1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con…

Chương 19

Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ BùiTác giả: Thanh Sơn Tiểu DãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con… Yết hầu anh ấy khẽ chuyển động: “Chuyện thời học sinh… đã qua rồi.”“… Làm sao mà qua được.”Nhìn anh ấy bình thản như vậy, tôi bỗng thấy thương cho anh.Tôi ngồi lên bàn rửa mặt, kéo mặt anh ấy lại đối diện với mình: “Nhìn em.”Bùi Thanh Hoài không nói gì, chỉ nhìn tôi.“Thầy cô nói với em là sức khoẻ của Bùi Triết không tốt, bảo em quan tâm cậu ta nhiều hơn.”“Ừ.”“Em không phải vì thích Bùi Triết mới ăn trưa cùng cậu ta. Em chưa từng thích Bùi Triết.”“Ừ.”“Nếu được học lại cấp ba, em muốn ăn cơm trưa cùng anh.”Bùi Thanh Hoài nhìn tôi thật lâu.Nghe xong câu này, đuôi mắt anh ấy rõ ràng đỏ lên, nhưng vẫn nở nụ cười:“Vậy em cũng sẽ mua hai phần sườn, rồi chia cho anh một phần à?”“Em sẽ mua hai phần, nhưng không chia cho anh.”Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:“Nếu là anh, em sẽ muốn ăn cùng.”Vừa dứt lời, nụ hôn của Bùi Thanh Hoài liền rơi xuống.Con người mỗi ngày đều cần ăn ba bữa.Nếu ăn cùng nhau…Tức là ngày nào cũng sẽ gặp nhau.——Vậy sau này cùng nhau ăn cơm nhé.Nụ hôn của Bùi Thanh Hoài dần dần dịch xuống dưới.Tôi mơ màng nghĩ:“Khoan đã, trợ lý vẫn còn đang đợi em…”“Ừ, anh sẽ xuống xin lỗi chị ấy.”“……”Chắc chị ấy hiểu cho tôi nhỉ…Trong cơn mơ hồ, tôi nghĩ như vậy…Dù sao thì, đi trễ vốn là chuyện thường tình của cuộc sống.Cuộc đời là như thế, mối tình đơn phương dai dẳng của bác sĩ Bùi cũng là như thế.Dù đã muộn nhiều năm như vậy, nhưng đến cuối cùng… Anh ấy vẫn trở về bên tôi.Phiên ngoại 1Trước đây, Bùi Thanh Hoài từng nói, người trưởng thành đầu óc bình thường thì sẽ không nắm tay nhau lúc ở nhà.Thế nên Thịnh Duy cũng rất ít khi nắm tay anh,Dù là khi ở nhà hay lúc ở bên ngoài.Cho đến một hôm.Sau bữa tối, Bùi Thanh Hoài bỗng nhíu mày:“Cổ tay anh đau quá.”“Đau nghiêm trọng lắm à?” Thịnh Duy lo lắng hỏi: “Đau như thế nào? Có phải viêm gân không?”“Không biết nữa.”Anh hơi nhíu mày, cúi đầu không nói, trông như đang chìm trong suy nghĩ.Thịnh Duy dịch người sang bên cạnh, giúp anh xoay cổ tay:“Thế còn thế này?”“Có đỡ hơn một chút, nhưng không nhiều lắm.”“Anh dùng tay quá sức rồi đấy.” Thịnh Duy bóp từng ngón tay cho anh: “Nghỉ ngơi một lát đi.”“Ừm.”Bùi Thanh Hoài gật đầu, để mặc cô ấy nắm tay dẫn ra phòng khách, cùng cô xem phim.Rồi không hiểu sao…Mười ngón tay của cả hai lại dan vào nhau cả buổi tối.Phiên ngoại 2Tuy không định ly hôn nữa.Nhưng Bùi Thanh Hoài vẫn soạn một bản hợp đồng bổ sung.Chủ yếu liên quan đến việc phân chia tài sản.Thịnh Duy xem xong bản hợp đồng thì cảm thấy kỳ lạ, định hỏi Bùi Thanh Hoài.Nhưng đúng lúc anh ấy trực ca, cả tuần không về nhà.Lúc gặp lại đã là buổi chiều thứ Bảy.Thịnh Duy đang chợp mắt nghỉ trưa, bỗng cảm thấy chăn bị kéo xuống, bên cạnh có thêm một người.Rồi cô bị đối phương ôm chặt vào lòng.Bùi Thanh Hoài mang theo hơi lạnh, thở dài trên đỉnh đầu cô:“Anh mệt quá, đêm qua trực cấp cứu, chỉ ngủ được bốn tiếng.”“Vậy thì mau ngủ một lát đi.” Thịnh Duy chọc vào cơ ngực của anh: “Tỉnh rồi giải thích cái bản hợp đồng kia với em. Không phải tất cả thẻ ngân hàng của anh đều đã nộp lại cho em rồi sao? Sao còn muốn chia tài sản riêng cho em nữa?”Bùi Thanh Hoài mệt đến không mở mắt nổi:“Anh buồn ngủ lắm…”“……”“Tối nay lại phải quay về làm tiếp…”“……”“Tiểu Duy.” Bùi Thanh Hoài khàn giọng: “Thương anh chút đi…”“……”Giấc ngủ trưa của Thịnh Duy… thành ra toát cả mồ hôi.Rồi hoàn toàn quên béng mất bản hợp đồng kia.

Yết hầu anh ấy khẽ chuyển động: “Chuyện thời học sinh… đã qua rồi.”

“… Làm sao mà qua được.”

Nhìn anh ấy bình thản như vậy, tôi bỗng thấy thương cho anh.

Tôi ngồi lên bàn rửa mặt, kéo mặt anh ấy lại đối diện với mình: “Nhìn em.”

Bùi Thanh Hoài không nói gì, chỉ nhìn tôi.

“Thầy cô nói với em là sức khoẻ của Bùi Triết không tốt, bảo em quan tâm cậu ta nhiều hơn.”

“Ừ.”

“Em không phải vì thích Bùi Triết mới ăn trưa cùng cậu ta. Em chưa từng thích Bùi Triết.”

“Ừ.”

“Nếu được học lại cấp ba, em muốn ăn cơm trưa cùng anh.”

Bùi Thanh Hoài nhìn tôi thật lâu.

Nghe xong câu này, đuôi mắt anh ấy rõ ràng đỏ lên, nhưng vẫn nở nụ cười:

“Vậy em cũng sẽ mua hai phần sườn, rồi chia cho anh một phần à?”

“Em sẽ mua hai phần, nhưng không chia cho anh.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:

“Nếu là anh, em sẽ muốn ăn cùng.”

Vừa dứt lời, nụ hôn của Bùi Thanh Hoài liền rơi xuống.

Con người mỗi ngày đều cần ăn ba bữa.

Nếu ăn cùng nhau…

Tức là ngày nào cũng sẽ gặp nhau.

——Vậy sau này cùng nhau ăn cơm nhé.

Nụ hôn của Bùi Thanh Hoài dần dần dịch xuống dưới.

Tôi mơ màng nghĩ:

“Khoan đã, trợ lý vẫn còn đang đợi em…”

“Ừ, anh sẽ xuống xin lỗi chị ấy.”

“……”

Chắc chị ấy hiểu cho tôi nhỉ…

Trong cơn mơ hồ, tôi nghĩ như vậy…

Dù sao thì, đi trễ vốn là chuyện thường tình của cuộc sống.

Cuộc đời là như thế, mối tình đơn phương dai dẳng của bác sĩ Bùi cũng là như thế.

Dù đã muộn nhiều năm như vậy, nhưng đến cuối cùng… Anh ấy vẫn trở về bên tôi.

Phiên ngoại 1

Trước đây, Bùi Thanh Hoài từng nói, người trưởng thành đầu óc bình thường thì sẽ không nắm tay nhau lúc ở nhà.

Thế nên Thịnh Duy cũng rất ít khi nắm tay anh,

Dù là khi ở nhà hay lúc ở bên ngoài.

Cho đến một hôm.

Sau bữa tối, Bùi Thanh Hoài bỗng nhíu mày:

“Cổ tay anh đau quá.”

“Đau nghiêm trọng lắm à?” Thịnh Duy lo lắng hỏi: “Đau như thế nào? Có phải viêm gân không?”

“Không biết nữa.”

Anh hơi nhíu mày, cúi đầu không nói, trông như đang chìm trong suy nghĩ.

Thịnh Duy dịch người sang bên cạnh, giúp anh xoay cổ tay:

“Thế còn thế này?”

“Có đỡ hơn một chút, nhưng không nhiều lắm.”

“Anh dùng tay quá sức rồi đấy.” Thịnh Duy bóp từng ngón tay cho anh: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ừm.”

Bùi Thanh Hoài gật đầu, để mặc cô ấy nắm tay dẫn ra phòng khách, cùng cô xem phim.

Rồi không hiểu sao…

Mười ngón tay của cả hai lại dan vào nhau cả buổi tối.

Phiên ngoại 2

Tuy không định ly hôn nữa.

Nhưng Bùi Thanh Hoài vẫn soạn một bản hợp đồng bổ sung.

Chủ yếu liên quan đến việc phân chia tài sản.

Thịnh Duy xem xong bản hợp đồng thì cảm thấy kỳ lạ, định hỏi Bùi Thanh Hoài.

Nhưng đúng lúc anh ấy trực ca, cả tuần không về nhà.

Lúc gặp lại đã là buổi chiều thứ Bảy.

Thịnh Duy đang chợp mắt nghỉ trưa, bỗng cảm thấy chăn bị kéo xuống, bên cạnh có thêm một người.

Rồi cô bị đối phương ôm chặt vào lòng.

Bùi Thanh Hoài mang theo hơi lạnh, thở dài trên đỉnh đầu cô:

“Anh mệt quá, đêm qua trực cấp cứu, chỉ ngủ được bốn tiếng.”

“Vậy thì mau ngủ một lát đi.” Thịnh Duy chọc vào cơ ngực của anh: “Tỉnh rồi giải thích cái bản hợp đồng kia với em. Không phải tất cả thẻ ngân hàng của anh đều đã nộp lại cho em rồi sao? Sao còn muốn chia tài sản riêng cho em nữa?”

Bùi Thanh Hoài mệt đến không mở mắt nổi:

“Anh buồn ngủ lắm…”

“……”

“Tối nay lại phải quay về làm tiếp…”

“……”

“Tiểu Duy.” Bùi Thanh Hoài khàn giọng: “Thương anh chút đi…”

“……”

Giấc ngủ trưa của Thịnh Duy… thành ra toát cả mồ hôi.

Rồi hoàn toàn quên béng mất bản hợp đồng kia.

Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ BùiTác giả: Thanh Sơn Tiểu DãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con… Yết hầu anh ấy khẽ chuyển động: “Chuyện thời học sinh… đã qua rồi.”“… Làm sao mà qua được.”Nhìn anh ấy bình thản như vậy, tôi bỗng thấy thương cho anh.Tôi ngồi lên bàn rửa mặt, kéo mặt anh ấy lại đối diện với mình: “Nhìn em.”Bùi Thanh Hoài không nói gì, chỉ nhìn tôi.“Thầy cô nói với em là sức khoẻ của Bùi Triết không tốt, bảo em quan tâm cậu ta nhiều hơn.”“Ừ.”“Em không phải vì thích Bùi Triết mới ăn trưa cùng cậu ta. Em chưa từng thích Bùi Triết.”“Ừ.”“Nếu được học lại cấp ba, em muốn ăn cơm trưa cùng anh.”Bùi Thanh Hoài nhìn tôi thật lâu.Nghe xong câu này, đuôi mắt anh ấy rõ ràng đỏ lên, nhưng vẫn nở nụ cười:“Vậy em cũng sẽ mua hai phần sườn, rồi chia cho anh một phần à?”“Em sẽ mua hai phần, nhưng không chia cho anh.”Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:“Nếu là anh, em sẽ muốn ăn cùng.”Vừa dứt lời, nụ hôn của Bùi Thanh Hoài liền rơi xuống.Con người mỗi ngày đều cần ăn ba bữa.Nếu ăn cùng nhau…Tức là ngày nào cũng sẽ gặp nhau.——Vậy sau này cùng nhau ăn cơm nhé.Nụ hôn của Bùi Thanh Hoài dần dần dịch xuống dưới.Tôi mơ màng nghĩ:“Khoan đã, trợ lý vẫn còn đang đợi em…”“Ừ, anh sẽ xuống xin lỗi chị ấy.”“……”Chắc chị ấy hiểu cho tôi nhỉ…Trong cơn mơ hồ, tôi nghĩ như vậy…Dù sao thì, đi trễ vốn là chuyện thường tình của cuộc sống.Cuộc đời là như thế, mối tình đơn phương dai dẳng của bác sĩ Bùi cũng là như thế.Dù đã muộn nhiều năm như vậy, nhưng đến cuối cùng… Anh ấy vẫn trở về bên tôi.Phiên ngoại 1Trước đây, Bùi Thanh Hoài từng nói, người trưởng thành đầu óc bình thường thì sẽ không nắm tay nhau lúc ở nhà.Thế nên Thịnh Duy cũng rất ít khi nắm tay anh,Dù là khi ở nhà hay lúc ở bên ngoài.Cho đến một hôm.Sau bữa tối, Bùi Thanh Hoài bỗng nhíu mày:“Cổ tay anh đau quá.”“Đau nghiêm trọng lắm à?” Thịnh Duy lo lắng hỏi: “Đau như thế nào? Có phải viêm gân không?”“Không biết nữa.”Anh hơi nhíu mày, cúi đầu không nói, trông như đang chìm trong suy nghĩ.Thịnh Duy dịch người sang bên cạnh, giúp anh xoay cổ tay:“Thế còn thế này?”“Có đỡ hơn một chút, nhưng không nhiều lắm.”“Anh dùng tay quá sức rồi đấy.” Thịnh Duy bóp từng ngón tay cho anh: “Nghỉ ngơi một lát đi.”“Ừm.”Bùi Thanh Hoài gật đầu, để mặc cô ấy nắm tay dẫn ra phòng khách, cùng cô xem phim.Rồi không hiểu sao…Mười ngón tay của cả hai lại dan vào nhau cả buổi tối.Phiên ngoại 2Tuy không định ly hôn nữa.Nhưng Bùi Thanh Hoài vẫn soạn một bản hợp đồng bổ sung.Chủ yếu liên quan đến việc phân chia tài sản.Thịnh Duy xem xong bản hợp đồng thì cảm thấy kỳ lạ, định hỏi Bùi Thanh Hoài.Nhưng đúng lúc anh ấy trực ca, cả tuần không về nhà.Lúc gặp lại đã là buổi chiều thứ Bảy.Thịnh Duy đang chợp mắt nghỉ trưa, bỗng cảm thấy chăn bị kéo xuống, bên cạnh có thêm một người.Rồi cô bị đối phương ôm chặt vào lòng.Bùi Thanh Hoài mang theo hơi lạnh, thở dài trên đỉnh đầu cô:“Anh mệt quá, đêm qua trực cấp cứu, chỉ ngủ được bốn tiếng.”“Vậy thì mau ngủ một lát đi.” Thịnh Duy chọc vào cơ ngực của anh: “Tỉnh rồi giải thích cái bản hợp đồng kia với em. Không phải tất cả thẻ ngân hàng của anh đều đã nộp lại cho em rồi sao? Sao còn muốn chia tài sản riêng cho em nữa?”Bùi Thanh Hoài mệt đến không mở mắt nổi:“Anh buồn ngủ lắm…”“……”“Tối nay lại phải quay về làm tiếp…”“……”“Tiểu Duy.” Bùi Thanh Hoài khàn giọng: “Thương anh chút đi…”“……”Giấc ngủ trưa của Thịnh Duy… thành ra toát cả mồ hôi.Rồi hoàn toàn quên béng mất bản hợp đồng kia.

Chương 19