*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Một ly trà chanh!” “Tới ngay, của cô hết bảy tệ, có muốn thêm đá không?” “Có” Cửu Nguyệt đứng ở trước quầy chờ, nhìn nhân viên pha chế thuần thục lấy ra một chiếc cốc giấy màu xanh lá, bỏ vào mấy lát chanh từ một cái lọ không rõ nguồn gốc rồi đổ hồng trà đã chuản bị sẵn, thêm chút mật ong, thêm đá trong ngăn lạnh. Cuối cùng đậy kín nắp lại, lắc lên lắc xuống khoảng hai vòng vậy là hoàn thành một ly nước đá. Cô chọn chiếc ống hút có màu sáng nhất, dùng răng xé giấy nhựa, rồi cắm vào cốc một cái “bốp”, nhưng chưa vội uống, cô tìm một chỗ có dù che rồi ngồi xuống. Cửu Nguyệt sinh ra trong tiết trời mùa thu yên tĩnh, dễ chịu, vì vậy mới có cái tên Cửu Nguyệt. Nhưng so với tính cách lại khác một trời một vực, cô nóng vội,lại nhiệt tình y hệt mùa hè. Chính vì vậy cô luôn cho rằng mình sinh ra không đúng thời điểm. Bốn giờ chiều, dòng người trên đường bắt đầu tấp nập…
Chương 3: Một Trăm Tệ (2)
Không Cẩn Thận, Trúng Chiêu RồiTác giả: Xác Tiểu ĐaoTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Một ly trà chanh!” “Tới ngay, của cô hết bảy tệ, có muốn thêm đá không?” “Có” Cửu Nguyệt đứng ở trước quầy chờ, nhìn nhân viên pha chế thuần thục lấy ra một chiếc cốc giấy màu xanh lá, bỏ vào mấy lát chanh từ một cái lọ không rõ nguồn gốc rồi đổ hồng trà đã chuản bị sẵn, thêm chút mật ong, thêm đá trong ngăn lạnh. Cuối cùng đậy kín nắp lại, lắc lên lắc xuống khoảng hai vòng vậy là hoàn thành một ly nước đá. Cô chọn chiếc ống hút có màu sáng nhất, dùng răng xé giấy nhựa, rồi cắm vào cốc một cái “bốp”, nhưng chưa vội uống, cô tìm một chỗ có dù che rồi ngồi xuống. Cửu Nguyệt sinh ra trong tiết trời mùa thu yên tĩnh, dễ chịu, vì vậy mới có cái tên Cửu Nguyệt. Nhưng so với tính cách lại khác một trời một vực, cô nóng vội,lại nhiệt tình y hệt mùa hè. Chính vì vậy cô luôn cho rằng mình sinh ra không đúng thời điểm. Bốn giờ chiều, dòng người trên đường bắt đầu tấp nập… Không có một giây phút nào như hiện tại, Tiểu Thiết lại muốn tìm một người để nói hết chuyện này.Cậu giậm chân tại chỗ, không rõ người đàn ông trong xe có nhìn thấy tờ 100 kia không, nếu nhìn thấy nó, anh ta sẽ làm gì tiếp theo? Mắt cậu không nhịn được hướng vào cửa xe, nhưng lại không nhìn được gì.Tiểu Thiết nóng lòng rút tay trái từ trong túi ra, bất ngờ chống lại sự thôi thúc.Lại một trận gió nữa thổi, góc tờ 100 run lên trong gió, quật cường vững yên ở đó, Tiểu Thiết nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng nổi lên bất an.Mọi thứ rơi vào bế tắc, taxi mãi mà vẫn chưa đến, không ai để ý tới tờ 100 tệ, Tiểu Thiết vừa thấy lạnh lại dày vò.Cậu sụt sịt mũi, trong đầu miên man nghĩ về việc tiền nong,nhưng vô ích, cuối cùng cậu lấy điện thoại ra. Có nên nhặt tiền trên đường hay không?Về câu hỏi này, cư dân mạng đưa ra rất nhiều bình luận, nhưng tựu chung lại có hai đáp án: Nhặt hoặc không nhặt. Trời, điều này không phải tôi đã nói rồi sao?Tiểu Thiết thu điện thoại, kéo mũ che xuống, khẽ cắn môi, chuẩn bị mặt dày đi nhặt.Vì cái gì lại nói da mặt dày?Bởi vì, trong thâm tâm cậu, nhặt tiền của người khác chính là hành vi hám lợi tham lam. Còn việc lấy làm của riêng hay mang đến đồn công an thì đâu ai thấy, mọi người chỉ thấy bề nổi. Nói trắng ra, chính là một kẻ đạo đức giả. Bề ngoài nhìn ngăn nắp nhưng thấy miếng hời nhỏ mà muốn lấy, làm gì có chuyện tốt như vậy?Cậu xoa tay trái lên đùi, tự mình an ủi, không có gì, chỉ là nhặt một ít tiền thôi mà.Tuy nhiên, tâm lý còn trấn an chưa xong, tờ tiền đã bị nhặt lên.Đó là một bàn tay thô ráp, da tay sần sùi như vỏ cây, khớp ngón trỏ sưng tấy, mu bàn tay tê buốt trông rất dọa người.Tiểu Thiết theo bàn tay đó nhìn sang, là một ông cụ nhặt ve chai. Mái tóc ngắn hoa râm tung bay trong gió, quần áo xộc xệch, trên tay chống gậy. Ông ta cảnh giác nhìn Tiểu Thiết, rồi bình tĩnh đưa tay cầm tiền nhét vào túi áo. Nhanh chóng rời đi.Nhìn bóng lưng run rẩy của ông cụ, Tiểu Thiết thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe đậu ở bên đường bắt đầu nổ máy, chủ nhân chiếc xe rất đẹp trai a, chỉ còn khói xe thổi phà phà.MD, này được gọi là gì? Tiểu Thiết thầm phỉ nhổ, vừa thấy may mắn lại vừa tức giận.Một chiếc taxi chậm rãi chạy tới, lái xe hạ cửa kính” có phải là Tiểu Thiết tiên sinh?”Tiểu Thiết cười khổ một tiếng, rối rắm một lát, thế quái nào cậu lại giậm chân một cái, rồi mới lên xe.Tác giả có lời muốn nói: Các độc giả thân mến, nếu thích hãy nói thu thập ba lần o((*^▽^*))oLời của Ross: trời tưởng chuyện ngược luyến giữa Tiểu Thiết với anh lái xe đẹp trai, ai ngờ chỉ đơn thuần là chuyện nhặt tiền. Mà câu chuyện này cũng thực tế lắm nha, tui vừa edit vừa đọc mà còn nhìn thấy mình trong đó hihi.Tự dưng lại nghĩ đến “Người mà hở chút nói đạo lý, thì thường là người sống như loài bươm bướm".
Không có một giây phút nào như hiện tại, Tiểu Thiết lại muốn tìm một người để nói hết chuyện này.
Cậu giậm chân tại chỗ, không rõ người đàn ông trong xe có nhìn thấy tờ 100 kia không, nếu nhìn thấy nó, anh ta sẽ làm gì tiếp theo? Mắt cậu không nhịn được hướng vào cửa xe, nhưng lại không nhìn được gì.
Tiểu Thiết nóng lòng rút tay trái từ trong túi ra, bất ngờ chống lại sự thôi thúc.
Lại một trận gió nữa thổi, góc tờ 100 run lên trong gió, quật cường vững yên ở đó, Tiểu Thiết nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng nổi lên bất an.
Mọi thứ rơi vào bế tắc, taxi mãi mà vẫn chưa đến, không ai để ý tới tờ 100 tệ, Tiểu Thiết vừa thấy lạnh lại dày vò.
Cậu sụt sịt mũi, trong đầu miên man nghĩ về việc tiền nong,nhưng vô ích, cuối cùng cậu lấy điện thoại ra. Có nên nhặt tiền trên đường hay không?
Về câu hỏi này, cư dân mạng đưa ra rất nhiều bình luận, nhưng tựu chung lại có hai đáp án: Nhặt hoặc không nhặt. Trời, điều này không phải tôi đã nói rồi sao?
Tiểu Thiết thu điện thoại, kéo mũ che xuống, khẽ cắn môi, chuẩn bị mặt dày đi nhặt.
Vì cái gì lại nói da mặt dày?
Bởi vì, trong thâm tâm cậu, nhặt tiền của người khác chính là hành vi hám lợi tham lam. Còn việc lấy làm của riêng hay mang đến đồn công an thì đâu ai thấy, mọi người chỉ thấy bề nổi. Nói trắng ra, chính là một kẻ đạo đức giả. Bề ngoài nhìn ngăn nắp nhưng thấy miếng hời nhỏ mà muốn lấy, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Cậu xoa tay trái lên đùi, tự mình an ủi, không có gì, chỉ là nhặt một ít tiền thôi mà.
Tuy nhiên, tâm lý còn trấn an chưa xong, tờ tiền đã bị nhặt lên.
Đó là một bàn tay thô ráp, da tay sần sùi như vỏ cây, khớp ngón trỏ sưng tấy, mu bàn tay tê buốt trông rất dọa người.
Tiểu Thiết theo bàn tay đó nhìn sang, là một ông cụ nhặt ve chai. Mái tóc ngắn hoa râm tung bay trong gió, quần áo xộc xệch, trên tay chống gậy. Ông ta cảnh giác nhìn Tiểu Thiết, rồi bình tĩnh đưa tay cầm tiền nhét vào túi áo. Nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng run rẩy của ông cụ, Tiểu Thiết thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe đậu ở bên đường bắt đầu nổ máy, chủ nhân chiếc xe rất đẹp trai a, chỉ còn khói xe thổi phà phà.
MD, này được gọi là gì? Tiểu Thiết thầm phỉ nhổ, vừa thấy may mắn lại vừa tức giận.
Một chiếc taxi chậm rãi chạy tới, lái xe hạ cửa kính” có phải là Tiểu Thiết tiên sinh?”
Tiểu Thiết cười khổ một tiếng, rối rắm một lát, thế quái nào cậu lại giậm chân một cái, rồi mới lên xe.
Tác giả có lời muốn nói: Các độc giả thân mến, nếu thích hãy nói thu thập ba lần o((*^▽^*))o
Lời của Ross: trời tưởng chuyện ngược luyến giữa Tiểu Thiết với anh lái xe đẹp trai, ai ngờ chỉ đơn thuần là chuyện nhặt tiền. Mà câu chuyện này cũng thực tế lắm nha, tui vừa edit vừa đọc mà còn nhìn thấy mình trong đó hihi.
Tự dưng lại nghĩ đến “Người mà hở chút nói đạo lý, thì thường là người sống như loài bươm bướm".
Không Cẩn Thận, Trúng Chiêu RồiTác giả: Xác Tiểu ĐaoTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Một ly trà chanh!” “Tới ngay, của cô hết bảy tệ, có muốn thêm đá không?” “Có” Cửu Nguyệt đứng ở trước quầy chờ, nhìn nhân viên pha chế thuần thục lấy ra một chiếc cốc giấy màu xanh lá, bỏ vào mấy lát chanh từ một cái lọ không rõ nguồn gốc rồi đổ hồng trà đã chuản bị sẵn, thêm chút mật ong, thêm đá trong ngăn lạnh. Cuối cùng đậy kín nắp lại, lắc lên lắc xuống khoảng hai vòng vậy là hoàn thành một ly nước đá. Cô chọn chiếc ống hút có màu sáng nhất, dùng răng xé giấy nhựa, rồi cắm vào cốc một cái “bốp”, nhưng chưa vội uống, cô tìm một chỗ có dù che rồi ngồi xuống. Cửu Nguyệt sinh ra trong tiết trời mùa thu yên tĩnh, dễ chịu, vì vậy mới có cái tên Cửu Nguyệt. Nhưng so với tính cách lại khác một trời một vực, cô nóng vội,lại nhiệt tình y hệt mùa hè. Chính vì vậy cô luôn cho rằng mình sinh ra không đúng thời điểm. Bốn giờ chiều, dòng người trên đường bắt đầu tấp nập… Không có một giây phút nào như hiện tại, Tiểu Thiết lại muốn tìm một người để nói hết chuyện này.Cậu giậm chân tại chỗ, không rõ người đàn ông trong xe có nhìn thấy tờ 100 kia không, nếu nhìn thấy nó, anh ta sẽ làm gì tiếp theo? Mắt cậu không nhịn được hướng vào cửa xe, nhưng lại không nhìn được gì.Tiểu Thiết nóng lòng rút tay trái từ trong túi ra, bất ngờ chống lại sự thôi thúc.Lại một trận gió nữa thổi, góc tờ 100 run lên trong gió, quật cường vững yên ở đó, Tiểu Thiết nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng nổi lên bất an.Mọi thứ rơi vào bế tắc, taxi mãi mà vẫn chưa đến, không ai để ý tới tờ 100 tệ, Tiểu Thiết vừa thấy lạnh lại dày vò.Cậu sụt sịt mũi, trong đầu miên man nghĩ về việc tiền nong,nhưng vô ích, cuối cùng cậu lấy điện thoại ra. Có nên nhặt tiền trên đường hay không?Về câu hỏi này, cư dân mạng đưa ra rất nhiều bình luận, nhưng tựu chung lại có hai đáp án: Nhặt hoặc không nhặt. Trời, điều này không phải tôi đã nói rồi sao?Tiểu Thiết thu điện thoại, kéo mũ che xuống, khẽ cắn môi, chuẩn bị mặt dày đi nhặt.Vì cái gì lại nói da mặt dày?Bởi vì, trong thâm tâm cậu, nhặt tiền của người khác chính là hành vi hám lợi tham lam. Còn việc lấy làm của riêng hay mang đến đồn công an thì đâu ai thấy, mọi người chỉ thấy bề nổi. Nói trắng ra, chính là một kẻ đạo đức giả. Bề ngoài nhìn ngăn nắp nhưng thấy miếng hời nhỏ mà muốn lấy, làm gì có chuyện tốt như vậy?Cậu xoa tay trái lên đùi, tự mình an ủi, không có gì, chỉ là nhặt một ít tiền thôi mà.Tuy nhiên, tâm lý còn trấn an chưa xong, tờ tiền đã bị nhặt lên.Đó là một bàn tay thô ráp, da tay sần sùi như vỏ cây, khớp ngón trỏ sưng tấy, mu bàn tay tê buốt trông rất dọa người.Tiểu Thiết theo bàn tay đó nhìn sang, là một ông cụ nhặt ve chai. Mái tóc ngắn hoa râm tung bay trong gió, quần áo xộc xệch, trên tay chống gậy. Ông ta cảnh giác nhìn Tiểu Thiết, rồi bình tĩnh đưa tay cầm tiền nhét vào túi áo. Nhanh chóng rời đi.Nhìn bóng lưng run rẩy của ông cụ, Tiểu Thiết thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe đậu ở bên đường bắt đầu nổ máy, chủ nhân chiếc xe rất đẹp trai a, chỉ còn khói xe thổi phà phà.MD, này được gọi là gì? Tiểu Thiết thầm phỉ nhổ, vừa thấy may mắn lại vừa tức giận.Một chiếc taxi chậm rãi chạy tới, lái xe hạ cửa kính” có phải là Tiểu Thiết tiên sinh?”Tiểu Thiết cười khổ một tiếng, rối rắm một lát, thế quái nào cậu lại giậm chân một cái, rồi mới lên xe.Tác giả có lời muốn nói: Các độc giả thân mến, nếu thích hãy nói thu thập ba lần o((*^▽^*))oLời của Ross: trời tưởng chuyện ngược luyến giữa Tiểu Thiết với anh lái xe đẹp trai, ai ngờ chỉ đơn thuần là chuyện nhặt tiền. Mà câu chuyện này cũng thực tế lắm nha, tui vừa edit vừa đọc mà còn nhìn thấy mình trong đó hihi.Tự dưng lại nghĩ đến “Người mà hở chút nói đạo lý, thì thường là người sống như loài bươm bướm".