Khi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, anh ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới.  Sau đó, anh nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu.   'Tệ thật, như nước cám lợn vậy, cái quái gì đây?'   Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe được tiếng nói của anh?   Sếp ngẩng lên nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì:   Sao còn đứng đó? Không có việc gì làm à?  Việc tôi có thể hiểu ý anh chính xác như vậy hẳn là vì trong lòng anh cũng đang nghĩ:   'Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy nhưng làm việc thì chẳng ra gì.'   Tôi lập tức dời mắt đi.   Anh bảo ai là "không ra gì" chứ!   Khi bước ra ngoài, tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi:   "Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?"   "Không cần."   Nhưng rõ ràng trong lòng anh…

Chương 11

Nghe Lén Tiếng Lòng Của SếpTác giả: Mang Quả Thỏ ĐầuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, anh ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới.  Sau đó, anh nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu.   'Tệ thật, như nước cám lợn vậy, cái quái gì đây?'   Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe được tiếng nói của anh?   Sếp ngẩng lên nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì:   Sao còn đứng đó? Không có việc gì làm à?  Việc tôi có thể hiểu ý anh chính xác như vậy hẳn là vì trong lòng anh cũng đang nghĩ:   'Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy nhưng làm việc thì chẳng ra gì.'   Tôi lập tức dời mắt đi.   Anh bảo ai là "không ra gì" chứ!   Khi bước ra ngoài, tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi:   "Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?"   "Không cần."   Nhưng rõ ràng trong lòng anh… Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, bên ngoài lại có giông bão. Tạ Dữ vẫn đang làm việc, trên người tôi đã được đắp một chiếc chăn mỏng. Nhận ra tôi tỉnh dậy, anh tháo kính xuống, xoa sống mũi và hỏi:"Đói không?"Tôi gật đầu, thật sự có chút đói."Tôi xuống...""Không cần. Ra ngoài ăn đi." Tạ Dữ ngắt lời, không để tôi vào bếp.Có vẻ như tay nghề nấu nướng của tôi không được đánh giá cao.Trên đường ra ngoài, mưa khiến vỉa hè trơn trượt. Tôi không để ý và trượt chân, mắt cá chân đau nhói. Tạ Dữ đưa ô cho tôi, sau đó cúi người xoa nhẹ mắt cá chân."Shhh..." Tôi hít một hơi lạnh."Trật khớp rồi nhưng may mắn là không bị ảnh hưởng đến xương."Vẻ mặt anh chuyên chú, hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng. Ở góc độ này, tôi vô thức nghĩ đến phần cổ áo sơ mi chưa cài hết của anh và yết hầu gợi cảm... Xuống thêm chút nữa...Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đang suy nghĩ vẩn vơ. Tạ Dữ đã ngước lên nhìn tôi từ bao giờ.'Đang nghĩ gì thế, bị tôi mê hoặc rồi à?'Ánh mắt anh đầy tinh nghịch, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mềm mại. Tôi ít khi thấy anh bộc lộ cảm xúc như thế. Mặt tôi nóng bừng, may là trời đã tối, chắc anh không thấy rõ.Anh đứng dậy, khom người ra hiệu cho tôi leo lên lưng. Mưa rơi tí tách trên mặt đất, mùi hương của anh hôm nay thoang thoảng hương cây tùng.'Lâm An An nhẹ hơn mình nghĩ.'Ý gì đây, trông tôi có vẻ mập sao?'Không, không mập.'Tạ Dữ cõng tôi về nhà, rồi tự mình xuống bếp. Tôi ngoan ngoãn chườm đá lên mắt cá chân theo lời anh. Trong khi đó, tiếng dầu mỡ nổ lách tách và suy nghĩ linh tinh của Tạ Dữ vang lên trong đầu:'Không ăn rau thơm, dị ứng hải sản...'Có lần liên hoan trước đây, anh từng hỏi tôi có kiêng gì không. Không ngờ anh nhớ rõ đến vậy. Có khi nào... anh yêu thầm tôi không nhỉ?Khi tôi còn đang lơ đãng suy nghĩ, thì đột nhiên Tạ Dữ nghiêm túc nghĩ:'Đúng, tôi yêu thầm em.'Điện tâm đồ của tôi như thành một đường thẳng. Tạ Dữ vừa nghĩ gì vậy? Không thể nào! Chắc năng lực đọc tâm của tôi có vấn đề rồi.'Không có vấn đề gì.'Nhưng trên sổ tay nhân viên có ghi là cấm yêu đương công sở cơ mà?'Tôi là sếp nên không tính.'Chỉ có sếp mới được phép, còn nhân viên thì không tính sao? Đúng là đồ tư bản đáng ghét!"Em còn muốn yêu đương với ai trong văn phòng? Tôi có thể làm mối cho." Anh cười nhẹ, ra vẻ vui vẻ trêu đùa.Tôi thoáng nghĩ, có khi nào tôi lại cũng yêu chính ông sếp đáng ghét này không nhỉ?Mặt Tạ Dữ bỗng đỏ lên.Và giờ, tôi chỉ muốn hôn vị sếp đáng ghét ấy. Nghĩ vậy, Tạ Dữ bỗng cúi xuống, tôi nhắm mắt lại. Giữa những tiếng tim đập rộn ràng, tôi nghe thấy một câu thì thầm:“Anh thích em!”-END- 

Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, bên ngoài lại có giông bão. Tạ Dữ vẫn đang làm việc, trên người tôi đã được đắp một chiếc chăn mỏng. Nhận ra tôi tỉnh dậy, anh tháo kính xuống, xoa sống mũi và hỏi:

"Đói không?"

Tôi gật đầu, thật sự có chút đói.

"Tôi xuống..."

"Không cần. Ra ngoài ăn đi." Tạ Dữ ngắt lời, không để tôi vào bếp.

Có vẻ như tay nghề nấu nướng của tôi không được đánh giá cao.

Trên đường ra ngoài, mưa khiến vỉa hè trơn trượt. Tôi không để ý và trượt chân, mắt cá chân đau nhói. Tạ Dữ đưa ô cho tôi, sau đó cúi người xoa nhẹ mắt cá chân.

"Shhh..." Tôi hít một hơi lạnh.

"Trật khớp rồi nhưng may mắn là không bị ảnh hưởng đến xương."

Vẻ mặt anh chuyên chú, hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng. Ở góc độ này, tôi vô thức nghĩ đến phần cổ áo sơ mi chưa cài hết của anh và yết hầu gợi cảm... Xuống thêm chút nữa...

Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đang suy nghĩ vẩn vơ. Tạ Dữ đã ngước lên nhìn tôi từ bao giờ.

'Đang nghĩ gì thế, bị tôi mê hoặc rồi à?'

Ánh mắt anh đầy tinh nghịch, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mềm mại. Tôi ít khi thấy anh bộc lộ cảm xúc như thế. Mặt tôi nóng bừng, may là trời đã tối, chắc anh không thấy rõ.

Anh đứng dậy, khom người ra hiệu cho tôi leo lên lưng. Mưa rơi tí tách trên mặt đất, mùi hương của anh hôm nay thoang thoảng hương cây tùng.

'Lâm An An nhẹ hơn mình nghĩ.'

Ý gì đây, trông tôi có vẻ mập sao?

'Không, không mập.'

Tạ Dữ cõng tôi về nhà, rồi tự mình xuống bếp. Tôi ngoan ngoãn chườm đá lên mắt cá chân theo lời anh. Trong khi đó, tiếng dầu mỡ nổ lách tách và suy nghĩ linh tinh của Tạ Dữ vang lên trong đầu:

'Không ăn rau thơm, dị ứng hải sản...'

Có lần liên hoan trước đây, anh từng hỏi tôi có kiêng gì không. Không ngờ anh nhớ rõ đến vậy. Có khi nào... anh yêu thầm tôi không nhỉ?

Khi tôi còn đang lơ đãng suy nghĩ, thì đột nhiên Tạ Dữ nghiêm túc nghĩ:

'Đúng, tôi yêu thầm em.'

Điện tâm đồ của tôi như thành một đường thẳng. Tạ Dữ vừa nghĩ gì vậy? Không thể nào! Chắc năng lực đọc tâm của tôi có vấn đề rồi.

'Không có vấn đề gì.'

Nhưng trên sổ tay nhân viên có ghi là cấm yêu đương công sở cơ mà?

'Tôi là sếp nên không tính.'

Chỉ có sếp mới được phép, còn nhân viên thì không tính sao? Đúng là đồ tư bản đáng ghét!

"Em còn muốn yêu đương với ai trong văn phòng? Tôi có thể làm mối cho." Anh cười nhẹ, ra vẻ vui vẻ trêu đùa.

Tôi thoáng nghĩ, có khi nào tôi lại cũng yêu chính ông sếp đáng ghét này không nhỉ?

Mặt Tạ Dữ bỗng đỏ lên.

Và giờ, tôi chỉ muốn hôn vị sếp đáng ghét ấy. Nghĩ vậy, Tạ Dữ bỗng cúi xuống, tôi nhắm mắt lại. Giữa những tiếng tim đập rộn ràng, tôi nghe thấy một câu thì thầm:

“Anh thích em!”

-END-

 

Nghe Lén Tiếng Lòng Của SếpTác giả: Mang Quả Thỏ ĐầuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, anh ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới.  Sau đó, anh nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu.   'Tệ thật, như nước cám lợn vậy, cái quái gì đây?'   Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe được tiếng nói của anh?   Sếp ngẩng lên nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì:   Sao còn đứng đó? Không có việc gì làm à?  Việc tôi có thể hiểu ý anh chính xác như vậy hẳn là vì trong lòng anh cũng đang nghĩ:   'Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy nhưng làm việc thì chẳng ra gì.'   Tôi lập tức dời mắt đi.   Anh bảo ai là "không ra gì" chứ!   Khi bước ra ngoài, tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi:   "Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?"   "Không cần."   Nhưng rõ ràng trong lòng anh… Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, bên ngoài lại có giông bão. Tạ Dữ vẫn đang làm việc, trên người tôi đã được đắp một chiếc chăn mỏng. Nhận ra tôi tỉnh dậy, anh tháo kính xuống, xoa sống mũi và hỏi:"Đói không?"Tôi gật đầu, thật sự có chút đói."Tôi xuống...""Không cần. Ra ngoài ăn đi." Tạ Dữ ngắt lời, không để tôi vào bếp.Có vẻ như tay nghề nấu nướng của tôi không được đánh giá cao.Trên đường ra ngoài, mưa khiến vỉa hè trơn trượt. Tôi không để ý và trượt chân, mắt cá chân đau nhói. Tạ Dữ đưa ô cho tôi, sau đó cúi người xoa nhẹ mắt cá chân."Shhh..." Tôi hít một hơi lạnh."Trật khớp rồi nhưng may mắn là không bị ảnh hưởng đến xương."Vẻ mặt anh chuyên chú, hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng. Ở góc độ này, tôi vô thức nghĩ đến phần cổ áo sơ mi chưa cài hết của anh và yết hầu gợi cảm... Xuống thêm chút nữa...Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đang suy nghĩ vẩn vơ. Tạ Dữ đã ngước lên nhìn tôi từ bao giờ.'Đang nghĩ gì thế, bị tôi mê hoặc rồi à?'Ánh mắt anh đầy tinh nghịch, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mềm mại. Tôi ít khi thấy anh bộc lộ cảm xúc như thế. Mặt tôi nóng bừng, may là trời đã tối, chắc anh không thấy rõ.Anh đứng dậy, khom người ra hiệu cho tôi leo lên lưng. Mưa rơi tí tách trên mặt đất, mùi hương của anh hôm nay thoang thoảng hương cây tùng.'Lâm An An nhẹ hơn mình nghĩ.'Ý gì đây, trông tôi có vẻ mập sao?'Không, không mập.'Tạ Dữ cõng tôi về nhà, rồi tự mình xuống bếp. Tôi ngoan ngoãn chườm đá lên mắt cá chân theo lời anh. Trong khi đó, tiếng dầu mỡ nổ lách tách và suy nghĩ linh tinh của Tạ Dữ vang lên trong đầu:'Không ăn rau thơm, dị ứng hải sản...'Có lần liên hoan trước đây, anh từng hỏi tôi có kiêng gì không. Không ngờ anh nhớ rõ đến vậy. Có khi nào... anh yêu thầm tôi không nhỉ?Khi tôi còn đang lơ đãng suy nghĩ, thì đột nhiên Tạ Dữ nghiêm túc nghĩ:'Đúng, tôi yêu thầm em.'Điện tâm đồ của tôi như thành một đường thẳng. Tạ Dữ vừa nghĩ gì vậy? Không thể nào! Chắc năng lực đọc tâm của tôi có vấn đề rồi.'Không có vấn đề gì.'Nhưng trên sổ tay nhân viên có ghi là cấm yêu đương công sở cơ mà?'Tôi là sếp nên không tính.'Chỉ có sếp mới được phép, còn nhân viên thì không tính sao? Đúng là đồ tư bản đáng ghét!"Em còn muốn yêu đương với ai trong văn phòng? Tôi có thể làm mối cho." Anh cười nhẹ, ra vẻ vui vẻ trêu đùa.Tôi thoáng nghĩ, có khi nào tôi lại cũng yêu chính ông sếp đáng ghét này không nhỉ?Mặt Tạ Dữ bỗng đỏ lên.Và giờ, tôi chỉ muốn hôn vị sếp đáng ghét ấy. Nghĩ vậy, Tạ Dữ bỗng cúi xuống, tôi nhắm mắt lại. Giữa những tiếng tim đập rộn ràng, tôi nghe thấy một câu thì thầm:“Anh thích em!”-END- 

Chương 11