Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…
Chương 8: Tấm bia mộ mới
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Mãi đến hơn mười một giờ đêm, tôi mới quay lại biệt thự. Dì Trương sốt ruột đẩy tôi vào trong:“Cô chủ, sau khi cậu Cố về thì không thấy cô đâu cả.Cậu ấy vừa mới lại đi ra ngoài tìm cô rồi.”Tôi gật đầu, sau đó ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn được hai miếng, tôi đã bắt đầu buồn nôn dữ dội.Chuông điện thoại vang lên. Là Cố Hoài.“Giang Nhiễm, em đang ở đâu? Sao giờ mới nghe máy?”“Em đang ở biệt thự.”“Ngoan, anh về ngay.”Cố Hoài vội vàng xuống xe, nhìn thấy tôi, dường như lúc ấy mới thật sự yên tâm lại. Anh bước tới, cẩn thận ôm tôi vào lòng:“Anh tìm em rất lâu rồi. Tha lỗi cho anh được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé? Anh sẽ không giận dỗi vô lý nữa đâu. Tô Dĩ dẫn theo tài xế, nói với anh rằng em vì muốn cưới anh nên mới…”Câu nói này anh không nói hết, có lẽ vì thấy xấu hổ.Tôi biết Cố Hoài yêu tôi, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được sự nghi ngờ của anh. Và cả những lần hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi.“Hôm qua Tô Dĩ say rượu, ngã từ lan can sân thượng xuống, anh đưa cô ta vào viện xong là về ngay. Sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa. Chị ơi, tha thứ cho anh được không?”Tôi lớn hơn Cố Hoài một tuổi. Trong ba năm qua, mỗi lần anh phạm lỗi, đều gọi tôi là “chị” để năn nỉ. Lần nào tôi cũng chọn cách tha thứ.Thậm chí còn từng thấy dáng vẻ ấy của anh — khác hẳn vẻ quyết đoán, mạnh mẽ bên ngoài — là một điều đáng yêu để lấy ra trêu chọc. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vậy nên, Cố Hoài?Tại sao không trực tiếp hỏi em? Tại sao lại tin lời người khác?Tại sao… những lúc em cần anh nhất, anh lại luôn là người đầu tiên quay lưng rời đi?Tôi gật đầu, đáp lại trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của anh: “Được.”Cố Hoài vui mừng ôm tôi vào lòng, như thể vừa tìm lại được bảo vật quý giá ngày xưa. Chúng tôi như quay trở về khoảng thời gian trước khi Tô Dĩ trở về nước.Chỉ là anh không hề biết — sáng nay, tôi một mình đến bệnh viện. Y tá nhỏ nhìn thấy tôi đi một mình, giận dữ hỏi người nhà đâu rồi.Tôi nói, tôi không có người nhà.Nhưng rồi, tôi vẫn bật khóc nức nở trên bàn phẫu thuật.Trà Đá Dịch QuánRõ ràng tôi cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi…Y tá nhỏ nhìn bệnh án của tôi xong, cũng ôm lấy tôi khóc lớn.Nữ bác sĩ thấy cảnh đó, chỉ biết bất lực lắc đầu, xử lý mọi việc xong xuôi thì dặn tôi về nhà nhớ nghỉ ngơi, đừng để bị hậu sản.Nhưng mà… tôi nghĩ mình không còn sợ chuyện đó nữa rồi.Sự tử tế của một người xa lạ dường như đã làm sụp đổ phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi.Tôi nằm gục trong nghĩa trang, ôm lấy tấm bia mộ mới tinh, khóc suốt cả buổi chiều.Không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của Cố Hoài.- Trà Đá Dịch Quán -
Mãi đến hơn mười một giờ đêm, tôi mới quay lại biệt thự. Dì Trương sốt ruột đẩy tôi vào trong:
“Cô chủ, sau khi cậu Cố về thì không thấy cô đâu cả.
Cậu ấy vừa mới lại đi ra ngoài tìm cô rồi.”
Tôi gật đầu, sau đó ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn được hai miếng, tôi đã bắt đầu buồn nôn dữ dội.
Chuông điện thoại vang lên. Là Cố Hoài.
“Giang Nhiễm, em đang ở đâu? Sao giờ mới nghe máy?”
“Em đang ở biệt thự.”
“Ngoan, anh về ngay.”
Cố Hoài vội vàng xuống xe, nhìn thấy tôi, dường như lúc ấy mới thật sự yên tâm lại. Anh bước tới, cẩn thận ôm tôi vào lòng:
“Anh tìm em rất lâu rồi. Tha lỗi cho anh được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé? Anh sẽ không giận dỗi vô lý nữa đâu. Tô Dĩ dẫn theo tài xế, nói với anh rằng em vì muốn cưới anh nên mới…”
Câu nói này anh không nói hết, có lẽ vì thấy xấu hổ.
Tôi biết Cố Hoài yêu tôi, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được sự nghi ngờ của anh. Và cả những lần hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi.
“Hôm qua Tô Dĩ say rượu, ngã từ lan can sân thượng xuống, anh đưa cô ta vào viện xong là về ngay. Sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa. Chị ơi, tha thứ cho anh được không?”
Tôi lớn hơn Cố Hoài một tuổi. Trong ba năm qua, mỗi lần anh phạm lỗi, đều gọi tôi là “chị” để năn nỉ. Lần nào tôi cũng chọn cách tha thứ.
Thậm chí còn từng thấy dáng vẻ ấy của anh — khác hẳn vẻ quyết đoán, mạnh mẽ bên ngoài — là một điều đáng yêu để lấy ra trêu chọc. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vậy nên, Cố Hoài?
Tại sao không trực tiếp hỏi em? Tại sao lại tin lời người khác?
Tại sao… những lúc em cần anh nhất, anh lại luôn là người đầu tiên quay lưng rời đi?
Tôi gật đầu, đáp lại trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của anh: “Được.”
Cố Hoài vui mừng ôm tôi vào lòng, như thể vừa tìm lại được bảo vật quý giá ngày xưa. Chúng tôi như quay trở về khoảng thời gian trước khi Tô Dĩ trở về nước.
Chỉ là anh không hề biết — sáng nay, tôi một mình đến bệnh viện. Y tá nhỏ nhìn thấy tôi đi một mình, giận dữ hỏi người nhà đâu rồi.
Tôi nói, tôi không có người nhà.
Nhưng rồi, tôi vẫn bật khóc nức nở trên bàn phẫu thuật.
Trà Đá Dịch Quán
Rõ ràng tôi cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi…
Y tá nhỏ nhìn bệnh án của tôi xong, cũng ôm lấy tôi khóc lớn.
Nữ bác sĩ thấy cảnh đó, chỉ biết bất lực lắc đầu, xử lý mọi việc xong xuôi thì dặn tôi về nhà nhớ nghỉ ngơi, đừng để bị hậu sản.
Nhưng mà… tôi nghĩ mình không còn sợ chuyện đó nữa rồi.
Sự tử tế của một người xa lạ dường như đã làm sụp đổ phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi.
Tôi nằm gục trong nghĩa trang, ôm lấy tấm bia mộ mới tinh, khóc suốt cả buổi chiều.
Không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của Cố Hoài.
- Trà Đá Dịch Quán -
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Mãi đến hơn mười một giờ đêm, tôi mới quay lại biệt thự. Dì Trương sốt ruột đẩy tôi vào trong:“Cô chủ, sau khi cậu Cố về thì không thấy cô đâu cả.Cậu ấy vừa mới lại đi ra ngoài tìm cô rồi.”Tôi gật đầu, sau đó ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn được hai miếng, tôi đã bắt đầu buồn nôn dữ dội.Chuông điện thoại vang lên. Là Cố Hoài.“Giang Nhiễm, em đang ở đâu? Sao giờ mới nghe máy?”“Em đang ở biệt thự.”“Ngoan, anh về ngay.”Cố Hoài vội vàng xuống xe, nhìn thấy tôi, dường như lúc ấy mới thật sự yên tâm lại. Anh bước tới, cẩn thận ôm tôi vào lòng:“Anh tìm em rất lâu rồi. Tha lỗi cho anh được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé? Anh sẽ không giận dỗi vô lý nữa đâu. Tô Dĩ dẫn theo tài xế, nói với anh rằng em vì muốn cưới anh nên mới…”Câu nói này anh không nói hết, có lẽ vì thấy xấu hổ.Tôi biết Cố Hoài yêu tôi, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được sự nghi ngờ của anh. Và cả những lần hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi.“Hôm qua Tô Dĩ say rượu, ngã từ lan can sân thượng xuống, anh đưa cô ta vào viện xong là về ngay. Sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa. Chị ơi, tha thứ cho anh được không?”Tôi lớn hơn Cố Hoài một tuổi. Trong ba năm qua, mỗi lần anh phạm lỗi, đều gọi tôi là “chị” để năn nỉ. Lần nào tôi cũng chọn cách tha thứ.Thậm chí còn từng thấy dáng vẻ ấy của anh — khác hẳn vẻ quyết đoán, mạnh mẽ bên ngoài — là một điều đáng yêu để lấy ra trêu chọc. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vậy nên, Cố Hoài?Tại sao không trực tiếp hỏi em? Tại sao lại tin lời người khác?Tại sao… những lúc em cần anh nhất, anh lại luôn là người đầu tiên quay lưng rời đi?Tôi gật đầu, đáp lại trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của anh: “Được.”Cố Hoài vui mừng ôm tôi vào lòng, như thể vừa tìm lại được bảo vật quý giá ngày xưa. Chúng tôi như quay trở về khoảng thời gian trước khi Tô Dĩ trở về nước.Chỉ là anh không hề biết — sáng nay, tôi một mình đến bệnh viện. Y tá nhỏ nhìn thấy tôi đi một mình, giận dữ hỏi người nhà đâu rồi.Tôi nói, tôi không có người nhà.Nhưng rồi, tôi vẫn bật khóc nức nở trên bàn phẫu thuật.Trà Đá Dịch QuánRõ ràng tôi cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi…Y tá nhỏ nhìn bệnh án của tôi xong, cũng ôm lấy tôi khóc lớn.Nữ bác sĩ thấy cảnh đó, chỉ biết bất lực lắc đầu, xử lý mọi việc xong xuôi thì dặn tôi về nhà nhớ nghỉ ngơi, đừng để bị hậu sản.Nhưng mà… tôi nghĩ mình không còn sợ chuyện đó nữa rồi.Sự tử tế của một người xa lạ dường như đã làm sụp đổ phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi.Tôi nằm gục trong nghĩa trang, ôm lấy tấm bia mộ mới tinh, khóc suốt cả buổi chiều.Không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của Cố Hoài.- Trà Đá Dịch Quán -