Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…
Chương 17: Cô đoán xem, tối hôm đó tôi và A Hoài đã làm gì?
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Tôi và Hứa Ý chơi vài ngày ở Sydney, cuối cùng chọn thuê một căn nhà nhỏ gần một trang trại.Tại đó, tôi đã có quãng thời gian vô cùng yên bình và tươi đẹp.Chỉ là, số tiền tôi mang theo không đủ để duy trì cuộc sống lâu dài, nên tôi và Hứa Ý bắt đầu dựng một quầy hàng nhỏ ở ven đường.Không ngờ việc buôn bán lại khá khấm khá.Hứa Ý tò mò về quá khứ của tôi, tôi cũng thẳng thắn kể lại mọi chuyện.Trong khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng nhận được cuộc gọi và tin nhắn từ Cố Hoài.Tôi chỉ còn cách chặn anh ta.Nhưng rồi tôi lại nhận được tin nhắn từ Tô Dĩ:【Cô đoán xem, tối hôm đó tôi và A Hoài đã làm gì?】Hứa Ý thấy xong tức đến mức chửi Tô Dĩ không biết xấu hổ.Tôi đưa cho cô ấy một hộp kem, bảo cô bình tĩnh lại.Không ngờ, Cố Hoài không biết từ đâu lại có được thông tin liên lạc của Hứa Ý, còn nhắn tin cho cô ấy, hỏi địa chỉ của tôi.Thậm chí còn hứa rằng, chỉ cần Hứa Ý nói ra chỗ ở của tôi, anh ta sẽ trả bảy mươi triệu tệ.Trà Đá Dịch QuánTôi nhìn vẻ mặt đầy khinh bỉ của Hứa Ý, nhận lấy điện thoại từ tay cô.Tôi trả lời Cố Hoài:【Giang Nhiễm đã c.h.ế.t rồi.】Cố Hoài tức giận chửi mắng không ngừng.Nhưng sau đó, anh ta không còn liên lạc với Hứa Ý nữa.- Trà Đá Dịch Quán -
Tôi và Hứa Ý chơi vài ngày ở Sydney, cuối cùng chọn thuê một căn nhà nhỏ gần một trang trại.
Tại đó, tôi đã có quãng thời gian vô cùng yên bình và tươi đẹp.
Chỉ là, số tiền tôi mang theo không đủ để duy trì cuộc sống lâu dài, nên tôi và Hứa Ý bắt đầu dựng một quầy hàng nhỏ ở ven đường.
Không ngờ việc buôn bán lại khá khấm khá.
Hứa Ý tò mò về quá khứ của tôi, tôi cũng thẳng thắn kể lại mọi chuyện.
Trong khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng nhận được cuộc gọi và tin nhắn từ Cố Hoài.
Tôi chỉ còn cách chặn anh ta.
Nhưng rồi tôi lại nhận được tin nhắn từ Tô Dĩ:
【Cô đoán xem, tối hôm đó tôi và A Hoài đã làm gì?】
Hứa Ý thấy xong tức đến mức chửi Tô Dĩ không biết xấu hổ.
Tôi đưa cho cô ấy một hộp kem, bảo cô bình tĩnh lại.
Không ngờ, Cố Hoài không biết từ đâu lại có được thông tin liên lạc của Hứa Ý, còn nhắn tin cho cô ấy, hỏi địa chỉ của tôi.
Thậm chí còn hứa rằng, chỉ cần Hứa Ý nói ra chỗ ở của tôi, anh ta sẽ trả bảy mươi triệu tệ.
Trà Đá Dịch Quán
Tôi nhìn vẻ mặt đầy khinh bỉ của Hứa Ý, nhận lấy điện thoại từ tay cô.
Tôi trả lời Cố Hoài:
【Giang Nhiễm đã c.h.ế.t rồi.】
Cố Hoài tức giận chửi mắng không ngừng.
Nhưng sau đó, anh ta không còn liên lạc với Hứa Ý nữa.
- Trà Đá Dịch Quán -
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Tôi và Hứa Ý chơi vài ngày ở Sydney, cuối cùng chọn thuê một căn nhà nhỏ gần một trang trại.Tại đó, tôi đã có quãng thời gian vô cùng yên bình và tươi đẹp.Chỉ là, số tiền tôi mang theo không đủ để duy trì cuộc sống lâu dài, nên tôi và Hứa Ý bắt đầu dựng một quầy hàng nhỏ ở ven đường.Không ngờ việc buôn bán lại khá khấm khá.Hứa Ý tò mò về quá khứ của tôi, tôi cũng thẳng thắn kể lại mọi chuyện.Trong khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng nhận được cuộc gọi và tin nhắn từ Cố Hoài.Tôi chỉ còn cách chặn anh ta.Nhưng rồi tôi lại nhận được tin nhắn từ Tô Dĩ:【Cô đoán xem, tối hôm đó tôi và A Hoài đã làm gì?】Hứa Ý thấy xong tức đến mức chửi Tô Dĩ không biết xấu hổ.Tôi đưa cho cô ấy một hộp kem, bảo cô bình tĩnh lại.Không ngờ, Cố Hoài không biết từ đâu lại có được thông tin liên lạc của Hứa Ý, còn nhắn tin cho cô ấy, hỏi địa chỉ của tôi.Thậm chí còn hứa rằng, chỉ cần Hứa Ý nói ra chỗ ở của tôi, anh ta sẽ trả bảy mươi triệu tệ.Trà Đá Dịch QuánTôi nhìn vẻ mặt đầy khinh bỉ của Hứa Ý, nhận lấy điện thoại từ tay cô.Tôi trả lời Cố Hoài:【Giang Nhiễm đã c.h.ế.t rồi.】Cố Hoài tức giận chửi mắng không ngừng.Nhưng sau đó, anh ta không còn liên lạc với Hứa Ý nữa.- Trà Đá Dịch Quán -