Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…
Chương 16: Cố Hoài, từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Sáng sớm, tôi nhìn thấy Cố Hoài đang ngồi trước ghế sofa, ánh mắt anh nhìn tôi mang theo ấm ức và giằng xé.Tôi bước tới, đưa thẳng bản thỏa thuận ly hôn trên tay:“Ly hôn đi, Cố Hoài.”Cố Hoài bật cười vì tức giận, siết chặt tờ giấy ly hôn trong tay:“Muốn ly hôn?“Không đời nào.“Giang Nhiễm, đừng làm loạn nữa.”Tôi cắn ống hút, chớp mắt:“Không được, em nhất định phải ly hôn.“Em thích đàn ông sạch sẽ, Cố Hoài.”Nghe đến đó, mặt Cố Hoài lập tức phủ một tầng giận dữ, anh vứt thẳng tờ thỏa thuận vào thùng rác.“Em còn nhiều bản lắm.” Tôi nhắc khẽ.Cố Hoài không thèm nhìn tôi thêm nữa, lấy áo khoác sau lưng ghế, đứng dậy rời đi.Tôi thì vội vã muốn ra nước ngoài, không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa.Tôi đi theo anh ra tới cửa biệt thự.Nhìn anh rất nghiêm túc:“Cố Hoài, lần này em nhất định sẽ đi.”Cố Hoài nhìn tôi, bật cười đầy tức giận:“Được thôi, vậy thì cô đi đi.“Dù sao, cô chẳng cần gì cả đúng không? Đứa bé cũng vậy, tôi cũng vậy. Đã như vậy thì đừng mang theo bất cứ thứ gì.“Còn về chuyện ly hôn, đừng hòng mơ tưởng.”Nói xong anh tức tối bước lên xe.Trợ lý thấy hai chúng tôi đang cãi nhau, vừa định xen vào dàn hòa, liền bị Cố Hoài ngăn lại:“Đến công ty. Đừng bận tâm cô ta nữa.”Chờ anh rời đi, tôi lập tức lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay đi Sydney, sau đó quay lại phòng thu dọn hành lý.Những món quà Cố Hoài từng tặng, tôi không mang theo món nào.Trước khi rời đi, tôi vẫn gửi cho Cố Hoài một tin nhắn cuối cùng:【Em ra nước ngoài rồi, nhớ ký đơn ly hôn. Chăm sóc Tu Tu giúp em.】Tôi không muốn để Tu Tu thấy cảnh tôi lìa đời, nên không mang nó theo.Tôi đã để lại cho bác Trương một khoản tiền, nếu Cố Hoài không muốn nuôi Tu Tu nữa, phiền bà ấy mang về nhà chăm sóc giúp tôi.Dù Tu Tu và Cố Hoài là “kẻ thù truyền kiếp”, nhưng trước đây một người một mèo cũng từng sống với nhau rất ổn.Nếu anh ấy sẵn lòng nuôi Tu Tu, vậy thì càng tốt.Tại sân bay, tôi gặp lại Hứa Ý.Chính là cô y tá nhỏ khóc lóc thảm thiết hôm tôi mất con trong bệnh viện hôm đó.Sau này chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc. Sau khi biết cô ấy thất nghiệp, tôi hỏi cô có muốn cùng tôi sang Sydney không.Cô ấy từng đọc bệnh án của tôi, tất nhiên cũng biết rõ bệnh tình của tôi, lập tức gật đầu đồng ý.Tôi quay đầu nhìn lại thành phố A một lần cuối, rồi vẫy tay chào tạm biệt.Lần này, tôi thật sự sẽ đi Sydney rồi.Sau đó không hề ngoảnh đầu lại, cùng Hứa Ý rời đi.Khoảnh khắc đặt chân xuống máy bay—Tôi cảm nhận được sự tự do.Tạm biệt nhé, Cố Hoài.Từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại.- Trà Đá Dịch Quán -
Sáng sớm, tôi nhìn thấy Cố Hoài đang ngồi trước ghế sofa, ánh mắt anh nhìn tôi mang theo ấm ức và giằng xé.
Tôi bước tới, đưa thẳng bản thỏa thuận ly hôn trên tay:
“Ly hôn đi, Cố Hoài.”
Cố Hoài bật cười vì tức giận, siết chặt tờ giấy ly hôn trong tay:
“Muốn ly hôn?
“Không đời nào.
“Giang Nhiễm, đừng làm loạn nữa.”
Tôi cắn ống hút, chớp mắt:
“Không được, em nhất định phải ly hôn.
“Em thích đàn ông sạch sẽ, Cố Hoài.”
Nghe đến đó, mặt Cố Hoài lập tức phủ một tầng giận dữ, anh vứt thẳng tờ thỏa thuận vào thùng rác.
“Em còn nhiều bản lắm.” Tôi nhắc khẽ.
Cố Hoài không thèm nhìn tôi thêm nữa, lấy áo khoác sau lưng ghế, đứng dậy rời đi.
Tôi thì vội vã muốn ra nước ngoài, không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa.
Tôi đi theo anh ra tới cửa biệt thự.
Nhìn anh rất nghiêm túc:
“Cố Hoài, lần này em nhất định sẽ đi.”
Cố Hoài nhìn tôi, bật cười đầy tức giận:
“Được thôi, vậy thì cô đi đi.
“Dù sao, cô chẳng cần gì cả đúng không? Đứa bé cũng vậy, tôi cũng vậy. Đã như vậy thì đừng mang theo bất cứ thứ gì.
“Còn về chuyện ly hôn, đừng hòng mơ tưởng.”
Nói xong anh tức tối bước lên xe.
Trợ lý thấy hai chúng tôi đang cãi nhau, vừa định xen vào dàn hòa, liền bị Cố Hoài ngăn lại:
“Đến công ty. Đừng bận tâm cô ta nữa.”
Chờ anh rời đi, tôi lập tức lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay đi Sydney, sau đó quay lại phòng thu dọn hành lý.
Những món quà Cố Hoài từng tặng, tôi không mang theo món nào.
Trước khi rời đi, tôi vẫn gửi cho Cố Hoài một tin nhắn cuối cùng:
【Em ra nước ngoài rồi, nhớ ký đơn ly hôn. Chăm sóc Tu Tu giúp em.】
Tôi không muốn để Tu Tu thấy cảnh tôi lìa đời, nên không mang nó theo.
Tôi đã để lại cho bác Trương một khoản tiền, nếu Cố Hoài không muốn nuôi Tu Tu nữa, phiền bà ấy mang về nhà chăm sóc giúp tôi.
Dù Tu Tu và Cố Hoài là “kẻ thù truyền kiếp”, nhưng trước đây một người một mèo cũng từng sống với nhau rất ổn.
Nếu anh ấy sẵn lòng nuôi Tu Tu, vậy thì càng tốt.
Tại sân bay, tôi gặp lại Hứa Ý.
Chính là cô y tá nhỏ khóc lóc thảm thiết hôm tôi mất con trong bệnh viện hôm đó.
Sau này chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc. Sau khi biết cô ấy thất nghiệp, tôi hỏi cô có muốn cùng tôi sang Sydney không.
Cô ấy từng đọc bệnh án của tôi, tất nhiên cũng biết rõ bệnh tình của tôi, lập tức gật đầu đồng ý.
Tôi quay đầu nhìn lại thành phố A một lần cuối, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Lần này, tôi thật sự sẽ đi Sydney rồi.
Sau đó không hề ngoảnh đầu lại, cùng Hứa Ý rời đi.
Khoảnh khắc đặt chân xuống máy bay—
Tôi cảm nhận được sự tự do.
Tạm biệt nhé, Cố Hoài.
Từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại.
- Trà Đá Dịch Quán -
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Sáng sớm, tôi nhìn thấy Cố Hoài đang ngồi trước ghế sofa, ánh mắt anh nhìn tôi mang theo ấm ức và giằng xé.Tôi bước tới, đưa thẳng bản thỏa thuận ly hôn trên tay:“Ly hôn đi, Cố Hoài.”Cố Hoài bật cười vì tức giận, siết chặt tờ giấy ly hôn trong tay:“Muốn ly hôn?“Không đời nào.“Giang Nhiễm, đừng làm loạn nữa.”Tôi cắn ống hút, chớp mắt:“Không được, em nhất định phải ly hôn.“Em thích đàn ông sạch sẽ, Cố Hoài.”Nghe đến đó, mặt Cố Hoài lập tức phủ một tầng giận dữ, anh vứt thẳng tờ thỏa thuận vào thùng rác.“Em còn nhiều bản lắm.” Tôi nhắc khẽ.Cố Hoài không thèm nhìn tôi thêm nữa, lấy áo khoác sau lưng ghế, đứng dậy rời đi.Tôi thì vội vã muốn ra nước ngoài, không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa.Tôi đi theo anh ra tới cửa biệt thự.Nhìn anh rất nghiêm túc:“Cố Hoài, lần này em nhất định sẽ đi.”Cố Hoài nhìn tôi, bật cười đầy tức giận:“Được thôi, vậy thì cô đi đi.“Dù sao, cô chẳng cần gì cả đúng không? Đứa bé cũng vậy, tôi cũng vậy. Đã như vậy thì đừng mang theo bất cứ thứ gì.“Còn về chuyện ly hôn, đừng hòng mơ tưởng.”Nói xong anh tức tối bước lên xe.Trợ lý thấy hai chúng tôi đang cãi nhau, vừa định xen vào dàn hòa, liền bị Cố Hoài ngăn lại:“Đến công ty. Đừng bận tâm cô ta nữa.”Chờ anh rời đi, tôi lập tức lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay đi Sydney, sau đó quay lại phòng thu dọn hành lý.Những món quà Cố Hoài từng tặng, tôi không mang theo món nào.Trước khi rời đi, tôi vẫn gửi cho Cố Hoài một tin nhắn cuối cùng:【Em ra nước ngoài rồi, nhớ ký đơn ly hôn. Chăm sóc Tu Tu giúp em.】Tôi không muốn để Tu Tu thấy cảnh tôi lìa đời, nên không mang nó theo.Tôi đã để lại cho bác Trương một khoản tiền, nếu Cố Hoài không muốn nuôi Tu Tu nữa, phiền bà ấy mang về nhà chăm sóc giúp tôi.Dù Tu Tu và Cố Hoài là “kẻ thù truyền kiếp”, nhưng trước đây một người một mèo cũng từng sống với nhau rất ổn.Nếu anh ấy sẵn lòng nuôi Tu Tu, vậy thì càng tốt.Tại sân bay, tôi gặp lại Hứa Ý.Chính là cô y tá nhỏ khóc lóc thảm thiết hôm tôi mất con trong bệnh viện hôm đó.Sau này chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc. Sau khi biết cô ấy thất nghiệp, tôi hỏi cô có muốn cùng tôi sang Sydney không.Cô ấy từng đọc bệnh án của tôi, tất nhiên cũng biết rõ bệnh tình của tôi, lập tức gật đầu đồng ý.Tôi quay đầu nhìn lại thành phố A một lần cuối, rồi vẫy tay chào tạm biệt.Lần này, tôi thật sự sẽ đi Sydney rồi.Sau đó không hề ngoảnh đầu lại, cùng Hứa Ý rời đi.Khoảnh khắc đặt chân xuống máy bay—Tôi cảm nhận được sự tự do.Tạm biệt nhé, Cố Hoài.Từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại.- Trà Đá Dịch Quán -