gái thật tốt để con bé có thể thi đỗ vào một trường đại học như ý.Nửa năm sau trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm ấy, hai vợ chồng cô đưa các con đến thăm ông cụ.Ban đầu, cả nhà không định ở lại đó ăn Tết nhưng trước lời đề nghị tha thiết của ông cụ, họ đành phải ở lại.Tuy nhiên, cả nhà không ở nhà Thạch Chí Viễn mà ở nhà khách của quân đội.Tối 30 Tết, cả nhà đến ăn cơm tất niên ở nhà Thạch Chí Viễn, đây cũng là yêu cầu của ông cụ. Ông nói không biết mình còn đón Tết cùng mọi người được bao nhiêu năm nữa nên muốn cả nhà cùng nhau sum vầy.Nhìn ông cụ ngày càng già yếu, Thạch Lỗi cũng không nỡ lòng nào từ chối, đành phải đồng ý.