Khi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, anh ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới. Sau đó, anh nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu. 'Tệ thật, như nước cám lợn vậy, cái quái gì đây?' Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe được tiếng nói của anh? Sếp ngẩng lên nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì: Sao còn đứng đó? Không có việc gì làm à? Việc tôi có thể hiểu ý anh chính xác như vậy hẳn là vì trong lòng anh cũng đang nghĩ: 'Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy nhưng làm việc thì chẳng ra gì.' Tôi lập tức dời mắt đi. Anh bảo ai là "không ra gì" chứ! Khi bước ra ngoài, tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi: "Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?" "Không cần." Nhưng rõ ràng trong lòng anh…
Chương 9
Nghe Lén Tiếng Lòng Của SếpTác giả: Mang Quả Thỏ ĐầuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, anh ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới. Sau đó, anh nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu. 'Tệ thật, như nước cám lợn vậy, cái quái gì đây?' Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe được tiếng nói của anh? Sếp ngẩng lên nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì: Sao còn đứng đó? Không có việc gì làm à? Việc tôi có thể hiểu ý anh chính xác như vậy hẳn là vì trong lòng anh cũng đang nghĩ: 'Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy nhưng làm việc thì chẳng ra gì.' Tôi lập tức dời mắt đi. Anh bảo ai là "không ra gì" chứ! Khi bước ra ngoài, tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi: "Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?" "Không cần." Nhưng rõ ràng trong lòng anh… Tạ Dữ liếc nhìn tôi nhưng tôi giả vờ như đang chăm chú ngắm cảnh qua cửa sổ.Chu Thời không có ý kiến nhưng rõ ràng lưu luyến ghế phụ lái. Cậu vẫy tay: "Chị Lâm, mai gặp lại nhé."Tạ Dữ lái xe đi được vài trăm mét, rồi dường như không kìm được, lòng đầy bức bối: 'Lại không chào tạm biệt với tôi, chỉ nhớ đến Lâm An An thôi, đúng không?'Chỉ là chuyện nhỏ mà anh cũng nhớ sao? Tạ Dữ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy khó chịu.Xe không được phép vào khu nhà nên anh xuống xe và cầm ô đưa tôi. Khi mở ô ra, cả hai chúng tôi đều im lặng. Trên ô đã bị rách một lỗ khá to. 'Lâu rồi chưa dùng.'Hiểu mà, dù có cẩn thận đến đâu, sếp cũng không tránh khỏi những lúc sơ suất. Tạ Dữ xoay chiếc ô, che phần rách về phía mình: 'Đừng để mắc mưa.'Anh nhíu mày, ôm vai tôi kéo vào gần. Nhiệt độ cơ thể anh xen lẫn mùi hương thoang thoảng tạo nên cảm giác mập mờ trong không gian nhỏ bé dưới chiếc ô.Khi về đến nhà, tôi gần như không bị dính mưa, trong khi một bên vai của Tạ Dữ đã ướt đẫm. Anh mặc âu phục chỉnh tề, cẩn thận là thế, giờ đây lại có chút nhếch nhác. "Tạ tổng, vào nhà tôi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy.""Không cần." Anh lạnh lùng từ chối, vẫn giữ phong thái nghiêm chỉnh. 'Tiếc thật, tối nay còn phải làm việc.'Tôi giả vờ không nghe thấy suy nghĩ hoàn toàn trái ngược của anh để giữ mặt mũi cho sếp.Khả năng đọc tâm của tôi và Tạ Dữ lại không biến mất dù có khoảng cách. Cả buổi tối, tôi vẫn nghe văng vẳng những suy nghĩ của anh. Hầu hết đều liên quan đến công việc nhưng cảm giác này kỳ lạ đến mức như anh luôn ở bên cạnh tôi vậy.Sau khi tắm xong, tôi mở chương trình trinh thám yêu thích và theo dõi từng diễn biến căng thẳng. "J chắc là do A giết." 'Không phải, là do B giết.'‘Làm sao được, chỉ có A ở hiện trường cơ mà?’ 'B đã tạo bằng chứng ngoại phạm.'Suy luận của Tạ Dữ logic và chặt chẽ. Cuối cùng, kết quả công bố, thủ phạm thật sự là B. 'Tôi đã biết ngay mà.' Anh đắc chí.Tôi thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại. Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện: Chẳng phải anh ấy đang làm việc sao? Sao lại cùng tôi suy luận tình tiết trinh thám? '…' Tạ Dữ im lặng một lúc lâu, rồi thẹn quá hóa giận: 'Cô ồn quá, đừng xem nữa.'Được rồi, tôi xem giờ và quyết định đi ngủ sớm để không làm phiền công việc của anh. Ngủ ngon.Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, thế giới dần yên tĩnh lại. Tôi nghe thấy giọng trầm thấp vang lên bên tai: 'Ngủ ngon.'
Tạ Dữ liếc nhìn tôi nhưng tôi giả vờ như đang chăm chú ngắm cảnh qua cửa sổ.
Chu Thời không có ý kiến nhưng rõ ràng lưu luyến ghế phụ lái. Cậu vẫy tay:
"Chị Lâm, mai gặp lại nhé."
Tạ Dữ lái xe đi được vài trăm mét, rồi dường như không kìm được, lòng đầy bức bối:
'Lại không chào tạm biệt với tôi, chỉ nhớ đến Lâm An An thôi, đúng không?'
Chỉ là chuyện nhỏ mà anh cũng nhớ sao? Tạ Dữ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy khó chịu.
Xe không được phép vào khu nhà nên anh xuống xe và cầm ô đưa tôi. Khi mở ô ra, cả hai chúng tôi đều im lặng. Trên ô đã bị rách một lỗ khá to.
'Lâu rồi chưa dùng.'
Hiểu mà, dù có cẩn thận đến đâu, sếp cũng không tránh khỏi những lúc sơ suất. Tạ Dữ xoay chiếc ô, che phần rách về phía mình:
'Đừng để mắc mưa.'
Anh nhíu mày, ôm vai tôi kéo vào gần. Nhiệt độ cơ thể anh xen lẫn mùi hương thoang thoảng tạo nên cảm giác mập mờ trong không gian nhỏ bé dưới chiếc ô.
Khi về đến nhà, tôi gần như không bị dính mưa, trong khi một bên vai của Tạ Dữ đã ướt đẫm. Anh mặc âu phục chỉnh tề, cẩn thận là thế, giờ đây lại có chút nhếch nhác.
"Tạ tổng, vào nhà tôi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy."
"Không cần." Anh lạnh lùng từ chối, vẫn giữ phong thái nghiêm chỉnh.
'Tiếc thật, tối nay còn phải làm việc.'
Tôi giả vờ không nghe thấy suy nghĩ hoàn toàn trái ngược của anh để giữ mặt mũi cho sếp.
Khả năng đọc tâm của tôi và Tạ Dữ lại không biến mất dù có khoảng cách.
Cả buổi tối, tôi vẫn nghe văng vẳng những suy nghĩ của anh. Hầu hết đều liên quan đến công việc nhưng cảm giác này kỳ lạ đến mức như anh luôn ở bên cạnh tôi vậy.
Sau khi tắm xong, tôi mở chương trình trinh thám yêu thích và theo dõi từng diễn biến căng thẳng.
"J chắc là do A giết."
'Không phải, là do B giết.'
‘Làm sao được, chỉ có A ở hiện trường cơ mà?’
'B đã tạo bằng chứng ngoại phạm.'
Suy luận của Tạ Dữ logic và chặt chẽ. Cuối cùng, kết quả công bố, thủ phạm thật sự là B.
'Tôi đã biết ngay mà.' Anh đắc chí.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại. Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện: Chẳng phải anh ấy đang làm việc sao? Sao lại cùng tôi suy luận tình tiết trinh thám?
'…' Tạ Dữ im lặng một lúc lâu, rồi thẹn quá hóa giận: 'Cô ồn quá, đừng xem nữa.'
Được rồi, tôi xem giờ và quyết định đi ngủ sớm để không làm phiền công việc của anh.
Ngủ ngon.
Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, thế giới dần yên tĩnh lại. Tôi nghe thấy giọng trầm thấp vang lên bên tai:
'Ngủ ngon.'
Nghe Lén Tiếng Lòng Của SếpTác giả: Mang Quả Thỏ ĐầuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, anh ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới. Sau đó, anh nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu. 'Tệ thật, như nước cám lợn vậy, cái quái gì đây?' Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe được tiếng nói của anh? Sếp ngẩng lên nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì: Sao còn đứng đó? Không có việc gì làm à? Việc tôi có thể hiểu ý anh chính xác như vậy hẳn là vì trong lòng anh cũng đang nghĩ: 'Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy nhưng làm việc thì chẳng ra gì.' Tôi lập tức dời mắt đi. Anh bảo ai là "không ra gì" chứ! Khi bước ra ngoài, tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi: "Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?" "Không cần." Nhưng rõ ràng trong lòng anh… Tạ Dữ liếc nhìn tôi nhưng tôi giả vờ như đang chăm chú ngắm cảnh qua cửa sổ.Chu Thời không có ý kiến nhưng rõ ràng lưu luyến ghế phụ lái. Cậu vẫy tay: "Chị Lâm, mai gặp lại nhé."Tạ Dữ lái xe đi được vài trăm mét, rồi dường như không kìm được, lòng đầy bức bối: 'Lại không chào tạm biệt với tôi, chỉ nhớ đến Lâm An An thôi, đúng không?'Chỉ là chuyện nhỏ mà anh cũng nhớ sao? Tạ Dữ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy khó chịu.Xe không được phép vào khu nhà nên anh xuống xe và cầm ô đưa tôi. Khi mở ô ra, cả hai chúng tôi đều im lặng. Trên ô đã bị rách một lỗ khá to. 'Lâu rồi chưa dùng.'Hiểu mà, dù có cẩn thận đến đâu, sếp cũng không tránh khỏi những lúc sơ suất. Tạ Dữ xoay chiếc ô, che phần rách về phía mình: 'Đừng để mắc mưa.'Anh nhíu mày, ôm vai tôi kéo vào gần. Nhiệt độ cơ thể anh xen lẫn mùi hương thoang thoảng tạo nên cảm giác mập mờ trong không gian nhỏ bé dưới chiếc ô.Khi về đến nhà, tôi gần như không bị dính mưa, trong khi một bên vai của Tạ Dữ đã ướt đẫm. Anh mặc âu phục chỉnh tề, cẩn thận là thế, giờ đây lại có chút nhếch nhác. "Tạ tổng, vào nhà tôi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy.""Không cần." Anh lạnh lùng từ chối, vẫn giữ phong thái nghiêm chỉnh. 'Tiếc thật, tối nay còn phải làm việc.'Tôi giả vờ không nghe thấy suy nghĩ hoàn toàn trái ngược của anh để giữ mặt mũi cho sếp.Khả năng đọc tâm của tôi và Tạ Dữ lại không biến mất dù có khoảng cách. Cả buổi tối, tôi vẫn nghe văng vẳng những suy nghĩ của anh. Hầu hết đều liên quan đến công việc nhưng cảm giác này kỳ lạ đến mức như anh luôn ở bên cạnh tôi vậy.Sau khi tắm xong, tôi mở chương trình trinh thám yêu thích và theo dõi từng diễn biến căng thẳng. "J chắc là do A giết." 'Không phải, là do B giết.'‘Làm sao được, chỉ có A ở hiện trường cơ mà?’ 'B đã tạo bằng chứng ngoại phạm.'Suy luận của Tạ Dữ logic và chặt chẽ. Cuối cùng, kết quả công bố, thủ phạm thật sự là B. 'Tôi đã biết ngay mà.' Anh đắc chí.Tôi thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại. Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện: Chẳng phải anh ấy đang làm việc sao? Sao lại cùng tôi suy luận tình tiết trinh thám? '…' Tạ Dữ im lặng một lúc lâu, rồi thẹn quá hóa giận: 'Cô ồn quá, đừng xem nữa.'Được rồi, tôi xem giờ và quyết định đi ngủ sớm để không làm phiền công việc của anh. Ngủ ngon.Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, thế giới dần yên tĩnh lại. Tôi nghe thấy giọng trầm thấp vang lên bên tai: 'Ngủ ngon.'