1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con…

Chương 20: Hoàn

Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ BùiTác giả: Thanh Sơn Tiểu DãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con… Phiên ngoại 3Bùi Thanh Hoài đã biết ba mẹ mình thiên vị Bùi Triết hơn từu rất sớm.Anh ấy tiếp nhận điều đó một cách bình thản.Mẹ anh thường xuyên công tác xa nên dành nhiều thời gian bên đứa con út hơn.Huống chi, đứa con út đúng là thông minh hơn.Ban đầu là:“Tiểu Triết giỏi thật đấy, làm bài còn nhanh hơn cả anh nó! Hồi nhỏ anh nó cũng thông minh lắm, thầy cô bạn bè đều khen là thiên tài!”Sau đó là:“Anh con cũng từng đứng nhất khối đấy, nhưng chưa từng được lên lớp sớm như con.”Rồi sau đó nữa, biến thành:“Tiểu Triết lần này lại đứng nhất! Tiểu Triết giỏi nhất!”Bùi Thanh Hoài không muốn tranh cãi với ai.Anh ấy chủ động tránh xa Bùi Triết.Thế nhưng thằng bé cứ bám lấy anh, ngẩng mặt vô tội nói:“Anh ơi, nếu có bài nào anh không làm được thì cứ hỏi em nhé. Em sẽ dạy anh.”Ở độ tuổi mười mấy, Bùi Thanh Hoài thậm chí còn không phân biệt được câu nói đó là thật lòng.Hay là cố tình trêu chọc.Anh lặng lẽ giữ khoảng cách với em trai.Nhưng Bùi Triết thì rõ ràng chẳng có chút tự giác nào.Từ sau khi về nước sống, cậu ta ngày càng hoạt bát:“Anh ơi, phòng em không còn chỗ để cúp nữa rồi, em để một ít bên phòng anh được không?”“Anh, không ngờ bạn cùng bàn của anh lại là Thịnh Duy? Vậy anh có biết cô ấy thích gì không?”“Anh à, em thích cô ấy lắm luôn, hình như cô ấy cũng khá có cảm tình với em. Mai em tính tỏ tình đó, anh thấy sao?”—Anh cảm thấy tệ muốn chết.Bùi Thanh Hoài nghĩ vậy.Khoảnh khắc ấy, trong đầu anh hiện lên vô vàn ý nghĩ tồi tệ.Bùi Thanh Hoài muốn nhìn thấy Bùi Triết bị từ chối, đau khổ khóc ba ngày ba đêm.Muốn thấy cậu ta khóc đến phát bệnh tim, phải lập tức đưa về Mỹ điều trị tiếp.Nhưng chẳng có chuyện nào xảy ra.Mặt trời vẫn mọc như thường,Bùi Triết vẫn vui vẻ hoạt bát như trước.Còn cô bạn cùng bàn của anh, Thịnh Duy…Vẫn như một Doraemon, suốt ngày lôi ra từ ngăn bàn đủ loại kẹo socola rực rỡ sắc màu.Ngày nào cũng hỏi anh một câu: “Cậu muốn ăn không?”Cũng sẽ nghiêm túc bảo những bạn học làm phiền anh:“Bùi Thanh Hoài đang nghỉ ngơi, cậu chờ một lát rồi quay lại nhé?”Cả thế giới vẫn rất bình thường.Sao bọn họ ai cũng có thể bình thường như thế?Chắc chắn là họ đã lén ở bên nhau rồi.Ở một góc không ai để ý,Bùi Thanh Hoài lặng lẽ vỡ vụn thành trăm mảnh.Sớm biết thế, ngay khi em trai ngất xỉu,Anh nên là người đầu tiên lao tới cứu cậu ta,Dứt khoát cắt đứt toàn bộ khả năng tiếp xúc giữa cậu ta và Thịnh Duy.Sau đó… dùng mọi cơ hội để dụ dỗ Thịnh Duy.Đúng vậy, dụ dỗ.Cho dù phải biến thành mèo,Biến thành hổ,Hay là chú cún nhỏ ướt sũng trong mưa…Bùi Thanh Hoài cũng cam lòng.(Hoàn)

Phiên ngoại 3

Bùi Thanh Hoài đã biết ba mẹ mình thiên vị Bùi Triết hơn từu rất sớm.

Anh ấy tiếp nhận điều đó một cách bình thản.

Mẹ anh thường xuyên công tác xa nên dành nhiều thời gian bên đứa con út hơn.

Huống chi, đứa con út đúng là thông minh hơn.

Ban đầu là:

“Tiểu Triết giỏi thật đấy, làm bài còn nhanh hơn cả anh nó! Hồi nhỏ anh nó cũng thông minh lắm, thầy cô bạn bè đều khen là thiên tài!”

Sau đó là:

“Anh con cũng từng đứng nhất khối đấy, nhưng chưa từng được lên lớp sớm như con.”

Rồi sau đó nữa, biến thành:

“Tiểu Triết lần này lại đứng nhất! Tiểu Triết giỏi nhất!”

Bùi Thanh Hoài không muốn tranh cãi với ai.

Anh ấy chủ động tránh xa Bùi Triết.

Thế nhưng thằng bé cứ bám lấy anh, ngẩng mặt vô tội nói:

“Anh ơi, nếu có bài nào anh không làm được thì cứ hỏi em nhé. Em sẽ dạy anh.”

Ở độ tuổi mười mấy, Bùi Thanh Hoài thậm chí còn không phân biệt được câu nói đó là thật lòng.

Hay là cố tình trêu chọc.

Anh lặng lẽ giữ khoảng cách với em trai.

Nhưng Bùi Triết thì rõ ràng chẳng có chút tự giác nào.

Từ sau khi về nước sống, cậu ta ngày càng hoạt bát:

“Anh ơi, phòng em không còn chỗ để cúp nữa rồi, em để một ít bên phòng anh được không?”

“Anh, không ngờ bạn cùng bàn của anh lại là Thịnh Duy? Vậy anh có biết cô ấy thích gì không?”

“Anh à, em thích cô ấy lắm luôn, hình như cô ấy cũng khá có cảm tình với em. Mai em tính tỏ tình đó, anh thấy sao?”

—Anh cảm thấy tệ muốn chết.

Bùi Thanh Hoài nghĩ vậy.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu anh hiện lên vô vàn ý nghĩ tồi tệ.

Bùi Thanh Hoài muốn nhìn thấy Bùi Triết bị từ chối, đau khổ khóc ba ngày ba đêm.

Muốn thấy cậu ta khóc đến phát bệnh tim, phải lập tức đưa về Mỹ điều trị tiếp.

Nhưng chẳng có chuyện nào xảy ra.

Mặt trời vẫn mọc như thường,

Bùi Triết vẫn vui vẻ hoạt bát như trước.

Còn cô bạn cùng bàn của anh, Thịnh Duy…

Vẫn như một Doraemon, suốt ngày lôi ra từ ngăn bàn đủ loại kẹo socola rực rỡ sắc màu.

Ngày nào cũng hỏi anh một câu: “Cậu muốn ăn không?”

Cũng sẽ nghiêm túc bảo những bạn học làm phiền anh:

“Bùi Thanh Hoài đang nghỉ ngơi, cậu chờ một lát rồi quay lại nhé?”

Cả thế giới vẫn rất bình thường.

Sao bọn họ ai cũng có thể bình thường như thế?

Chắc chắn là họ đã lén ở bên nhau rồi.

Ở một góc không ai để ý,

Bùi Thanh Hoài lặng lẽ vỡ vụn thành trăm mảnh.

Sớm biết thế, ngay khi em trai ngất xỉu,

Anh nên là người đầu tiên lao tới cứu cậu ta,

Dứt khoát cắt đứt toàn bộ khả năng tiếp xúc giữa cậu ta và Thịnh Duy.

Sau đó… dùng mọi cơ hội để dụ dỗ Thịnh Duy.

Đúng vậy, dụ dỗ.

Cho dù phải biến thành mèo,

Biến thành hổ,

Hay là chú cún nhỏ ướt sũng trong mưa…

Bùi Thanh Hoài cũng cam lòng.

(Hoàn)

Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ BùiTác giả: Thanh Sơn Tiểu DãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn. Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh. Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc. Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc. Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói. Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn: “Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.” Tôi không tin. Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ. Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi. Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa. Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài. Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh. Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm: “Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con… Phiên ngoại 3Bùi Thanh Hoài đã biết ba mẹ mình thiên vị Bùi Triết hơn từu rất sớm.Anh ấy tiếp nhận điều đó một cách bình thản.Mẹ anh thường xuyên công tác xa nên dành nhiều thời gian bên đứa con út hơn.Huống chi, đứa con út đúng là thông minh hơn.Ban đầu là:“Tiểu Triết giỏi thật đấy, làm bài còn nhanh hơn cả anh nó! Hồi nhỏ anh nó cũng thông minh lắm, thầy cô bạn bè đều khen là thiên tài!”Sau đó là:“Anh con cũng từng đứng nhất khối đấy, nhưng chưa từng được lên lớp sớm như con.”Rồi sau đó nữa, biến thành:“Tiểu Triết lần này lại đứng nhất! Tiểu Triết giỏi nhất!”Bùi Thanh Hoài không muốn tranh cãi với ai.Anh ấy chủ động tránh xa Bùi Triết.Thế nhưng thằng bé cứ bám lấy anh, ngẩng mặt vô tội nói:“Anh ơi, nếu có bài nào anh không làm được thì cứ hỏi em nhé. Em sẽ dạy anh.”Ở độ tuổi mười mấy, Bùi Thanh Hoài thậm chí còn không phân biệt được câu nói đó là thật lòng.Hay là cố tình trêu chọc.Anh lặng lẽ giữ khoảng cách với em trai.Nhưng Bùi Triết thì rõ ràng chẳng có chút tự giác nào.Từ sau khi về nước sống, cậu ta ngày càng hoạt bát:“Anh ơi, phòng em không còn chỗ để cúp nữa rồi, em để một ít bên phòng anh được không?”“Anh, không ngờ bạn cùng bàn của anh lại là Thịnh Duy? Vậy anh có biết cô ấy thích gì không?”“Anh à, em thích cô ấy lắm luôn, hình như cô ấy cũng khá có cảm tình với em. Mai em tính tỏ tình đó, anh thấy sao?”—Anh cảm thấy tệ muốn chết.Bùi Thanh Hoài nghĩ vậy.Khoảnh khắc ấy, trong đầu anh hiện lên vô vàn ý nghĩ tồi tệ.Bùi Thanh Hoài muốn nhìn thấy Bùi Triết bị từ chối, đau khổ khóc ba ngày ba đêm.Muốn thấy cậu ta khóc đến phát bệnh tim, phải lập tức đưa về Mỹ điều trị tiếp.Nhưng chẳng có chuyện nào xảy ra.Mặt trời vẫn mọc như thường,Bùi Triết vẫn vui vẻ hoạt bát như trước.Còn cô bạn cùng bàn của anh, Thịnh Duy…Vẫn như một Doraemon, suốt ngày lôi ra từ ngăn bàn đủ loại kẹo socola rực rỡ sắc màu.Ngày nào cũng hỏi anh một câu: “Cậu muốn ăn không?”Cũng sẽ nghiêm túc bảo những bạn học làm phiền anh:“Bùi Thanh Hoài đang nghỉ ngơi, cậu chờ một lát rồi quay lại nhé?”Cả thế giới vẫn rất bình thường.Sao bọn họ ai cũng có thể bình thường như thế?Chắc chắn là họ đã lén ở bên nhau rồi.Ở một góc không ai để ý,Bùi Thanh Hoài lặng lẽ vỡ vụn thành trăm mảnh.Sớm biết thế, ngay khi em trai ngất xỉu,Anh nên là người đầu tiên lao tới cứu cậu ta,Dứt khoát cắt đứt toàn bộ khả năng tiếp xúc giữa cậu ta và Thịnh Duy.Sau đó… dùng mọi cơ hội để dụ dỗ Thịnh Duy.Đúng vậy, dụ dỗ.Cho dù phải biến thành mèo,Biến thành hổ,Hay là chú cún nhỏ ướt sũng trong mưa…Bùi Thanh Hoài cũng cam lòng.(Hoàn)

Chương 20: Hoàn