Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…
Chương 314
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Sau khi ăn Tết ở nhà Thạch Chí Viễn, ông cụ cứ dặn đi dặn lại là đầu năm mới cả nhà phải sang nhà ông xông đất. Ông còn đang chờ lì xì cho các cháu nữa.Thế là sáng mùng 1 Tết, vợ chồng Thạch Lỗi lại đưa các con đến nhà ông cụ chúc Tết.Hôm đó, các con không chỉ được ông cụ lì xì mà còn được cả Thạch Chí Viễn lì xì nữa.Tại sao lại nói là lì xì “dày” ? Bởi vì số tiền trong phong bao lì xì của hai người họ cứ tăng dần theo cấp số nhân.Ông cụ lì xì cho mỗi đứa 200 đồng.Còn Thạch Chí Viễn thì “chơi lớn” hơn, lì xì cho mỗi đứa những 500 đồng.Thêm vào đó, lần trước, khi bà cụ mất, Thạch Chí Viễn đã cho mỗi đứa 1000 đồng. Ông còn tặng hai đứa con trai mỗi đứa một khẩu s.ú.n.g ngắn làm bằng vỏ đạn và con gái một chiếc thuyền làm bằng vỏ đạn.Lần này, ông lại cho mỗi đứa 500 đồng, đúng như những gì ông đã nói với các con, tiền và đồ đạc của ông sau này đều là của ba đứa nhỏ.Lần trước nhận tiền, Diệp Thư đã hỏi Thạch Lỗi, nếu anh không đồng ý thì sẽ bảo các con trả lại.Thạch Lỗi im lặng một lúc, rồi nói là cứ nhận đi. Anh còn nói với Diệp Thư rằng, bây giờ anh rất hối hận.Mấy năm nay anh vì Thạch Chí Viễn mà không đến thăm ông bà cụ. Tuy thường xuyên viết thư gửi đồ, nhưng vẫn rất tiếc vì mấy năm nay đều không đến thăm bà.Nỗi hối tiếc của bà cụ đã không thể bù đắp được nữa, nhưng ông cụ vẫn còn, sau này cả nhà sẽ thường xuyên đến thăm ông, vậy thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc với Thạch Chí Viễn.Thạch Lỗi cũng biết tâm tư của hai ông bà cụ, hai ông bà nhất quyết muốn đi cùng Thạch Chí Viễn. Ngoài việc không yên tâm về con trai ra, chắc chắn cũng có ý muốn để con trai và cháu trai hòa hảo quan hệ.Tuy không thể theo ý nguyện của họ mà hòa hảo với Thạch Chí Viễn, nhưng cũng không muốn để ông cụ buồn lòng. Vậy nên cứ duy trì mối quan hệ như vậy.Nói về Thạch Chí Viễn, ông cũng không đến nỗi xấu xa gì. Chỉ là tính tình hơi ích kỷ một chút.Về những chuyện này, Diệp Thư hoàn toàn nghe theo ý kiến của Thạch Lỗi. Anh muốn thế nào cũng được.Qua Tết, cả nhà lại trở về Bắc Thành, nửa năm nay việc học của con gái càng thêm áp lực.Tuy Diệp Thư vẫn luôn nói với con, đừng tạo áp lực cho bản thân. Thi đậu trường nào cũng được.Thế nhưng con bé nhất tâm muốn thi vào Đại học Bắc Thành, muốn học cùng trường với mẹ.Diệp Thư chỉ có thể chăm sóc con từ những việc trong cuộc sống. Cố gắng để ba bữa ăn mỗi ngày đầy đủ dinh dưỡng.Chủ nhật cũng dẫn con gái đi chơi thư giãn, cố gắng để con mỗi ngày đều giữ được trạng thái tốt nhất.Chớp mắt đã đến kỳ thi đại học, hôm nay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ. Hai người cùng con gái nghênh đón kỳ thi lớn đầu tiên trong đời.Kỳ thi kéo dài hai ngày, Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng ở bên con hai ngày.Mỗi ngày đưa con gái vào trường thi xong, hai người lại về nhà nấu cơm. Đến khi con gái ra khỏi phòng thi, lại nhìn thấy bóng dáng bố mẹ đang đứng đợi ở ngoài.Chờ đến khi thi xong hai ngày này, không chỉ Tĩnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng cảm thấy nhẹ lòng.Thi xong ngày thứ hai, Thạch Lỗi liền tiếp tục đi làm. Diệp Thư và con gái ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.Đợi con gái từ trường học đối chiếu đáp án về, sắc mặt vô cùng thoải mái. Diệp Thư biết là con gái chắc hẳn thi khá tốt.Mấy ngày tiếp theo, Tĩnh Nghi cùng bạn bè khi thì đi xem phim, lúc thì lại đi bơi.Diệp Thư cũng không quản con, còn cho con tiền để con tha hồ đi chơi.Chơi mấy hôm, con gái lại đưa ra yêu cầu với Diệp Thư. Nói là con bé muốn đi thăm ông cố.Diệp Thư bàn bạc với Thạch Lỗi, quyết định sẽ đưa con gái đi. Dù sao con bé còn nhỏ, để con bé một mình đi tàu xa, người lớn cũng không yên tâm.Nói đi là đi, chuẩn bị đủ quần áo cho con gái. Hai mẹ con lên tàu đến đơn vị.
Sau khi ăn Tết ở nhà Thạch Chí Viễn, ông cụ cứ dặn đi dặn lại là đầu năm mới cả nhà phải sang nhà ông xông đất. Ông còn đang chờ lì xì cho các cháu nữa.
Thế là sáng mùng 1 Tết, vợ chồng Thạch Lỗi lại đưa các con đến nhà ông cụ chúc Tết.
Hôm đó, các con không chỉ được ông cụ lì xì mà còn được cả Thạch Chí Viễn lì xì nữa.
Tại sao lại nói là lì xì “dày” ? Bởi vì số tiền trong phong bao lì xì của hai người họ cứ tăng dần theo cấp số nhân.
Ông cụ lì xì cho mỗi đứa 200 đồng.
Còn Thạch Chí Viễn thì “chơi lớn” hơn, lì xì cho mỗi đứa những 500 đồng.
Thêm vào đó, lần trước, khi bà cụ mất, Thạch Chí Viễn đã cho mỗi đứa 1000 đồng. Ông còn tặng hai đứa con trai mỗi đứa một khẩu s.ú.n.g ngắn làm bằng vỏ đạn và con gái một chiếc thuyền làm bằng vỏ đạn.
Lần này, ông lại cho mỗi đứa 500 đồng, đúng như những gì ông đã nói với các con, tiền và đồ đạc của ông sau này đều là của ba đứa nhỏ.
Lần trước nhận tiền, Diệp Thư đã hỏi Thạch Lỗi, nếu anh không đồng ý thì sẽ bảo các con trả lại.
Thạch Lỗi im lặng một lúc, rồi nói là cứ nhận đi. Anh còn nói với Diệp Thư rằng, bây giờ anh rất hối hận.
Mấy năm nay anh vì Thạch Chí Viễn mà không đến thăm ông bà cụ. Tuy thường xuyên viết thư gửi đồ, nhưng vẫn rất tiếc vì mấy năm nay đều không đến thăm bà.
Nỗi hối tiếc của bà cụ đã không thể bù đắp được nữa, nhưng ông cụ vẫn còn, sau này cả nhà sẽ thường xuyên đến thăm ông, vậy thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc với Thạch Chí Viễn.
Thạch Lỗi cũng biết tâm tư của hai ông bà cụ, hai ông bà nhất quyết muốn đi cùng Thạch Chí Viễn. Ngoài việc không yên tâm về con trai ra, chắc chắn cũng có ý muốn để con trai và cháu trai hòa hảo quan hệ.
Tuy không thể theo ý nguyện của họ mà hòa hảo với Thạch Chí Viễn, nhưng cũng không muốn để ông cụ buồn lòng. Vậy nên cứ duy trì mối quan hệ như vậy.
Nói về Thạch Chí Viễn, ông cũng không đến nỗi xấu xa gì. Chỉ là tính tình hơi ích kỷ một chút.
Về những chuyện này, Diệp Thư hoàn toàn nghe theo ý kiến của Thạch Lỗi. Anh muốn thế nào cũng được.
Qua Tết, cả nhà lại trở về Bắc Thành, nửa năm nay việc học của con gái càng thêm áp lực.
Tuy Diệp Thư vẫn luôn nói với con, đừng tạo áp lực cho bản thân. Thi đậu trường nào cũng được.
Thế nhưng con bé nhất tâm muốn thi vào Đại học Bắc Thành, muốn học cùng trường với mẹ.
Diệp Thư chỉ có thể chăm sóc con từ những việc trong cuộc sống. Cố gắng để ba bữa ăn mỗi ngày đầy đủ dinh dưỡng.
Chủ nhật cũng dẫn con gái đi chơi thư giãn, cố gắng để con mỗi ngày đều giữ được trạng thái tốt nhất.
Chớp mắt đã đến kỳ thi đại học, hôm nay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ. Hai người cùng con gái nghênh đón kỳ thi lớn đầu tiên trong đời.
Kỳ thi kéo dài hai ngày, Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng ở bên con hai ngày.
Mỗi ngày đưa con gái vào trường thi xong, hai người lại về nhà nấu cơm. Đến khi con gái ra khỏi phòng thi, lại nhìn thấy bóng dáng bố mẹ đang đứng đợi ở ngoài.
Chờ đến khi thi xong hai ngày này, không chỉ Tĩnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Thi xong ngày thứ hai, Thạch Lỗi liền tiếp tục đi làm. Diệp Thư và con gái ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Đợi con gái từ trường học đối chiếu đáp án về, sắc mặt vô cùng thoải mái. Diệp Thư biết là con gái chắc hẳn thi khá tốt.
Mấy ngày tiếp theo, Tĩnh Nghi cùng bạn bè khi thì đi xem phim, lúc thì lại đi bơi.
Diệp Thư cũng không quản con, còn cho con tiền để con tha hồ đi chơi.
Chơi mấy hôm, con gái lại đưa ra yêu cầu với Diệp Thư. Nói là con bé muốn đi thăm ông cố.
Diệp Thư bàn bạc với Thạch Lỗi, quyết định sẽ đưa con gái đi. Dù sao con bé còn nhỏ, để con bé một mình đi tàu xa, người lớn cũng không yên tâm.
Nói đi là đi, chuẩn bị đủ quần áo cho con gái. Hai mẹ con lên tàu đến đơn vị.
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Sau khi ăn Tết ở nhà Thạch Chí Viễn, ông cụ cứ dặn đi dặn lại là đầu năm mới cả nhà phải sang nhà ông xông đất. Ông còn đang chờ lì xì cho các cháu nữa.Thế là sáng mùng 1 Tết, vợ chồng Thạch Lỗi lại đưa các con đến nhà ông cụ chúc Tết.Hôm đó, các con không chỉ được ông cụ lì xì mà còn được cả Thạch Chí Viễn lì xì nữa.Tại sao lại nói là lì xì “dày” ? Bởi vì số tiền trong phong bao lì xì của hai người họ cứ tăng dần theo cấp số nhân.Ông cụ lì xì cho mỗi đứa 200 đồng.Còn Thạch Chí Viễn thì “chơi lớn” hơn, lì xì cho mỗi đứa những 500 đồng.Thêm vào đó, lần trước, khi bà cụ mất, Thạch Chí Viễn đã cho mỗi đứa 1000 đồng. Ông còn tặng hai đứa con trai mỗi đứa một khẩu s.ú.n.g ngắn làm bằng vỏ đạn và con gái một chiếc thuyền làm bằng vỏ đạn.Lần này, ông lại cho mỗi đứa 500 đồng, đúng như những gì ông đã nói với các con, tiền và đồ đạc của ông sau này đều là của ba đứa nhỏ.Lần trước nhận tiền, Diệp Thư đã hỏi Thạch Lỗi, nếu anh không đồng ý thì sẽ bảo các con trả lại.Thạch Lỗi im lặng một lúc, rồi nói là cứ nhận đi. Anh còn nói với Diệp Thư rằng, bây giờ anh rất hối hận.Mấy năm nay anh vì Thạch Chí Viễn mà không đến thăm ông bà cụ. Tuy thường xuyên viết thư gửi đồ, nhưng vẫn rất tiếc vì mấy năm nay đều không đến thăm bà.Nỗi hối tiếc của bà cụ đã không thể bù đắp được nữa, nhưng ông cụ vẫn còn, sau này cả nhà sẽ thường xuyên đến thăm ông, vậy thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc với Thạch Chí Viễn.Thạch Lỗi cũng biết tâm tư của hai ông bà cụ, hai ông bà nhất quyết muốn đi cùng Thạch Chí Viễn. Ngoài việc không yên tâm về con trai ra, chắc chắn cũng có ý muốn để con trai và cháu trai hòa hảo quan hệ.Tuy không thể theo ý nguyện của họ mà hòa hảo với Thạch Chí Viễn, nhưng cũng không muốn để ông cụ buồn lòng. Vậy nên cứ duy trì mối quan hệ như vậy.Nói về Thạch Chí Viễn, ông cũng không đến nỗi xấu xa gì. Chỉ là tính tình hơi ích kỷ một chút.Về những chuyện này, Diệp Thư hoàn toàn nghe theo ý kiến của Thạch Lỗi. Anh muốn thế nào cũng được.Qua Tết, cả nhà lại trở về Bắc Thành, nửa năm nay việc học của con gái càng thêm áp lực.Tuy Diệp Thư vẫn luôn nói với con, đừng tạo áp lực cho bản thân. Thi đậu trường nào cũng được.Thế nhưng con bé nhất tâm muốn thi vào Đại học Bắc Thành, muốn học cùng trường với mẹ.Diệp Thư chỉ có thể chăm sóc con từ những việc trong cuộc sống. Cố gắng để ba bữa ăn mỗi ngày đầy đủ dinh dưỡng.Chủ nhật cũng dẫn con gái đi chơi thư giãn, cố gắng để con mỗi ngày đều giữ được trạng thái tốt nhất.Chớp mắt đã đến kỳ thi đại học, hôm nay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ. Hai người cùng con gái nghênh đón kỳ thi lớn đầu tiên trong đời.Kỳ thi kéo dài hai ngày, Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng ở bên con hai ngày.Mỗi ngày đưa con gái vào trường thi xong, hai người lại về nhà nấu cơm. Đến khi con gái ra khỏi phòng thi, lại nhìn thấy bóng dáng bố mẹ đang đứng đợi ở ngoài.Chờ đến khi thi xong hai ngày này, không chỉ Tĩnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng cảm thấy nhẹ lòng.Thi xong ngày thứ hai, Thạch Lỗi liền tiếp tục đi làm. Diệp Thư và con gái ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.Đợi con gái từ trường học đối chiếu đáp án về, sắc mặt vô cùng thoải mái. Diệp Thư biết là con gái chắc hẳn thi khá tốt.Mấy ngày tiếp theo, Tĩnh Nghi cùng bạn bè khi thì đi xem phim, lúc thì lại đi bơi.Diệp Thư cũng không quản con, còn cho con tiền để con tha hồ đi chơi.Chơi mấy hôm, con gái lại đưa ra yêu cầu với Diệp Thư. Nói là con bé muốn đi thăm ông cố.Diệp Thư bàn bạc với Thạch Lỗi, quyết định sẽ đưa con gái đi. Dù sao con bé còn nhỏ, để con bé một mình đi tàu xa, người lớn cũng không yên tâm.Nói đi là đi, chuẩn bị đủ quần áo cho con gái. Hai mẹ con lên tàu đến đơn vị.