Tác giả:

Ta là Thẩm Hảo Hảo, là người đàn bà đanh đá nổi tiếng trong thôn. Ngày ta bị bỏ, ta cầm dao phay cạo tóc của mẹ chồng, cũng làm thịt con heo ta đã nuôi một năm. Nhưng ta bị hưu chưa đầy nửa tháng, bà mối đã tìm đến nhà ta, bà ấy nói là muốn mai mối việc hôn nhân cho ta. Người kia là người goá vợ ở thôn bên cạnh, vợ của hắn chết từ năm năm trước. Hắn là một người thợ săn, mỗi khi vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện thường. Hắn vào núi, để lại hai đứa trẻ trong nhà không yên tâm, mới nghĩ là tìm người giúp hắn chăm sóc con cái. “Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa trẻ, gả qua đó ngươi chính là người làm chủ của cả nhà, Ngũ Lang lại là một người tử tế, nhất định sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức chút nào đâu.” Nghe lời bà mối nói xong, ta lập tức đồng ý với việc hôn nhân này. * Lần đầu tiên gặp mặt Tống Toàn ở nhà chính của ta, cha ta và mẹ ta ngồi trên ghế trên, hắn ngồi ở phía dưới cha ta, ta đứng ở phía sau mẹ ta. Tống Toàn có thân hình cao lớn rắn chắc, làn da màu bánh mật hơi đỏ.…

Chương 11

Toàn Hảo - Hành ChiTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là Thẩm Hảo Hảo, là người đàn bà đanh đá nổi tiếng trong thôn. Ngày ta bị bỏ, ta cầm dao phay cạo tóc của mẹ chồng, cũng làm thịt con heo ta đã nuôi một năm. Nhưng ta bị hưu chưa đầy nửa tháng, bà mối đã tìm đến nhà ta, bà ấy nói là muốn mai mối việc hôn nhân cho ta. Người kia là người goá vợ ở thôn bên cạnh, vợ của hắn chết từ năm năm trước. Hắn là một người thợ săn, mỗi khi vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện thường. Hắn vào núi, để lại hai đứa trẻ trong nhà không yên tâm, mới nghĩ là tìm người giúp hắn chăm sóc con cái. “Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa trẻ, gả qua đó ngươi chính là người làm chủ của cả nhà, Ngũ Lang lại là một người tử tế, nhất định sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức chút nào đâu.” Nghe lời bà mối nói xong, ta lập tức đồng ý với việc hôn nhân này. * Lần đầu tiên gặp mặt Tống Toàn ở nhà chính của ta, cha ta và mẹ ta ngồi trên ghế trên, hắn ngồi ở phía dưới cha ta, ta đứng ở phía sau mẹ ta. Tống Toàn có thân hình cao lớn rắn chắc, làn da màu bánh mật hơi đỏ.… “Ta mượn lúc nào…”“Tống Toàn lương thiện thật thà lại không phải là kẻ ngốc, giấy nợ của các nhà đều ở trong rương gỗ nhỏ nhà ta! Trên đó có ấn dấu tay của thím ba, nếu thím không nhận, ta sẽ đưa tới chỗ quan phủ nhờ quan lão gia kiểm tra.”“Tống toàn không tới đòi là bởi vì nể mặt thân thích không tiện mở miệng, ta không có quan hệ gì với các ngươi. Thím muốn trả bạc hay là muốn mai ta mang giấy nợ đi nha môn?”Thím ba đứng dậy, vươn một ngón tay chỉ vào ta, nhưng người bà ta lùn, không có khí thế gì cả.Ta chống nạnh ưỡn ngực.“Thím đã nghe nói chuyện ta dùng dao giết heo để cạo đầu người khác chưa?”Bà ta lập lức im im, xoay người đi vào trong phòng.Chỉ một lát sau đã mang ra một ít bạc vụn, bà ta không tình nguyện mà đưa bạc vào tay ta.“Đây là Ngũ Lang cưới một con mụ dạ xoa…” Nàng nói thầm.“Bạc này về nhà ta sẽ đếm lại, nếu không đủ ta còn tới. Thím thuận tiện hỗ trợ thông báo một chút, báo với những nhà còn nợ bạc nhà ta thì mang trả. Nghèo quá thì thôi đi! Nếu trong nhà có tiền cất giấu mà không trả, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác. Đợi sang năm ta muốn cho Đại Lang đi học, ai nợ tiền nhà ta, phải trả hết, không được thiếu một văn nào!”Ta nắm tay Tú Nhi đi ra ngoài.“Đi học ư? Thật là mù quáng, ngươi cho rằng ai muốn học là học được à? Một năm chỉ riêng quà nhập học cần bao nhiêu bạc ngươi có biết không? Một mẹ kế mà thôi, diễn thật sự bình thường, còn đọc sách…”Ta mặc kệ không để ý tới mấy lời mắng chửi của thím ba phía sau.Nhà bà ta có cháu trai đi học ở trong thành, sao nhà bà ta đi được mà nhà ta không đi được?Phòng của Đại Lang ta cũng chưa vào, dù sao cũng là một bé trai đã lớn, ta không tiện vào phòng của hắn.Hắn hướng nội lại ít nói, ngoại trừ làm một chút việc nhà thì thường ở trong phòng, trước kia ta cũng không biết hắn ở trong phòng làm gì.Nhưng ngày hôm trước trời đẹp, Tú Nhi mở cửa thông gió cho hắn, ta thấy trên bàn của hắn có hai quyển sách, ta không biết chữ, cũng không biết là sách gì, nhưng hai quyển sách kia đã rất cũ, có thể thấy là hắn đọc thường xuyên.Ta nói, đứa nhỏ này không hợp với việc lên núi săn thú, không ngờ hắn lại thích đọc sách.Vậy thì đi học đi!Người ta sống dù sao cũng phải có mục tiêu chứ!Không ngờ Dại Lang lại đứng bên ngoài viện của thím ba, đứa nhỏ này cao gầy, quần áo lại không vừa thân, rộng thùng thình trên người.Thấy ta cùng với Tú Nhi đi ra, hắn giật giật miệng, giống như muốn nói gì đó, lại giống như chưa nói ra miệng.Ta nắm tay Tú Nhi đi ở đằng trước, hắn đi theo phía sau.Tường viện trong thôn thấp bé, giọng của thím ba lại to như thế, hàng xóm có lẽ đều nghe thấy, có thể hắn cũng nghe thấy?“Mẫu thân, con tới tìm ngài…”“Con là muốn nói ngày mai con không muốn đi vào thành với chúng ta sao? Bảo ta không cần giao tiền đặt cọc đi xe bò phải không?”“Không phải, là con muốn nói muốn đi theo hai người…”“Hiện tại chính là con có muốn đi ngày mai chúng ta cũng không đi được, con xem, ta đã đắc tội với bà ba của con rồi.”…Nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.Trời tối rất nhanh.Không có Tống Toàn ở nhà, ta ngủ cùng với Tú Nhi.Con bé nằm trên giường, ta đặt chậu nước ở trên ghế gội đầu cho nó.Đôi mắt của con bé mở rất to, lặng yên nhìn ta, một lát sau lại dùng ngón tay gầy guộc chạm vào ta, ta nhẹ nhàng dùng ngón tay giữ chặt, con bé cười không tiếng động.Tú Nhi có một con búp bê, được khâu từ vải trắng, mặt trên dùng chỉ thêu lông mày và mũi miệng cùng với tóc đen nhánh, mỗi ngày đi ngủ con bé đều ôm.Tú Nhi không nói, nhưng ta biết đây là mẹ con bé đã khâu cho nó.Búp bê kia có lẽ có mùi hương trên người mẹ của con bé.Một đứa trẻ như vậy, sao có thể khiến cho người ta không đau lòng chứ?Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

“Ta mượn lúc nào…”

“Tống Toàn lương thiện thật thà lại không phải là kẻ ngốc, giấy nợ của các nhà đều ở trong rương gỗ nhỏ nhà ta! Trên đó có ấn dấu tay của thím ba, nếu thím không nhận, ta sẽ đưa tới chỗ quan phủ nhờ quan lão gia kiểm tra.”

“Tống toàn không tới đòi là bởi vì nể mặt thân thích không tiện mở miệng, ta không có quan hệ gì với các ngươi. Thím muốn trả bạc hay là muốn mai ta mang giấy nợ đi nha môn?”

Thím ba đứng dậy, vươn một ngón tay chỉ vào ta, nhưng người bà ta lùn, không có khí thế gì cả.

Ta chống nạnh ưỡn ngực.

“Thím đã nghe nói chuyện ta dùng dao giết heo để cạo đầu người khác chưa?”

Bà ta lập lức im im, xoay người đi vào trong phòng.

Chỉ một lát sau đã mang ra một ít bạc vụn, bà ta không tình nguyện mà đưa bạc vào tay ta.

“Đây là Ngũ Lang cưới một con mụ dạ xoa…” Nàng nói thầm.

“Bạc này về nhà ta sẽ đếm lại, nếu không đủ ta còn tới. Thím thuận tiện hỗ trợ thông báo một chút, báo với những nhà còn nợ bạc nhà ta thì mang trả. Nghèo quá thì thôi đi! Nếu trong nhà có tiền cất giấu mà không trả, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác. Đợi sang năm ta muốn cho Đại Lang đi học, ai nợ tiền nhà ta, phải trả hết, không được thiếu một văn nào!”

Ta nắm tay Tú Nhi đi ra ngoài.

“Đi học ư? Thật là mù quáng, ngươi cho rằng ai muốn học là học được à? Một năm chỉ riêng quà nhập học cần bao nhiêu bạc ngươi có biết không? Một mẹ kế mà thôi, diễn thật sự bình thường, còn đọc sách…”

Ta mặc kệ không để ý tới mấy lời mắng chửi của thím ba phía sau.

Nhà bà ta có cháu trai đi học ở trong thành, sao nhà bà ta đi được mà nhà ta không đi được?

Phòng của Đại Lang ta cũng chưa vào, dù sao cũng là một bé trai đã lớn, ta không tiện vào phòng của hắn.

Hắn hướng nội lại ít nói, ngoại trừ làm một chút việc nhà thì thường ở trong phòng, trước kia ta cũng không biết hắn ở trong phòng làm gì.

Nhưng ngày hôm trước trời đẹp, Tú Nhi mở cửa thông gió cho hắn, ta thấy trên bàn của hắn có hai quyển sách, ta không biết chữ, cũng không biết là sách gì, nhưng hai quyển sách kia đã rất cũ, có thể thấy là hắn đọc thường xuyên.

Ta nói, đứa nhỏ này không hợp với việc lên núi săn thú, không ngờ hắn lại thích đọc sách.

Vậy thì đi học đi!

Người ta sống dù sao cũng phải có mục tiêu chứ!

Không ngờ Dại Lang lại đứng bên ngoài viện của thím ba, đứa nhỏ này cao gầy, quần áo lại không vừa thân, rộng thùng thình trên người.

Thấy ta cùng với Tú Nhi đi ra, hắn giật giật miệng, giống như muốn nói gì đó, lại giống như chưa nói ra miệng.

Ta nắm tay Tú Nhi đi ở đằng trước, hắn đi theo phía sau.

Tường viện trong thôn thấp bé, giọng của thím ba lại to như thế, hàng xóm có lẽ đều nghe thấy, có thể hắn cũng nghe thấy?

“Mẫu thân, con tới tìm ngài…”

“Con là muốn nói ngày mai con không muốn đi vào thành với chúng ta sao? Bảo ta không cần giao tiền đặt cọc đi xe bò phải không?”

“Không phải, là con muốn nói muốn đi theo hai người…”

“Hiện tại chính là con có muốn đi ngày mai chúng ta cũng không đi được, con xem, ta đã đắc tội với bà ba của con rồi.”

Nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.

Trời tối rất nhanh.

Không có Tống Toàn ở nhà, ta ngủ cùng với Tú Nhi.

Con bé nằm trên giường, ta đặt chậu nước ở trên ghế gội đầu cho nó.

Đôi mắt của con bé mở rất to, lặng yên nhìn ta, một lát sau lại dùng ngón tay gầy guộc chạm vào ta, ta nhẹ nhàng dùng ngón tay giữ chặt, con bé cười không tiếng động.

Tú Nhi có một con búp bê, được khâu từ vải trắng, mặt trên dùng chỉ thêu lông mày và mũi miệng cùng với tóc đen nhánh, mỗi ngày đi ngủ con bé đều ôm.

Tú Nhi không nói, nhưng ta biết đây là mẹ con bé đã khâu cho nó.

Búp bê kia có lẽ có mùi hương trên người mẹ của con bé.

Một đứa trẻ như vậy, sao có thể khiến cho người ta không đau lòng chứ?

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Toàn Hảo - Hành ChiTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là Thẩm Hảo Hảo, là người đàn bà đanh đá nổi tiếng trong thôn. Ngày ta bị bỏ, ta cầm dao phay cạo tóc của mẹ chồng, cũng làm thịt con heo ta đã nuôi một năm. Nhưng ta bị hưu chưa đầy nửa tháng, bà mối đã tìm đến nhà ta, bà ấy nói là muốn mai mối việc hôn nhân cho ta. Người kia là người goá vợ ở thôn bên cạnh, vợ của hắn chết từ năm năm trước. Hắn là một người thợ săn, mỗi khi vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện thường. Hắn vào núi, để lại hai đứa trẻ trong nhà không yên tâm, mới nghĩ là tìm người giúp hắn chăm sóc con cái. “Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa trẻ, gả qua đó ngươi chính là người làm chủ của cả nhà, Ngũ Lang lại là một người tử tế, nhất định sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức chút nào đâu.” Nghe lời bà mối nói xong, ta lập tức đồng ý với việc hôn nhân này. * Lần đầu tiên gặp mặt Tống Toàn ở nhà chính của ta, cha ta và mẹ ta ngồi trên ghế trên, hắn ngồi ở phía dưới cha ta, ta đứng ở phía sau mẹ ta. Tống Toàn có thân hình cao lớn rắn chắc, làn da màu bánh mật hơi đỏ.… “Ta mượn lúc nào…”“Tống Toàn lương thiện thật thà lại không phải là kẻ ngốc, giấy nợ của các nhà đều ở trong rương gỗ nhỏ nhà ta! Trên đó có ấn dấu tay của thím ba, nếu thím không nhận, ta sẽ đưa tới chỗ quan phủ nhờ quan lão gia kiểm tra.”“Tống toàn không tới đòi là bởi vì nể mặt thân thích không tiện mở miệng, ta không có quan hệ gì với các ngươi. Thím muốn trả bạc hay là muốn mai ta mang giấy nợ đi nha môn?”Thím ba đứng dậy, vươn một ngón tay chỉ vào ta, nhưng người bà ta lùn, không có khí thế gì cả.Ta chống nạnh ưỡn ngực.“Thím đã nghe nói chuyện ta dùng dao giết heo để cạo đầu người khác chưa?”Bà ta lập lức im im, xoay người đi vào trong phòng.Chỉ một lát sau đã mang ra một ít bạc vụn, bà ta không tình nguyện mà đưa bạc vào tay ta.“Đây là Ngũ Lang cưới một con mụ dạ xoa…” Nàng nói thầm.“Bạc này về nhà ta sẽ đếm lại, nếu không đủ ta còn tới. Thím thuận tiện hỗ trợ thông báo một chút, báo với những nhà còn nợ bạc nhà ta thì mang trả. Nghèo quá thì thôi đi! Nếu trong nhà có tiền cất giấu mà không trả, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác. Đợi sang năm ta muốn cho Đại Lang đi học, ai nợ tiền nhà ta, phải trả hết, không được thiếu một văn nào!”Ta nắm tay Tú Nhi đi ra ngoài.“Đi học ư? Thật là mù quáng, ngươi cho rằng ai muốn học là học được à? Một năm chỉ riêng quà nhập học cần bao nhiêu bạc ngươi có biết không? Một mẹ kế mà thôi, diễn thật sự bình thường, còn đọc sách…”Ta mặc kệ không để ý tới mấy lời mắng chửi của thím ba phía sau.Nhà bà ta có cháu trai đi học ở trong thành, sao nhà bà ta đi được mà nhà ta không đi được?Phòng của Đại Lang ta cũng chưa vào, dù sao cũng là một bé trai đã lớn, ta không tiện vào phòng của hắn.Hắn hướng nội lại ít nói, ngoại trừ làm một chút việc nhà thì thường ở trong phòng, trước kia ta cũng không biết hắn ở trong phòng làm gì.Nhưng ngày hôm trước trời đẹp, Tú Nhi mở cửa thông gió cho hắn, ta thấy trên bàn của hắn có hai quyển sách, ta không biết chữ, cũng không biết là sách gì, nhưng hai quyển sách kia đã rất cũ, có thể thấy là hắn đọc thường xuyên.Ta nói, đứa nhỏ này không hợp với việc lên núi săn thú, không ngờ hắn lại thích đọc sách.Vậy thì đi học đi!Người ta sống dù sao cũng phải có mục tiêu chứ!Không ngờ Dại Lang lại đứng bên ngoài viện của thím ba, đứa nhỏ này cao gầy, quần áo lại không vừa thân, rộng thùng thình trên người.Thấy ta cùng với Tú Nhi đi ra, hắn giật giật miệng, giống như muốn nói gì đó, lại giống như chưa nói ra miệng.Ta nắm tay Tú Nhi đi ở đằng trước, hắn đi theo phía sau.Tường viện trong thôn thấp bé, giọng của thím ba lại to như thế, hàng xóm có lẽ đều nghe thấy, có thể hắn cũng nghe thấy?“Mẫu thân, con tới tìm ngài…”“Con là muốn nói ngày mai con không muốn đi vào thành với chúng ta sao? Bảo ta không cần giao tiền đặt cọc đi xe bò phải không?”“Không phải, là con muốn nói muốn đi theo hai người…”“Hiện tại chính là con có muốn đi ngày mai chúng ta cũng không đi được, con xem, ta đã đắc tội với bà ba của con rồi.”…Nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.Trời tối rất nhanh.Không có Tống Toàn ở nhà, ta ngủ cùng với Tú Nhi.Con bé nằm trên giường, ta đặt chậu nước ở trên ghế gội đầu cho nó.Đôi mắt của con bé mở rất to, lặng yên nhìn ta, một lát sau lại dùng ngón tay gầy guộc chạm vào ta, ta nhẹ nhàng dùng ngón tay giữ chặt, con bé cười không tiếng động.Tú Nhi có một con búp bê, được khâu từ vải trắng, mặt trên dùng chỉ thêu lông mày và mũi miệng cùng với tóc đen nhánh, mỗi ngày đi ngủ con bé đều ôm.Tú Nhi không nói, nhưng ta biết đây là mẹ con bé đã khâu cho nó.Búp bê kia có lẽ có mùi hương trên người mẹ của con bé.Một đứa trẻ như vậy, sao có thể khiến cho người ta không đau lòng chứ?Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Chương 11