Sáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi…
Chương 2
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Hạ Lâm vừa về đến phòng trực y tá, Triển Doanh đã xụ mặt tiến lại gần: "Không phải chỉ là chưa cài cúc áo thôi sao, cần gì phải dữ dằn thế chứ?""Em mới biết Trưởng khoa ngày đầu à?"Hạ Lâm nhàn nhạt nói, ánh mắt lướt khắp không gian không rộng rãi trong phòng trực y tá, cố gắng tìm cái trứng vô tình rơi ra của mình."Trưởng khoa Giang tính tình quái gở thế, thảo nào không có bạn gái," Triển Doanh chống cằm suy tư, "Chị nói xem, người như anh ấy sẽ thích kiểu con gái nào nhỉ?"Hạ Lâm không ngẩng đầu lên, vẫn thu dọn mặt bàn: "Không biết nữa, chị với anh ấy không thân lắm."Tìm khắp nơi vẫn không thấy trứng đâu, cô hơi sốt ruột, lát nữa là đến giờ cao điểm bệnh nhân đến khám rồi, nếu bị người khác phát hiện thì...Cô trải nhật ký trực ban ra, cố ép bản thân bình tĩnh lại.Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế“Cũng đúng thôi, em nghe nói chồng chị rất đẹp trai, chắc chắn sẽ không để ý đến Trưởng khoa Giang nữa rồi,” Triển Doanh ghen tị thở dài, mũi chân vu vơ đá vào cái ghế phía trước.Đột nhiên, một quả trứng màu hồng lăn ra từ gầm ghế.Mắt Hạ Lâm sáng lên, cô lén lút cúi xuống, vươn tay với lấy quả trứng. Ai ngờ tay cô vừa chạm tới, Triển Doanh đã nhanh hơn một bước, nhặt nó lên.Cô ta cau mày, đặt quả trứng lên quầy trực y tá. “Cái thứ quái gì đây vậy? Sao lại dính dính thế này?”Để ai nhặt được cũng không sao, đằng này lại là cái loa phát thanh này nhặt được, lại còn cứ thế vứt lên quầy trực y tá nữa!Hạ Lâm quả thực đầu óc rối bời, đang không biết nên nói gì làm gì thì đột nhiên một giọng nói trầm quen thuộc vang lên trên đầu.“Đây không phải của em à, Hạ Lâm?” Giang Thượng không biết từ lúc nào đã đi ra, vừa c ởi đồ phẫu thuật, vừa bình tĩnh liếc nhìn quả trứng trên quầy trực.Triển Doanh ngay lập tức nhìn về phía Hạ Lâm.Mặt trong chốc lát đỏ bừng, Hạ Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm Giang Thượng, trong lòng chỉ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.Thế mà Giang Thượng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ nghiêm túc: “Sao thế? Đây không phải máy mát xa mặt của em à? Anh lần trước thấy em dùng rồi mà.”Máy mát xa mặt, anh cũng nghĩ ra được!“Vâng, nó là của em.” Trong lòng thầm lên án trò đùa ác ý này, Hạ Lâm gần như không chút biểu cảm nhận lấy quả trứng từ tay Triển Doanh.Triển Doanh hào hứng, lại gần Hạ Lâm vẫn muốn xem cho rõ: “Sao em chưa thấy loại này bao giờ nhỉ? Em cũng muốn mua, chị Hạ Lâm, loại này của chị là mẫu gì đấy, gửi em cái link với!”“Chị cũng không biết, người khác tặng,” Hạ Lâm nghiến răng đáp, “chị khuyên em đừng mua, chẳng ok chút nào.”Hạ Lâm bực bội gói quả trứng rung lại, nhét bừa vào túi, rồi dùng giày cao gót dưới quầy trực y tá dẫm mạnh lên chân Giang Thượng một cái.
Hạ Lâm vừa về đến phòng trực y tá, Triển Doanh đã xụ mặt tiến lại gần: "Không phải chỉ là chưa cài cúc áo thôi sao, cần gì phải dữ dằn thế chứ?"
"Em mới biết Trưởng khoa ngày đầu à?"
Hạ Lâm nhàn nhạt nói, ánh mắt lướt khắp không gian không rộng rãi trong phòng trực y tá, cố gắng tìm cái trứng vô tình rơi ra của mình.
"Trưởng khoa Giang tính tình quái gở thế, thảo nào không có bạn gái," Triển Doanh chống cằm suy tư, "Chị nói xem, người như anh ấy sẽ thích kiểu con gái nào nhỉ?"
Hạ Lâm không ngẩng đầu lên, vẫn thu dọn mặt bàn: "Không biết nữa, chị với anh ấy không thân lắm."
Tìm khắp nơi vẫn không thấy trứng đâu, cô hơi sốt ruột, lát nữa là đến giờ cao điểm bệnh nhân đến khám rồi, nếu bị người khác phát hiện thì...
Cô trải nhật ký trực ban ra, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Cũng đúng thôi, em nghe nói chồng chị rất đẹp trai, chắc chắn sẽ không để ý đến Trưởng khoa Giang nữa rồi,” Triển Doanh ghen tị thở dài, mũi chân vu vơ đá vào cái ghế phía trước.
Đột nhiên, một quả trứng màu hồng lăn ra từ gầm ghế.
Mắt Hạ Lâm sáng lên, cô lén lút cúi xuống, vươn tay với lấy quả trứng. Ai ngờ tay cô vừa chạm tới, Triển Doanh đã nhanh hơn một bước, nhặt nó lên.
Cô ta cau mày, đặt quả trứng lên quầy trực y tá. “Cái thứ quái gì đây vậy? Sao lại dính dính thế này?”
Để ai nhặt được cũng không sao, đằng này lại là cái loa phát thanh này nhặt được, lại còn cứ thế vứt lên quầy trực y tá nữa!
Hạ Lâm quả thực đầu óc rối bời, đang không biết nên nói gì làm gì thì đột nhiên một giọng nói trầm quen thuộc vang lên trên đầu.
“Đây không phải của em à, Hạ Lâm?” Giang Thượng không biết từ lúc nào đã đi ra, vừa c ởi đồ phẫu thuật, vừa bình tĩnh liếc nhìn quả trứng trên quầy trực.
Triển Doanh ngay lập tức nhìn về phía Hạ Lâm.
Mặt trong chốc lát đỏ bừng, Hạ Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm Giang Thượng, trong lòng chỉ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
Thế mà Giang Thượng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ nghiêm túc: “Sao thế? Đây không phải máy mát xa mặt của em à? Anh lần trước thấy em dùng rồi mà.”
Máy mát xa mặt, anh cũng nghĩ ra được!
“Vâng, nó là của em.” Trong lòng thầm lên án trò đùa ác ý này, Hạ Lâm gần như không chút biểu cảm nhận lấy quả trứng từ tay Triển Doanh.
Triển Doanh hào hứng, lại gần Hạ Lâm vẫn muốn xem cho rõ: “Sao em chưa thấy loại này bao giờ nhỉ? Em cũng muốn mua, chị Hạ Lâm, loại này của chị là mẫu gì đấy, gửi em cái link với!”
“Chị cũng không biết, người khác tặng,” Hạ Lâm nghiến răng đáp, “chị khuyên em đừng mua, chẳng ok chút nào.”
Hạ Lâm bực bội gói quả trứng rung lại, nhét bừa vào túi, rồi dùng giày cao gót dưới quầy trực y tá dẫm mạnh lên chân Giang Thượng một cái.
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Hạ Lâm vừa về đến phòng trực y tá, Triển Doanh đã xụ mặt tiến lại gần: "Không phải chỉ là chưa cài cúc áo thôi sao, cần gì phải dữ dằn thế chứ?""Em mới biết Trưởng khoa ngày đầu à?"Hạ Lâm nhàn nhạt nói, ánh mắt lướt khắp không gian không rộng rãi trong phòng trực y tá, cố gắng tìm cái trứng vô tình rơi ra của mình."Trưởng khoa Giang tính tình quái gở thế, thảo nào không có bạn gái," Triển Doanh chống cằm suy tư, "Chị nói xem, người như anh ấy sẽ thích kiểu con gái nào nhỉ?"Hạ Lâm không ngẩng đầu lên, vẫn thu dọn mặt bàn: "Không biết nữa, chị với anh ấy không thân lắm."Tìm khắp nơi vẫn không thấy trứng đâu, cô hơi sốt ruột, lát nữa là đến giờ cao điểm bệnh nhân đến khám rồi, nếu bị người khác phát hiện thì...Cô trải nhật ký trực ban ra, cố ép bản thân bình tĩnh lại.Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế“Cũng đúng thôi, em nghe nói chồng chị rất đẹp trai, chắc chắn sẽ không để ý đến Trưởng khoa Giang nữa rồi,” Triển Doanh ghen tị thở dài, mũi chân vu vơ đá vào cái ghế phía trước.Đột nhiên, một quả trứng màu hồng lăn ra từ gầm ghế.Mắt Hạ Lâm sáng lên, cô lén lút cúi xuống, vươn tay với lấy quả trứng. Ai ngờ tay cô vừa chạm tới, Triển Doanh đã nhanh hơn một bước, nhặt nó lên.Cô ta cau mày, đặt quả trứng lên quầy trực y tá. “Cái thứ quái gì đây vậy? Sao lại dính dính thế này?”Để ai nhặt được cũng không sao, đằng này lại là cái loa phát thanh này nhặt được, lại còn cứ thế vứt lên quầy trực y tá nữa!Hạ Lâm quả thực đầu óc rối bời, đang không biết nên nói gì làm gì thì đột nhiên một giọng nói trầm quen thuộc vang lên trên đầu.“Đây không phải của em à, Hạ Lâm?” Giang Thượng không biết từ lúc nào đã đi ra, vừa c ởi đồ phẫu thuật, vừa bình tĩnh liếc nhìn quả trứng trên quầy trực.Triển Doanh ngay lập tức nhìn về phía Hạ Lâm.Mặt trong chốc lát đỏ bừng, Hạ Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm Giang Thượng, trong lòng chỉ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.Thế mà Giang Thượng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ nghiêm túc: “Sao thế? Đây không phải máy mát xa mặt của em à? Anh lần trước thấy em dùng rồi mà.”Máy mát xa mặt, anh cũng nghĩ ra được!“Vâng, nó là của em.” Trong lòng thầm lên án trò đùa ác ý này, Hạ Lâm gần như không chút biểu cảm nhận lấy quả trứng từ tay Triển Doanh.Triển Doanh hào hứng, lại gần Hạ Lâm vẫn muốn xem cho rõ: “Sao em chưa thấy loại này bao giờ nhỉ? Em cũng muốn mua, chị Hạ Lâm, loại này của chị là mẫu gì đấy, gửi em cái link với!”“Chị cũng không biết, người khác tặng,” Hạ Lâm nghiến răng đáp, “chị khuyên em đừng mua, chẳng ok chút nào.”Hạ Lâm bực bội gói quả trứng rung lại, nhét bừa vào túi, rồi dùng giày cao gót dưới quầy trực y tá dẫm mạnh lên chân Giang Thượng một cái.