Ta là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn. Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ. Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ. Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết. Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại…
Chương 3: Biến số
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu SưuTác giả: Tiểu SưuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn. Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ. Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ. Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết. Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại… Ta muốn chống mắt lên xem thử, không có những cung nữ hèn mọn như ta đây, nàng công chúa như tiên tử hạ phàm kia làm thế nào sống an ổn được trong hậu cung đầy sóng gió này? Không có ta làm đá lót đường, ả làm sao giữ được sự trong sạch giữa bùn lầy? Ả còn muốn cùng hoàng thượng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, muốn giữa tam cung lục viện lại có câu chuyện một đời một kiếp chỉ yêu một người. Ta cúi mắt cười lạnh. Kiếp này, những vinh hoa phú quý, tình yêu mà ả muốn, ta sẽ phá hủy từng cái một. Công chúa cao quý của ta, ta thật mỏi mắt mong chờ! Tuy nhiên, không phải ai cũng có may mắn sống lại một đời như ta để có thể nhìn thấy rõ bản chất xấu xa được giấu bên trong lớp da người của Mai Thu Hương. Ít nhất là Thu Cúc đang ở bên cạnh ta không biết điều đó. Nàng ấy còn đang ngốc nghếch oán trách ta: - Thu Nguyệt, sao ngươi không giúp ta khuyên chủ tử, nếu nàng từ chối thị tẩm, nhất định sẽ khiến hoàng thượng không vui. Thu Cúc vẫn lo lắng cho Mai Thu Hương. Thế nhưng ta nhớ rất rõ, trong kiếp trước Thu Cúc vốn một lòng một dạ trung thành thế này đã bị chủ tử vứt bỏ như thế nào. Khi đó, nàng bị đại thái giám bên cạnh hoàng hậu để mắt tới và quấy rối, khi nàng cầu cứu Mai Thu Hương, ả ta lại nói: - Dù hắn không phải là đàn ông hoàn chỉnh, nhưng tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật. Trong cung sâu thẳm, có tình cảm chân thành như vậy cũng đáng. Sau đó Thu Cúc không chịu nổi sỉ nhục này liền treo cổ tự vẫn. Mai Thu Hương thậm chí không truy tìm nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thu Cúc, sau này không tìm được ai thêu đẹp như nàng ấy, ả chỉ cảm thán: - Sao Thu Cúc lại ngốc thế nhỉ? Tình yêu đẹp thế mà lại không muốn, đến cả mạng cũng không cần. Còn khiến bản cung không có đồ thêu đẹp để mặc. Cho nên kiếp này, ta và Thu Cúc, phải sống thật tốt. Chúng ta sẽ không ngu ngốc để mạng của mình mất đi vì một kẻ giả dối độc ác lại tàn nhẫn và ích kỷ như thế. Ta nhìn Thu Cúc vẫn còn lo lắng bồn chồn không yên dạ mà nhẹ giọng khuyên nhủ: - Thu Cúc, chúng ta chỉ là nô tỳ, khi nào mới có thể thay đổi quyết định của chủ tử? Ngươi thay vì lo lắng vô ích, không bằng tự chăm sóc mình, tối nay còn nhiều việc phải làm lắm đấy. Ta kéo Thu Cúc đi tắm rửa, thay y phục trong cung, rồi ăn no một bữa, gỡ bỏ mọi mệt mỏi rồi mới đến tiền sảnh hầu Mai Thu Hương. Trong ký ức kiếp trước của ta, đêm nay Mai Thu Hương sẽ mặc bộ y phục trắng như ánh trăng để chơi đàn. Quả nhiên, lúc ta và Thu Cúc đến nơi thì ả ta đang mặc bộ váy áo trắng muốt chơi đàn dưới ánh trăng, dù bây giờ đang là mùa đông lạnh giá. Hoàng thượng đến, đám hạ nhân quỳ rạp xuống, ả vẫn thẳng lưng, đợi khúc đàn kết thúc mới đứng dậy hành lễ. Hoàng thượng đang hứng khởi, không trách ả vô lễ, vui vẻ đỡ ả dậy. Đêm mờ ảo, mỹ nhân tấu đàn, hai người lần đầu gặp gỡ, cứ ngỡ là sự tình cờ thoáng qua như một tia chớp. Sống lại một đời ta mới biết, mọi sự tình cờ kia, thật ra đều là do Mai Thu Hương tỉ mỉ sắp đặt. Khi không khí đã đến, hoàng thượng muốn kéo Mai Thu Hương vào giường, ả ta lại thẳng thừng từ chối: - Thần thiếp hiện chưa dâng trái tim cho hoàng thượng, ngài cũng chưa đặt thần thiếp ở trong tim, cho nên xin hoàng thượng hãy tôn trọng thần thiếp. Đám hạ nhân im phăng phắc. Hoàng thượng hơi không vui nói : - Trẫm là thiên tử. Mai Thu Hương vẫn thanh khiết kiêu ngạo: - Thiên tử cũng là người, xin ngài hãy tôn trọng ta. Hoàng thượng liền ném đi chuỗi hạt quát mắng: - To gan, ngươi là công chúa hòa thân của một nước bại trận, có tư cách gì yêu cầu trẫm?
Ta muốn chống mắt lên xem thử, không có những cung nữ hèn mọn như ta đây, nàng công chúa như tiên tử hạ phàm kia làm thế nào sống an ổn được trong hậu cung đầy sóng gió này?
Không có ta làm đá lót đường, ả làm sao giữ được sự trong sạch giữa bùn lầy?
Ả còn muốn cùng hoàng thượng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, muốn giữa tam cung lục viện lại có câu chuyện một đời một kiếp chỉ yêu một người.
Ta cúi mắt cười lạnh.
Kiếp này, những vinh hoa phú quý, tình yêu mà ả muốn, ta sẽ phá hủy từng cái một. Công chúa cao quý của ta, ta thật mỏi mắt mong chờ!
Tuy nhiên, không phải ai cũng có may mắn sống lại một đời như ta để có thể nhìn thấy rõ bản chất xấu xa được giấu bên trong lớp da người của Mai Thu Hương. Ít nhất là Thu Cúc đang ở bên cạnh ta không biết điều đó. Nàng ấy còn đang ngốc nghếch oán trách ta:
- Thu Nguyệt, sao ngươi không giúp ta khuyên chủ tử, nếu nàng từ chối thị tẩm, nhất định sẽ khiến hoàng thượng không vui.
Thu Cúc vẫn lo lắng cho Mai Thu Hương.
Thế nhưng ta nhớ rất rõ, trong kiếp trước Thu Cúc vốn một lòng một dạ trung thành thế này đã bị chủ tử vứt bỏ như thế nào. Khi đó, nàng bị đại thái giám bên cạnh hoàng hậu để mắt tới và quấy rối, khi nàng cầu cứu Mai Thu Hương, ả ta lại nói:
- Dù hắn không phải là đàn ông hoàn chỉnh, nhưng tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật. Trong cung sâu thẳm, có tình cảm chân thành như vậy cũng đáng.
Sau đó Thu Cúc không chịu nổi sỉ nhục này liền treo cổ tự vẫn.
Mai Thu Hương thậm chí không truy tìm nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thu Cúc, sau này không tìm được ai thêu đẹp như nàng ấy, ả chỉ cảm thán:
- Sao Thu Cúc lại ngốc thế nhỉ? Tình yêu đẹp thế mà lại không muốn, đến cả mạng cũng không cần. Còn khiến bản cung không có đồ thêu đẹp để mặc.
Cho nên kiếp này, ta và Thu Cúc, phải sống thật tốt. Chúng ta sẽ không ngu ngốc để mạng của mình mất đi vì một kẻ giả dối độc ác lại tàn nhẫn và ích kỷ như thế.
Ta nhìn Thu Cúc vẫn còn lo lắng bồn chồn không yên dạ mà nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Thu Cúc, chúng ta chỉ là nô tỳ, khi nào mới có thể thay đổi quyết định của chủ tử? Ngươi thay vì lo lắng vô ích, không bằng tự chăm sóc mình, tối nay còn nhiều việc phải làm lắm đấy.
Ta kéo Thu Cúc đi tắm rửa, thay y phục trong cung, rồi ăn no một bữa, gỡ bỏ mọi mệt mỏi rồi mới đến tiền sảnh hầu Mai Thu Hương.
Trong ký ức kiếp trước của ta, đêm nay Mai Thu Hương sẽ mặc bộ y phục trắng như ánh trăng để chơi đàn. Quả nhiên, lúc ta và Thu Cúc đến nơi thì ả ta đang mặc bộ váy áo trắng muốt chơi đàn dưới ánh trăng, dù bây giờ đang là mùa đông lạnh giá.
Hoàng thượng đến, đám hạ nhân quỳ rạp xuống, ả vẫn thẳng lưng, đợi khúc đàn kết thúc mới đứng dậy hành lễ.
Hoàng thượng đang hứng khởi, không trách ả vô lễ, vui vẻ đỡ ả dậy.
Đêm mờ ảo, mỹ nhân tấu đàn, hai người lần đầu gặp gỡ, cứ ngỡ là sự tình cờ thoáng qua như một tia chớp.
Sống lại một đời ta mới biết, mọi sự tình cờ kia, thật ra đều là do Mai Thu Hương tỉ mỉ sắp đặt.
Khi không khí đã đến, hoàng thượng muốn kéo Mai Thu Hương vào giường, ả ta lại thẳng thừng từ chối:
- Thần thiếp hiện chưa dâng trái tim cho hoàng thượng, ngài cũng chưa đặt thần thiếp ở trong tim, cho nên xin hoàng thượng hãy tôn trọng thần thiếp.
Đám hạ nhân im phăng phắc.
Hoàng thượng hơi không vui nói :
- Trẫm là thiên tử.
Mai Thu Hương vẫn thanh khiết kiêu ngạo:
- Thiên tử cũng là người, xin ngài hãy tôn trọng ta.
Hoàng thượng liền ném đi chuỗi hạt quát mắng:
- To gan, ngươi là công chúa hòa thân của một nước bại trận, có tư cách gì yêu cầu trẫm?
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu SưuTác giả: Tiểu SưuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn. Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ. Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ. Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết. Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại… Ta muốn chống mắt lên xem thử, không có những cung nữ hèn mọn như ta đây, nàng công chúa như tiên tử hạ phàm kia làm thế nào sống an ổn được trong hậu cung đầy sóng gió này? Không có ta làm đá lót đường, ả làm sao giữ được sự trong sạch giữa bùn lầy? Ả còn muốn cùng hoàng thượng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, muốn giữa tam cung lục viện lại có câu chuyện một đời một kiếp chỉ yêu một người. Ta cúi mắt cười lạnh. Kiếp này, những vinh hoa phú quý, tình yêu mà ả muốn, ta sẽ phá hủy từng cái một. Công chúa cao quý của ta, ta thật mỏi mắt mong chờ! Tuy nhiên, không phải ai cũng có may mắn sống lại một đời như ta để có thể nhìn thấy rõ bản chất xấu xa được giấu bên trong lớp da người của Mai Thu Hương. Ít nhất là Thu Cúc đang ở bên cạnh ta không biết điều đó. Nàng ấy còn đang ngốc nghếch oán trách ta: - Thu Nguyệt, sao ngươi không giúp ta khuyên chủ tử, nếu nàng từ chối thị tẩm, nhất định sẽ khiến hoàng thượng không vui. Thu Cúc vẫn lo lắng cho Mai Thu Hương. Thế nhưng ta nhớ rất rõ, trong kiếp trước Thu Cúc vốn một lòng một dạ trung thành thế này đã bị chủ tử vứt bỏ như thế nào. Khi đó, nàng bị đại thái giám bên cạnh hoàng hậu để mắt tới và quấy rối, khi nàng cầu cứu Mai Thu Hương, ả ta lại nói: - Dù hắn không phải là đàn ông hoàn chỉnh, nhưng tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật. Trong cung sâu thẳm, có tình cảm chân thành như vậy cũng đáng. Sau đó Thu Cúc không chịu nổi sỉ nhục này liền treo cổ tự vẫn. Mai Thu Hương thậm chí không truy tìm nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thu Cúc, sau này không tìm được ai thêu đẹp như nàng ấy, ả chỉ cảm thán: - Sao Thu Cúc lại ngốc thế nhỉ? Tình yêu đẹp thế mà lại không muốn, đến cả mạng cũng không cần. Còn khiến bản cung không có đồ thêu đẹp để mặc. Cho nên kiếp này, ta và Thu Cúc, phải sống thật tốt. Chúng ta sẽ không ngu ngốc để mạng của mình mất đi vì một kẻ giả dối độc ác lại tàn nhẫn và ích kỷ như thế. Ta nhìn Thu Cúc vẫn còn lo lắng bồn chồn không yên dạ mà nhẹ giọng khuyên nhủ: - Thu Cúc, chúng ta chỉ là nô tỳ, khi nào mới có thể thay đổi quyết định của chủ tử? Ngươi thay vì lo lắng vô ích, không bằng tự chăm sóc mình, tối nay còn nhiều việc phải làm lắm đấy. Ta kéo Thu Cúc đi tắm rửa, thay y phục trong cung, rồi ăn no một bữa, gỡ bỏ mọi mệt mỏi rồi mới đến tiền sảnh hầu Mai Thu Hương. Trong ký ức kiếp trước của ta, đêm nay Mai Thu Hương sẽ mặc bộ y phục trắng như ánh trăng để chơi đàn. Quả nhiên, lúc ta và Thu Cúc đến nơi thì ả ta đang mặc bộ váy áo trắng muốt chơi đàn dưới ánh trăng, dù bây giờ đang là mùa đông lạnh giá. Hoàng thượng đến, đám hạ nhân quỳ rạp xuống, ả vẫn thẳng lưng, đợi khúc đàn kết thúc mới đứng dậy hành lễ. Hoàng thượng đang hứng khởi, không trách ả vô lễ, vui vẻ đỡ ả dậy. Đêm mờ ảo, mỹ nhân tấu đàn, hai người lần đầu gặp gỡ, cứ ngỡ là sự tình cờ thoáng qua như một tia chớp. Sống lại một đời ta mới biết, mọi sự tình cờ kia, thật ra đều là do Mai Thu Hương tỉ mỉ sắp đặt. Khi không khí đã đến, hoàng thượng muốn kéo Mai Thu Hương vào giường, ả ta lại thẳng thừng từ chối: - Thần thiếp hiện chưa dâng trái tim cho hoàng thượng, ngài cũng chưa đặt thần thiếp ở trong tim, cho nên xin hoàng thượng hãy tôn trọng thần thiếp. Đám hạ nhân im phăng phắc. Hoàng thượng hơi không vui nói : - Trẫm là thiên tử. Mai Thu Hương vẫn thanh khiết kiêu ngạo: - Thiên tử cũng là người, xin ngài hãy tôn trọng ta. Hoàng thượng liền ném đi chuỗi hạt quát mắng: - To gan, ngươi là công chúa hòa thân của một nước bại trận, có tư cách gì yêu cầu trẫm?