Tác giả:

Ta là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.   Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ.   Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ.   Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết.   Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại…

Chương 7: Ích kỷ

Cung Nữ Trở Mình - Tiểu SưuTác giả: Tiểu SưuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.   Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ.   Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ.   Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết.   Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại… Trước sự trách mắng cay nghiệt kia của Mai Thu Hương, ta chỉ có thể mở to mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm ức hỏi: - Chủ tử, nô tỳ đã quỳ gối cầu xin tha thứ rồi, chẳng lẽ người muốn ta đối đầu với hoàng hậu, tranh cãi với người hầu sao? Đương nhiên là Mai Thu Hương muốn như vậy, nhưng vì phải giữ hình tượng thanh tao không tranh giành của mình, ả ta không thể nói ra, chỉ có thể chuyển chủ đề: - Hừ, không ngờ ngươi lại có dã tâm lớn như vậy, tranh giành phu quân với chủ tử, ngươi làm sao xứng đáng với phụ mẫu, với mong đợi của bách tính Đông Chiếu? Nói xong, ả rưng rưng nước mắt tỏ vẻ đau lòng. Ta biết ả đang muốn chờ ta lui bước, nhường lại vị trí thu hút sự chú ý của hoàng thượng cho ả. Nhưng ta cũng biết đau lòng mà? Việc rưng rưng nước mắt vì uất ức, ai mà làm chẳng được cơ chứ? Ta chớp chớp mắt vài cái, lệ nóng cũng đã doanh tròng. Nhưng ta không dám để rơi lệ mà chỉ nghẹn ngào cất giọng: - Xin chủ tử bớt giận. Hoàng thượng muốn thị tẩm Thu Nguyệt, làm sao Thu Nguyệt dám từ chối? Thu Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc tranh sủng. Thu Nguyệt chỉ lo lắng cho Đông Chiếu nên mới cầu xin hoàng thượng. Hoàng thượng vốn đã nổi giận vì chủ tử không thị tẩm, nếu Thu Nguyệt lại chọc giận hoàng thượng, chẳng phải sẽ liên lụy đến hòa bình của hai nước hay sao? Chủ tử, Thu Nguyệt không phải là công chúa như ngài, nhưng Thu Nguyệt cũng biết nghĩ cho quê hương đất nước. Chiến tranh vừa mới tạm ngừng. Nếu chỉ vì một chút riêng tư của cá nhân mà để chẳng may lại xảy ra chiến tranh, thì chẳng phải chủ tử sẽ trở thành tội nhân của nhân dân cả hai nước Đông Chiếu và Bắc Hạ hay sao? Muốn trói buộc đạo đức sao? So về đạo đức, Mai Thu Hương vốn chẳng có tư cách để trói buộc bất cứ ai cả. Ta chỉ cần dùng vài lời đã khiến cho vấn đề nghiêm trọng hẳn lên. Lời lẽ của ta vừa có lý lại vừa có tình. Ngay cả Thu Cúc vốn luôn trung thành với chủ tử cũng nhìn ta bằng ánh mắt thương cảm. Nhưng Mai Thu Hương không chấp nhận, ả vẫn giữ vẻ đau lòng, ngoan cố cãi lại: - Tình yêu của ta và hoàng thượng vừa mới bắt đầu, không thể thiếu những hiểu lầm, khó khăn, làm sao vì chuyện nhỏ mà gây nguy hiểm cho quan hệ hai nước? Ta nghe kiểu lập luận ấy mà có chút cạn lời. Ả ta vẫn không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, một cơn giận của thiên tử có thể khiến hàng vạn người chết? Với thân phận là công chúa đi hòa thân mà ả ta vẫn chỉ nghĩ đến việc tạo nên những cuộc gặp gỡ lãng mạn, những hiểu lầm thú vị. Ta lại chớp mắt, những giọt lệ long lanh đã không thể nén nổi trong hốc mắt, chầm chậm rơi xuống. Giọng của ta bất giác trở nên nghẹn ngào: - Chủ tử, hoàng thượng là thiện tử, việc của hoàng thượng không có việc nào chuyện nhỏ. Hơn nữa, nếu chiến tranh bùng nổ, Đông Chiếu không còn tồn tại, lúc đó vị trí của chủ tử trong hậu cung này sẽ càng thêm khó khăn. Ta khóc lóc đầy cảm xúc. Lời nói của ta đánh thẳng vào tính ích kỷ của Mai Thu Hương. Khi có khả năng đe dọa đến lợi ích của bản thân, ả ta mới chú ý đến tính nghiêm trọng của sự việc. 

Trước sự trách mắng cay nghiệt kia của Mai Thu Hương, ta chỉ có thể mở to mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm ức hỏi:

 

- Chủ tử, nô tỳ đã quỳ gối cầu xin tha thứ rồi, chẳng lẽ người muốn ta đối đầu với hoàng hậu, tranh cãi với người hầu sao?

 

Đương nhiên là Mai Thu Hương muốn như vậy, nhưng vì phải giữ hình tượng thanh tao không tranh giành của mình, ả ta không thể nói ra, chỉ có thể chuyển chủ đề:

 

- Hừ, không ngờ ngươi lại có dã tâm lớn như vậy, tranh giành phu quân với chủ tử, ngươi làm sao xứng đáng với phụ mẫu, với mong đợi của bách tính Đông Chiếu?

 

Nói xong, ả rưng rưng nước mắt tỏ vẻ đau lòng. Ta biết ả đang muốn chờ ta lui bước, nhường lại vị trí thu hút sự chú ý của hoàng thượng cho ả. Nhưng ta cũng biết đau lòng mà? Việc rưng rưng nước mắt vì uất ức, ai mà làm chẳng được cơ chứ? Ta chớp chớp mắt vài cái, lệ nóng cũng đã doanh tròng. Nhưng ta không dám để rơi lệ mà chỉ nghẹn ngào cất giọng:

 

- Xin chủ tử bớt giận. Hoàng thượng muốn thị tẩm Thu Nguyệt, làm sao Thu Nguyệt dám từ chối? Thu Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc tranh sủng. Thu Nguyệt chỉ lo lắng cho Đông Chiếu nên mới cầu xin hoàng thượng. Hoàng thượng vốn đã nổi giận vì chủ tử không thị tẩm, nếu Thu Nguyệt lại chọc giận hoàng thượng, chẳng phải sẽ liên lụy đến hòa bình của hai nước hay sao? Chủ tử, Thu Nguyệt không phải là công chúa như ngài, nhưng Thu Nguyệt cũng biết nghĩ cho quê hương đất nước. Chiến tranh vừa mới tạm ngừng. Nếu chỉ vì một chút riêng tư của cá nhân mà để chẳng may lại xảy ra chiến tranh, thì chẳng phải chủ tử sẽ trở thành tội nhân của nhân dân cả hai nước Đông Chiếu và Bắc Hạ hay sao?

 

Muốn trói buộc đạo đức sao? So về đạo đức, Mai Thu Hương vốn chẳng có tư cách để trói buộc bất cứ ai cả. Ta chỉ cần dùng vài lời đã khiến cho vấn đề nghiêm trọng hẳn lên.

 

Lời lẽ của ta vừa có lý lại vừa có tình. Ngay cả Thu Cúc vốn luôn trung thành với chủ tử cũng nhìn ta bằng ánh mắt thương cảm.

 

Nhưng Mai Thu Hương không chấp nhận, ả vẫn giữ vẻ đau lòng, ngoan cố cãi lại:

 

- Tình yêu của ta và hoàng thượng vừa mới bắt đầu, không thể thiếu những hiểu lầm, khó khăn, làm sao vì chuyện nhỏ mà gây nguy hiểm cho quan hệ hai nước?

 

Ta nghe kiểu lập luận ấy mà có chút cạn lời. Ả ta vẫn không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, một cơn giận của thiên tử có thể khiến hàng vạn người chết?

 

Với thân phận là công chúa đi hòa thân mà ả ta vẫn chỉ nghĩ đến việc tạo nên những cuộc gặp gỡ lãng mạn, những hiểu lầm thú vị. Ta lại chớp mắt, những giọt lệ long lanh đã không thể nén nổi trong hốc mắt, chầm chậm rơi xuống. Giọng của ta bất giác trở nên nghẹn ngào:

 

- Chủ tử, hoàng thượng là thiện tử, việc của hoàng thượng không có việc nào chuyện nhỏ. Hơn nữa, nếu chiến tranh bùng nổ, Đông Chiếu không còn tồn tại, lúc đó vị trí của chủ tử trong hậu cung này sẽ càng thêm khó khăn.

 

Ta khóc lóc đầy cảm xúc. Lời nói của ta đánh thẳng vào tính ích kỷ của Mai Thu Hương.

 

Khi có khả năng đe dọa đến lợi ích của bản thân, ả ta mới chú ý đến tính nghiêm trọng của sự việc.

 

Cung Nữ Trở Mình - Tiểu SưuTác giả: Tiểu SưuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.   Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ.   Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ.   Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết.   Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại… Trước sự trách mắng cay nghiệt kia của Mai Thu Hương, ta chỉ có thể mở to mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm ức hỏi: - Chủ tử, nô tỳ đã quỳ gối cầu xin tha thứ rồi, chẳng lẽ người muốn ta đối đầu với hoàng hậu, tranh cãi với người hầu sao? Đương nhiên là Mai Thu Hương muốn như vậy, nhưng vì phải giữ hình tượng thanh tao không tranh giành của mình, ả ta không thể nói ra, chỉ có thể chuyển chủ đề: - Hừ, không ngờ ngươi lại có dã tâm lớn như vậy, tranh giành phu quân với chủ tử, ngươi làm sao xứng đáng với phụ mẫu, với mong đợi của bách tính Đông Chiếu? Nói xong, ả rưng rưng nước mắt tỏ vẻ đau lòng. Ta biết ả đang muốn chờ ta lui bước, nhường lại vị trí thu hút sự chú ý của hoàng thượng cho ả. Nhưng ta cũng biết đau lòng mà? Việc rưng rưng nước mắt vì uất ức, ai mà làm chẳng được cơ chứ? Ta chớp chớp mắt vài cái, lệ nóng cũng đã doanh tròng. Nhưng ta không dám để rơi lệ mà chỉ nghẹn ngào cất giọng: - Xin chủ tử bớt giận. Hoàng thượng muốn thị tẩm Thu Nguyệt, làm sao Thu Nguyệt dám từ chối? Thu Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc tranh sủng. Thu Nguyệt chỉ lo lắng cho Đông Chiếu nên mới cầu xin hoàng thượng. Hoàng thượng vốn đã nổi giận vì chủ tử không thị tẩm, nếu Thu Nguyệt lại chọc giận hoàng thượng, chẳng phải sẽ liên lụy đến hòa bình của hai nước hay sao? Chủ tử, Thu Nguyệt không phải là công chúa như ngài, nhưng Thu Nguyệt cũng biết nghĩ cho quê hương đất nước. Chiến tranh vừa mới tạm ngừng. Nếu chỉ vì một chút riêng tư của cá nhân mà để chẳng may lại xảy ra chiến tranh, thì chẳng phải chủ tử sẽ trở thành tội nhân của nhân dân cả hai nước Đông Chiếu và Bắc Hạ hay sao? Muốn trói buộc đạo đức sao? So về đạo đức, Mai Thu Hương vốn chẳng có tư cách để trói buộc bất cứ ai cả. Ta chỉ cần dùng vài lời đã khiến cho vấn đề nghiêm trọng hẳn lên. Lời lẽ của ta vừa có lý lại vừa có tình. Ngay cả Thu Cúc vốn luôn trung thành với chủ tử cũng nhìn ta bằng ánh mắt thương cảm. Nhưng Mai Thu Hương không chấp nhận, ả vẫn giữ vẻ đau lòng, ngoan cố cãi lại: - Tình yêu của ta và hoàng thượng vừa mới bắt đầu, không thể thiếu những hiểu lầm, khó khăn, làm sao vì chuyện nhỏ mà gây nguy hiểm cho quan hệ hai nước? Ta nghe kiểu lập luận ấy mà có chút cạn lời. Ả ta vẫn không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, một cơn giận của thiên tử có thể khiến hàng vạn người chết? Với thân phận là công chúa đi hòa thân mà ả ta vẫn chỉ nghĩ đến việc tạo nên những cuộc gặp gỡ lãng mạn, những hiểu lầm thú vị. Ta lại chớp mắt, những giọt lệ long lanh đã không thể nén nổi trong hốc mắt, chầm chậm rơi xuống. Giọng của ta bất giác trở nên nghẹn ngào: - Chủ tử, hoàng thượng là thiện tử, việc của hoàng thượng không có việc nào chuyện nhỏ. Hơn nữa, nếu chiến tranh bùng nổ, Đông Chiếu không còn tồn tại, lúc đó vị trí của chủ tử trong hậu cung này sẽ càng thêm khó khăn. Ta khóc lóc đầy cảm xúc. Lời nói của ta đánh thẳng vào tính ích kỷ của Mai Thu Hương. Khi có khả năng đe dọa đến lợi ích của bản thân, ả ta mới chú ý đến tính nghiêm trọng của sự việc. 

Chương 7: Ích kỷ