Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…
Chương 9: Chúng Ta Đã Không Còn Gì Để Mất
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Cố Hoài dường như đã quên mất — anh từng ghét bỏ đôi chân này của tôi đến mức nào.Cũng quên luôn những lời anh đã từng nói.Anh bắt đầu đưa tôi cùng tham dự các buổi tiệc, và rộng rãi giới thiệu:“Đây là vợ tôi.”Ánh mắt khi nhìn tôi tràn đầy dịu dàng và yêu thương.Mọi người xung quanh đều khen ngợi sự chung tình của Cố Hoài, đồng thời tò mò hoặc khinh miệt liếc nhìn tôi đang ngồi trên xe lăn.Anh thậm chí thường xuyên đưa tôi về nhà lớn.Cố Nguyệt, sau vài lần liên tiếp nhìn thấy tôi, tâm trạng ngày càng cáu kỉnh.Trà Đá Dịch QuánCho đến khi thấy Cố Hoài cẩn thận gỡ xương cá cho tôi, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đập đũa xuống bàn:“Đủ rồi! Anh, anh làm đến mức này là quá lố đấy! Anh dẫn cô ta về đây để khiến em phát tởm sao?”Cố Hoài sa sầm mặt, theo phản xạ nhìn thoáng qua sắc mặt của tôi.Tôi chỉ từ tốn nhấp từng ngụm nước trái cây, nét mặt bình thản như không. Tựa như hoàn toàn không để tâm đến sự sỉ nhục từ Cố Nguyệt.Trong mắt Cố Hoài lóe lên vẻ nghi hoặc — anh không hiểu sao tôi có thể bình tĩnh đến vậy. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã xấu hổ níu tay anh đòi rời đi.Nhưng bây giờ, tôi sớm đã không còn sợ hãi mất đi điều gì nữa rồi. Vì tôi… vốn dĩ chẳng còn gì để mất.Cố Hoài nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt đang tức giận ngồi đối diện:“Cô ấy là chị dâu em.”Cố Nguyệt bật cười nhạt: “Ai thèm một kẻ tàn tật làm chị dâu chứ?”“Nếu em không công nhận cô ấy, thì đừng mong đụng tới thẻ của anh thêm lần nào nữa. Đã không chào đón cô ấy, vậy thì anh cũng sẽ không quay lại đây. Cố Nguyệt, em cũng nên trưởng thành rồi.”Nói xong, Cố Hoài bế tôi rời khỏi nhà lớn.- Trà Đá Dịch Quán -
Cố Hoài dường như đã quên mất — anh từng ghét bỏ đôi chân này của tôi đến mức nào.
Cũng quên luôn những lời anh đã từng nói.
Anh bắt đầu đưa tôi cùng tham dự các buổi tiệc, và rộng rãi giới thiệu:
“Đây là vợ tôi.”
Ánh mắt khi nhìn tôi tràn đầy dịu dàng và yêu thương.
Mọi người xung quanh đều khen ngợi sự chung tình của Cố Hoài, đồng thời tò mò hoặc khinh miệt liếc nhìn tôi đang ngồi trên xe lăn.
Anh thậm chí thường xuyên đưa tôi về nhà lớn.
Cố Nguyệt, sau vài lần liên tiếp nhìn thấy tôi, tâm trạng ngày càng cáu kỉnh.
Trà Đá Dịch Quán
Cho đến khi thấy Cố Hoài cẩn thận gỡ xương cá cho tôi, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đập đũa xuống bàn:
“Đủ rồi! Anh, anh làm đến mức này là quá lố đấy! Anh dẫn cô ta về đây để khiến em phát tởm sao?”
Cố Hoài sa sầm mặt, theo phản xạ nhìn thoáng qua sắc mặt của tôi.
Tôi chỉ từ tốn nhấp từng ngụm nước trái cây, nét mặt bình thản như không. Tựa như hoàn toàn không để tâm đến sự sỉ nhục từ Cố Nguyệt.
Trong mắt Cố Hoài lóe lên vẻ nghi hoặc — anh không hiểu sao tôi có thể bình tĩnh đến vậy. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã xấu hổ níu tay anh đòi rời đi.
Nhưng bây giờ, tôi sớm đã không còn sợ hãi mất đi điều gì nữa rồi. Vì tôi… vốn dĩ chẳng còn gì để mất.
Cố Hoài nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt đang tức giận ngồi đối diện:
“Cô ấy là chị dâu em.”
Cố Nguyệt bật cười nhạt: “Ai thèm một kẻ tàn tật làm chị dâu chứ?”
“Nếu em không công nhận cô ấy, thì đừng mong đụng tới thẻ của anh thêm lần nào nữa. Đã không chào đón cô ấy, vậy thì anh cũng sẽ không quay lại đây. Cố Nguyệt, em cũng nên trưởng thành rồi.”
Nói xong, Cố Hoài bế tôi rời khỏi nhà lớn.
- Trà Đá Dịch Quán -
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Cố Hoài dường như đã quên mất — anh từng ghét bỏ đôi chân này của tôi đến mức nào.Cũng quên luôn những lời anh đã từng nói.Anh bắt đầu đưa tôi cùng tham dự các buổi tiệc, và rộng rãi giới thiệu:“Đây là vợ tôi.”Ánh mắt khi nhìn tôi tràn đầy dịu dàng và yêu thương.Mọi người xung quanh đều khen ngợi sự chung tình của Cố Hoài, đồng thời tò mò hoặc khinh miệt liếc nhìn tôi đang ngồi trên xe lăn.Anh thậm chí thường xuyên đưa tôi về nhà lớn.Cố Nguyệt, sau vài lần liên tiếp nhìn thấy tôi, tâm trạng ngày càng cáu kỉnh.Trà Đá Dịch QuánCho đến khi thấy Cố Hoài cẩn thận gỡ xương cá cho tôi, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đập đũa xuống bàn:“Đủ rồi! Anh, anh làm đến mức này là quá lố đấy! Anh dẫn cô ta về đây để khiến em phát tởm sao?”Cố Hoài sa sầm mặt, theo phản xạ nhìn thoáng qua sắc mặt của tôi.Tôi chỉ từ tốn nhấp từng ngụm nước trái cây, nét mặt bình thản như không. Tựa như hoàn toàn không để tâm đến sự sỉ nhục từ Cố Nguyệt.Trong mắt Cố Hoài lóe lên vẻ nghi hoặc — anh không hiểu sao tôi có thể bình tĩnh đến vậy. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã xấu hổ níu tay anh đòi rời đi.Nhưng bây giờ, tôi sớm đã không còn sợ hãi mất đi điều gì nữa rồi. Vì tôi… vốn dĩ chẳng còn gì để mất.Cố Hoài nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt đang tức giận ngồi đối diện:“Cô ấy là chị dâu em.”Cố Nguyệt bật cười nhạt: “Ai thèm một kẻ tàn tật làm chị dâu chứ?”“Nếu em không công nhận cô ấy, thì đừng mong đụng tới thẻ của anh thêm lần nào nữa. Đã không chào đón cô ấy, vậy thì anh cũng sẽ không quay lại đây. Cố Nguyệt, em cũng nên trưởng thành rồi.”Nói xong, Cố Hoài bế tôi rời khỏi nhà lớn.- Trà Đá Dịch Quán -