Trong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề…
Chương 3
Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… Kể từ ngày Vũ Thần rời đi cũng đã ba ngày, hắn không hề quay về, Đinh Tiểu Mẫn đang tự làm đồ để ăn tối, cả ngày cô không có gì làm, nên ngủ nguyên một ngày.Vì là nhà riêng, nên không có người làm, cô cũng không thích ồn ào, lại càng không thích có người chứng kiến cảnh cô và hắn.Đột nhiên điện thoại cô run lên, là số của anh? Cô run rẩy bắt máy "Vũ Thần?"Nhưng giọng bên kia truyền lại, lại không phải giọng Vũ Thần, mà là một giọng nói gấp gáp "Thiếu phu nhân, tôi là trợ lý của chủ tịch, chủ tịch đang đánh nhau với người ta ở quán bar, dù tôi có nói gì cũng không cản được"Sau khi trợ lý nói cho cô biết địa điểm, cô đứng dậy thay quần áo lái xe đi ra ngoài, vừa bước quán bar, đã thấy một màn hổn loạn, năm sáu thanh niên nằm dưới đất kêu la.Còn Vũ Thần lại đứng thẳng người ngay chính giữa, ánh mắt hắn nhìn thẳng tên còn lại ở phía cửa, vì mặt hắn đối diện với cánh cưa quán, nên cô nhìn rất rõ.Cô vội nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn qua bên trái gần cửa một chút, thì thấy một thanh niên, tay cầm dao đang khống chế cô gái.Đinh Tiểu Mẫn nhìn kỷ cô gái, lúc này mới giật mình, đây chẳng phải chị gái cô sao?Thì ra mấy ngày nay hắn ở cùng chị gái cô, phải rồi! Cũng chỉ có chị gái cô, mới khiến hắn để tâm mà giận dữ như vậy.Giọng Vũ Thần lạnh lùng "Buông cô ấy ra"Chị gái cô vừa nghe giọng hắn, liền bật khóc "Vũ Thần, cứu em"Ánh mắt Vũ Thần dịu dàng "Tiểu Nhu, yên tâm, anh nhất định cứu em"Ánh mắt đó sao lại dịu dàng đến vậy?Nhưng đáng tiếc, nó chưa bao giờ dành cho cô, cô cười tự giễu, nếu không phải tại cô, thì họ có thể hạnh phúc ở bên nhau rồi, là cô chia rẽ họ, lại còn muốn hắn dịu dàng với cô? Cô đúng là ảo tưởng rồi.
Kể từ ngày Vũ Thần rời đi cũng đã ba ngày, hắn không hề quay về, Đinh Tiểu Mẫn đang tự làm đồ để ăn tối, cả ngày cô không có gì làm, nên ngủ nguyên một ngày.
Vì là nhà riêng, nên không có người làm, cô cũng không thích ồn ào, lại càng không thích có người chứng kiến cảnh cô và hắn.
Đột nhiên điện thoại cô run lên, là số của anh? Cô run rẩy bắt máy "Vũ Thần?"
Nhưng giọng bên kia truyền lại, lại không phải giọng Vũ Thần, mà là một giọng nói gấp gáp "Thiếu phu nhân, tôi là trợ lý của chủ tịch, chủ tịch đang đánh nhau với người ta ở quán bar, dù tôi có nói gì cũng không cản được"
Sau khi trợ lý nói cho cô biết địa điểm, cô đứng dậy thay quần áo lái xe đi ra ngoài, vừa bước quán bar, đã thấy một màn hổn loạn, năm sáu thanh niên nằm dưới đất kêu la.
Còn Vũ Thần lại đứng thẳng người ngay chính giữa, ánh mắt hắn nhìn thẳng tên còn lại ở phía cửa, vì mặt hắn đối diện với cánh cưa quán, nên cô nhìn rất rõ.
Cô vội nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn qua bên trái gần cửa một chút, thì thấy một thanh niên, tay cầm dao đang khống chế cô gái.
Đinh Tiểu Mẫn nhìn kỷ cô gái, lúc này mới giật mình, đây chẳng phải chị gái cô sao?
Thì ra mấy ngày nay hắn ở cùng chị gái cô, phải rồi! Cũng chỉ có chị gái cô, mới khiến hắn để tâm mà giận dữ như vậy.
Giọng Vũ Thần lạnh lùng "Buông cô ấy ra"
Chị gái cô vừa nghe giọng hắn, liền bật khóc "Vũ Thần, cứu em"
Ánh mắt Vũ Thần dịu dàng "Tiểu Nhu, yên tâm, anh nhất định cứu em"
Ánh mắt đó sao lại dịu dàng đến vậy?
Nhưng đáng tiếc, nó chưa bao giờ dành cho cô, cô cười tự giễu, nếu không phải tại cô, thì họ có thể hạnh phúc ở bên nhau rồi, là cô chia rẽ họ, lại còn muốn hắn dịu dàng với cô? Cô đúng là ảo tưởng rồi.
Không Thể Quay LạiTác giả: Diệp BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong phòng tân hôn, đỏ rực một khoảng, nhìn vào liền thấy một khung cảnh ấp ám, cô dâu trong bộ áo cưới trắng tinh, tâm trạng đang hồi hộp, đợi người con trai mình yêu nhất. Tiếng cửa phòng được mở, cô gái trên giường nghe thấy, hai tay siết chặt, nhìn thẳng vào chàng trai đang nghiêng ngã bước về phía cô, chắc do uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút không vững. Hắn đi tới từ trên nhìn xuống cô. Bỗng nhiên bốp chặt cằm cô, khiến cô bị đau nhíu chặt mày. "Làm sao? Chỉ có vậy mà đã chịu không nổi ư" Giọng hắn khàn khàn do say vì rượu vang lên. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đứng lên đưa tay đỡ hắn "Anh say rồi, để em giúp anh" Hắn hất tay cô ra, đẩy cô ngã ra giường, hơi thở nam tính pha chút mùi rượu khiến cô đỏ mặt quay đi. Hắn thấy thế, không nể nang quay mặt cô nhìn thẳng hắn, giọng lạnh lùng "Không phải em muốn lấy tôi sao? Sao lại không dám nhìn tôi? Thấy có lỗi với việc làm của mình ư?" Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, thì càng bị hắn đè chặt, hắn áp môi hắn lên môi cô, không hề… Kể từ ngày Vũ Thần rời đi cũng đã ba ngày, hắn không hề quay về, Đinh Tiểu Mẫn đang tự làm đồ để ăn tối, cả ngày cô không có gì làm, nên ngủ nguyên một ngày.Vì là nhà riêng, nên không có người làm, cô cũng không thích ồn ào, lại càng không thích có người chứng kiến cảnh cô và hắn.Đột nhiên điện thoại cô run lên, là số của anh? Cô run rẩy bắt máy "Vũ Thần?"Nhưng giọng bên kia truyền lại, lại không phải giọng Vũ Thần, mà là một giọng nói gấp gáp "Thiếu phu nhân, tôi là trợ lý của chủ tịch, chủ tịch đang đánh nhau với người ta ở quán bar, dù tôi có nói gì cũng không cản được"Sau khi trợ lý nói cho cô biết địa điểm, cô đứng dậy thay quần áo lái xe đi ra ngoài, vừa bước quán bar, đã thấy một màn hổn loạn, năm sáu thanh niên nằm dưới đất kêu la.Còn Vũ Thần lại đứng thẳng người ngay chính giữa, ánh mắt hắn nhìn thẳng tên còn lại ở phía cửa, vì mặt hắn đối diện với cánh cưa quán, nên cô nhìn rất rõ.Cô vội nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn qua bên trái gần cửa một chút, thì thấy một thanh niên, tay cầm dao đang khống chế cô gái.Đinh Tiểu Mẫn nhìn kỷ cô gái, lúc này mới giật mình, đây chẳng phải chị gái cô sao?Thì ra mấy ngày nay hắn ở cùng chị gái cô, phải rồi! Cũng chỉ có chị gái cô, mới khiến hắn để tâm mà giận dữ như vậy.Giọng Vũ Thần lạnh lùng "Buông cô ấy ra"Chị gái cô vừa nghe giọng hắn, liền bật khóc "Vũ Thần, cứu em"Ánh mắt Vũ Thần dịu dàng "Tiểu Nhu, yên tâm, anh nhất định cứu em"Ánh mắt đó sao lại dịu dàng đến vậy?Nhưng đáng tiếc, nó chưa bao giờ dành cho cô, cô cười tự giễu, nếu không phải tại cô, thì họ có thể hạnh phúc ở bên nhau rồi, là cô chia rẽ họ, lại còn muốn hắn dịu dàng với cô? Cô đúng là ảo tưởng rồi.