Căn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng…

Chương 25

Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Tôi nhún vai, thờ ơ nói: “Cô ấy có dọn đi hay không thì liên quan gì đến tôi?” Bản thân tôi còn chẳng nhận ra mùi giấm trong lời nói của mình. Nhưng tôi đột nhiên lại thấy hứng thú, “Cô ấy là một quỷ hồn, bản thân lại không thể chạm vào hũ tro cốt, vậy cô ấy dọn bằng cách nào?”Hóa ra, quỷ hồn có thể báo mộng cho người nhà. Kiến thức kỳ lạ lại tăng thêm một bậc.  Tôi vốn không muốn hỏi về chuyện quá khứ của anh ấy và Tả Di, nhưng quỷ nam lại chủ động kể hết ra, cực kỳ 'giữ gìn nam đức'. Tả Di là con gái của bạn cha mẹ anh ấy, nhỏ hơn anh ấy vài tuổi, có thể nói là do anh ấy nhìn lớn lên. Tả Di này từ nhỏ đã đặc biệt thích anh ấy. Suốt nửa năm sau khi quỷ nam qua đời, cô ấy vẫn luôn không chấp nhận được sự thật, tháng trước, trên đường lái xe về nhà trong tình trạng say rượu, cô ấy đã gặp tai nạn giao thông, rồi trở thành ra nông nỗi này. Cha mẹ cô ấy, để thỏa mãn tâm nguyện lúc sinh thời của cô ấy, thậm chí còn nghĩ đến việc làm âm hồn cho cô ấy và quỷ nam thành đôi. Ba mẹ quỷ nam không tin chuyện này, cũng biết con trai không thích, nên đã từ chối. Cha mẹ Tả Di đành lùi một bước, mua căn hộ đối diện đó, đưa con gái đến an trí vào, để cô ấy dù sao cũng được ở gần quỷ nam một chút. Một tình yêu cố chấp như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi quỷ nam đã nói gì với cô ấy mà khiến cô ấy từ bỏ anh ấy, bằng lòng rời khỏi nơi này. Quỷ nam kể rành mạch, không giấu giếm chút gì, kể xong, lặng lẽ chờ phản hồi từ tôi. Đúng là dụng tâm lương khổ. Kiểu gì tôi cũng phải có chút phản ứng, đáp lại người ta, nhưng lại luôn cảm thấy nói gì cũng không ổn. Cuối cùng, tôi nâng tay xoa xoa tóc anh ấy, “Ngoan lắm, làm tốt lắm.” Nói xong, tôi cũng không dám nhìn anh ấy nữa, vờ như muốn làm việc khác, vội vàng né đi. Đối với anh ấy, từ sớm đã không còn là sự đùa giỡn đơn phương nữa rồi, anh ấy với tôi, tôi với anh ấy, giữa chúng tôi dường như chỉ còn lại một lớp ngăn cách mỏng manh. Một đêm trước khi Tả Di dọn đi, tôi đang rửa bát trong nhà, nước bắn lên bồn rửa chén như có sinh mệnh, từ từ bơi lượn, rồi ghép thành mấy chữ: “Tôi có lời muốn nói với cô”. Đợi quỷ nam ngủ xong, tôi khoác áo ra ngoài gặp Tả Di. Cô ấy đã đợi sẵn tôi, đi thẳng vào vấn đề hỏi tôi: “Cô có biết quỷ nam chết như thế nào không?”Sau khi trở về, tôi đã mất ngủ. Lời Tả Di nói cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chứng minh suy đoán trước đây của tôi không phải là tin đồn vô căn cứ. Tôi nhìn sang quỷ nam đang nằm cạnh bên. Anh ấy ngủ say sưa, không hề có hơi thở, thân thể không một chút dấu hiệu của sự sống, có khi trông giống một ma-nơ-canh vậy. Tôi nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy, rồi xích lại gần anh ấy hơn một chút. Trán tôi tựa vào vai anh ấy, rồi từ từ nhắm mắt lại. Trong mơ, tôi trở về bảy năm trước. Tiếng ve kêu râm ran, cỏ cây xanh mướt, ướt đẫm sương đêm, thiếu niên Cư Phổ Nam và tôi, tươi sáng và rực rỡ như thế. Sáng hôm sau tỉnh dậy, quỷ nam vẫn như thường lệ, nhìn trần nhà ngẩn người. Mỗi đêm sau khi ngủ, tôi đều vô thức ôm lấy anh ấy, anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế, cho đến sáng cũng không đẩy tôi ra, cứ thế lặng lẽ chờ tôi tỉnh ngủ. Sáng nay, anh ấy lại đợi tôi tỉnh mới ngồi dậy, hai chân buông thõng xuống giường. Phía sau lưng anh ấy, xương bướm hơi nhô lên, mái tóc hơi dài che đi một phần làn da trắng bệch sau gáy. 

Tôi nhún vai, thờ ơ nói: “Cô ấy có dọn đi hay không thì liên quan gì đến tôi?” 

Bản thân tôi còn chẳng nhận ra mùi giấm trong lời nói của mình. 

Nhưng tôi đột nhiên lại thấy hứng thú, “Cô ấy là một quỷ hồn, bản thân lại không thể chạm vào hũ tro cốt, vậy cô ấy dọn bằng cách nào?”

Hóa ra, quỷ hồn có thể báo mộng cho người nhà. 

Kiến thức kỳ lạ lại tăng thêm một bậc.  

Tôi vốn không muốn hỏi về chuyện quá khứ của anh ấy và Tả Di, nhưng quỷ nam lại chủ động kể hết ra, cực kỳ 'giữ gìn nam đức'. 

Tả Di là con gái của bạn cha mẹ anh ấy, nhỏ hơn anh ấy vài tuổi, có thể nói là do anh ấy nhìn lớn lên. 

Tả Di này từ nhỏ đã đặc biệt thích anh ấy. 

Suốt nửa năm sau khi quỷ nam qua đời, cô ấy vẫn luôn không chấp nhận được sự thật, tháng trước, trên đường lái xe về nhà trong tình trạng say rượu, cô ấy đã gặp tai nạn giao thông, rồi trở thành ra nông nỗi này. 

Cha mẹ cô ấy, để thỏa mãn tâm nguyện lúc sinh thời của cô ấy, thậm chí còn nghĩ đến việc làm âm hồn cho cô ấy và quỷ nam thành đôi. 

Ba mẹ quỷ nam không tin chuyện này, cũng biết con trai không thích, nên đã từ chối. 

Cha mẹ Tả Di đành lùi một bước, mua căn hộ đối diện đó, đưa con gái đến an trí vào, để cô ấy dù sao cũng được ở gần quỷ nam một chút. 

Một tình yêu cố chấp như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi quỷ nam đã nói gì với cô ấy mà khiến cô ấy từ bỏ anh ấy, bằng lòng rời khỏi nơi này. 

Quỷ nam kể rành mạch, không giấu giếm chút gì, kể xong, lặng lẽ chờ phản hồi từ tôi. 

Đúng là dụng tâm lương khổ. 

Kiểu gì tôi cũng phải có chút phản ứng, đáp lại người ta, nhưng lại luôn cảm thấy nói gì cũng không ổn. 

Cuối cùng, tôi nâng tay xoa xoa tóc anh ấy, “Ngoan lắm, làm tốt lắm.” 

Nói xong, tôi cũng không dám nhìn anh ấy nữa, vờ như muốn làm việc khác, vội vàng né đi. 

Đối với anh ấy, từ sớm đã không còn là sự đùa giỡn đơn phương nữa rồi, anh ấy với tôi, tôi với anh ấy, giữa chúng tôi dường như chỉ còn lại một lớp ngăn cách mỏng manh. 

Một đêm trước khi Tả Di dọn đi, tôi đang rửa bát trong nhà, nước bắn lên bồn rửa chén như có sinh mệnh, từ từ bơi lượn, rồi ghép thành mấy chữ: “Tôi có lời muốn nói với cô”. 

Đợi quỷ nam ngủ xong, tôi khoác áo ra ngoài gặp Tả Di. 

Cô ấy đã đợi sẵn tôi, đi thẳng vào vấn đề hỏi tôi: “Cô có biết quỷ nam chết như thế nào không?”

Sau khi trở về, tôi đã mất ngủ. 

Lời Tả Di nói cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chứng minh suy đoán trước đây của tôi không phải là tin đồn vô căn cứ. 

Tôi nhìn sang quỷ nam đang nằm cạnh bên. 

Anh ấy ngủ say sưa, không hề có hơi thở, thân thể không một chút dấu hiệu của sự sống, có khi trông giống một ma-nơ-canh vậy. 

Tôi nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy, rồi xích lại gần anh ấy hơn một chút. 

Trán tôi tựa vào vai anh ấy, rồi từ từ nhắm mắt lại. 

Trong mơ, tôi trở về bảy năm trước. 

Tiếng ve kêu râm ran, cỏ cây xanh mướt, ướt đẫm sương đêm, thiếu niên Cư Phổ Nam và tôi, tươi sáng và rực rỡ như thế. 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, quỷ nam vẫn như thường lệ, nhìn trần nhà ngẩn người. 

Mỗi đêm sau khi ngủ, tôi đều vô thức ôm lấy anh ấy, anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế, cho đến sáng cũng không đẩy tôi ra, cứ thế lặng lẽ chờ tôi tỉnh ngủ. 

Sáng nay, anh ấy lại đợi tôi tỉnh mới ngồi dậy, hai chân buông thõng xuống giường. 

Phía sau lưng anh ấy, xương bướm hơi nhô lên, mái tóc hơi dài che đi một phần làn da trắng bệch sau gáy. 

Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTác giả: Hảo Vận Nguyên Tiêu ThangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCăn phòng này được trang trí nội thất rất hợp gu của tôi, thế nên tôi đã chốt ngay tại chỗ. Người môi giới dường như sợ tôi đổi ý, nên ngay trong ngày đã yêu cầu tôi thanh toán tiền đặt cọc, tiền thuê nhà và một khoản phí môi giới. Ngày hôm sau, tôi dọn đến căn phòng này. Tôi đến vào lúc chạng vạng, thu dọn hành lý xong và sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân vào các vị trí trong phòng rồi đi ngủ. Ban đêm mưa to, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm chớp ầm ầm, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung, lờ mờ hiện ra một bóng người. Dường như đó là bóng dáng của một người đàn ông. Ban đầu tôi hoảng sợ nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào nhà, nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra bóng dáng ấy lúc ẩn lúc hiện. Là ảo giác sao? Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, tôi rùng mình. Cơn gió này thật sự quá lạnh. Tôi xuống giường, đến bên cửa sổ đóng lại. Âm thanh bão tố bên ngoài lập tức nhỏ đi rất nhiều, bóng người kia cũng không xuất hiện trở lại nữa. Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy, ánh nắng… Tôi nhún vai, thờ ơ nói: “Cô ấy có dọn đi hay không thì liên quan gì đến tôi?” Bản thân tôi còn chẳng nhận ra mùi giấm trong lời nói của mình. Nhưng tôi đột nhiên lại thấy hứng thú, “Cô ấy là một quỷ hồn, bản thân lại không thể chạm vào hũ tro cốt, vậy cô ấy dọn bằng cách nào?”Hóa ra, quỷ hồn có thể báo mộng cho người nhà. Kiến thức kỳ lạ lại tăng thêm một bậc.  Tôi vốn không muốn hỏi về chuyện quá khứ của anh ấy và Tả Di, nhưng quỷ nam lại chủ động kể hết ra, cực kỳ 'giữ gìn nam đức'. Tả Di là con gái của bạn cha mẹ anh ấy, nhỏ hơn anh ấy vài tuổi, có thể nói là do anh ấy nhìn lớn lên. Tả Di này từ nhỏ đã đặc biệt thích anh ấy. Suốt nửa năm sau khi quỷ nam qua đời, cô ấy vẫn luôn không chấp nhận được sự thật, tháng trước, trên đường lái xe về nhà trong tình trạng say rượu, cô ấy đã gặp tai nạn giao thông, rồi trở thành ra nông nỗi này. Cha mẹ cô ấy, để thỏa mãn tâm nguyện lúc sinh thời của cô ấy, thậm chí còn nghĩ đến việc làm âm hồn cho cô ấy và quỷ nam thành đôi. Ba mẹ quỷ nam không tin chuyện này, cũng biết con trai không thích, nên đã từ chối. Cha mẹ Tả Di đành lùi một bước, mua căn hộ đối diện đó, đưa con gái đến an trí vào, để cô ấy dù sao cũng được ở gần quỷ nam một chút. Một tình yêu cố chấp như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi quỷ nam đã nói gì với cô ấy mà khiến cô ấy từ bỏ anh ấy, bằng lòng rời khỏi nơi này. Quỷ nam kể rành mạch, không giấu giếm chút gì, kể xong, lặng lẽ chờ phản hồi từ tôi. Đúng là dụng tâm lương khổ. Kiểu gì tôi cũng phải có chút phản ứng, đáp lại người ta, nhưng lại luôn cảm thấy nói gì cũng không ổn. Cuối cùng, tôi nâng tay xoa xoa tóc anh ấy, “Ngoan lắm, làm tốt lắm.” Nói xong, tôi cũng không dám nhìn anh ấy nữa, vờ như muốn làm việc khác, vội vàng né đi. Đối với anh ấy, từ sớm đã không còn là sự đùa giỡn đơn phương nữa rồi, anh ấy với tôi, tôi với anh ấy, giữa chúng tôi dường như chỉ còn lại một lớp ngăn cách mỏng manh. Một đêm trước khi Tả Di dọn đi, tôi đang rửa bát trong nhà, nước bắn lên bồn rửa chén như có sinh mệnh, từ từ bơi lượn, rồi ghép thành mấy chữ: “Tôi có lời muốn nói với cô”. Đợi quỷ nam ngủ xong, tôi khoác áo ra ngoài gặp Tả Di. Cô ấy đã đợi sẵn tôi, đi thẳng vào vấn đề hỏi tôi: “Cô có biết quỷ nam chết như thế nào không?”Sau khi trở về, tôi đã mất ngủ. Lời Tả Di nói cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chứng minh suy đoán trước đây của tôi không phải là tin đồn vô căn cứ. Tôi nhìn sang quỷ nam đang nằm cạnh bên. Anh ấy ngủ say sưa, không hề có hơi thở, thân thể không một chút dấu hiệu của sự sống, có khi trông giống một ma-nơ-canh vậy. Tôi nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy, rồi xích lại gần anh ấy hơn một chút. Trán tôi tựa vào vai anh ấy, rồi từ từ nhắm mắt lại. Trong mơ, tôi trở về bảy năm trước. Tiếng ve kêu râm ran, cỏ cây xanh mướt, ướt đẫm sương đêm, thiếu niên Cư Phổ Nam và tôi, tươi sáng và rực rỡ như thế. Sáng hôm sau tỉnh dậy, quỷ nam vẫn như thường lệ, nhìn trần nhà ngẩn người. Mỗi đêm sau khi ngủ, tôi đều vô thức ôm lấy anh ấy, anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế, cho đến sáng cũng không đẩy tôi ra, cứ thế lặng lẽ chờ tôi tỉnh ngủ. Sáng nay, anh ấy lại đợi tôi tỉnh mới ngồi dậy, hai chân buông thõng xuống giường. Phía sau lưng anh ấy, xương bướm hơi nhô lên, mái tóc hơi dài che đi một phần làn da trắng bệch sau gáy. 

Chương 25