Tác giả:

Sáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi…

Chương 8

Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Trong buổi họp giao ban khoa sáng thứ Hai, Triển Doanh ngồi ở hàng ghế cuối, trông rụt rè. Giang Thượng đang trình bày về kế hoạch phẫu thuật tuần này. Giữa chừng, cô ta bỗng nhiên lóng ngóng thế nào đó, làm đổ cả cốc nước lọc trên bàn xuống sàn. Nước lênh láng ngay gần bục phát biểu.Triển Doanh mặt tái đi, cuống quýt đứng dậy. " Em xin lỗi, em xin lỗi Trưởng khoa, xin lỗi mọi người ạ." Giọng cô ta run run, nhìn Giang Thượng bằng ánh mắt vừa sợ sệt vừa ngưỡng mộ.Giang Thượng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vũng nước, rồi nhìn thẳng vào Triển Doanh. Không một chút cảm xúc, anh chỉ nói ngắn gọn: " Dọn đi." Rồi quay sang thư ký khoa. " Gọi người dọn cùng cho nhanh."Anh tiếp tục bài phát biểu như chưa có gì xảy ra, hoàn toàn phớt lờ biểu cảm tội lỗi của Triển Doanh. Cô ta càng thêm bối rối, đứng im một chỗ cho đến khi có người chạy đến lau sàn.Vài ngày sau đó, Triển Doanh bắt đầu tìm cách tiếp cận Giang Thượng. Lúc thì 'xin chỉ dẫn' về cách ghi chép hồ sơ bệnh án dù đó là việc cơ bản của y tá mới, lúc thì 'nhờ xem giúp' một vết băng bó có đúng kỹ thuật chưa dù đã có y tá trưởng kiểm tra. Cô ta luôn giữ vẻ mặt chăm chỉ, ngây thơ, ánh mắt lấp lánh sự 'ham học hỏi' khi nhìn anh.Hạ Lâm đi ngang qua hành lang, vừa lúc Triển Doanh đang đứng trước cửa phòng làm việc của Giang Thượng, tay cầm tập tài liệu, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế" Trưởng khoa Giang Thượng, em... em vẫn chưa hiểu rõ lắm phần này ạ. Anh có thể chỉ giúp em một lát không ạ?"Giang Thượng đứng đó, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thường thấy. Anh chỉ tay vào tập tài liệu. " Cái này đã có hướng dẫn chi tiết rồi. Nếu không hiểu, hỏi y tá trưởng."Khi Hạ Lâm bước gần hơn, ánh mắt cô ta vô tình lướt qua cô. Chỉ trong tích tắc, vẻ ngây thơ trên gương mặt Triển Doanh thoáng vụt tắt, thay bằng một tia nhìn đầy tính toán và một nụ cười nhạt khó nhận ra, trước khi cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ cũ và cúi đầu chào Hạ Lâm một cách lễ phép." Chị Hạ Lâm."Hạ Lâm dừng lại, gật đầu. Ánh mắt cô sắc bén quét qua Triển Doanh, rồi lướt sang Giang Thượng. Anh vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, không hề để ý đến sự tương tác ngắn ngủi này. Hạ Lâm không nói gì thêm, bước đi."Có gì đó không đúng." Cô thầm nghĩ. Cái tia nhìn thoáng qua kia, nụ cười giả tạo kia... không đơn giản như vẻ ngoài. Trực giác của Hạ Lâm luôn rất nhạy bén.Trong phòng nghỉ trưa, Hạ Lâm nghe loáng thoáng tiếng các y tá trẻ khác bàn tán." Này, cô y tá mới Triển Doanh dễ thương thật đấy nhỉ? Lúc nào cũng dạ vâng, nhìn yếu đuối ghê."" Ừ, trông hiền lành thật. Nhưng mà... không hiểu sao mình thấy cô ta cứ 'thảo mai' thế nào ấy." Một y tá khác lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ. " Lúc nãy thấy cô ta cố tình đứng gần Trưởng khoa Giang Thượng đấy."" Ôi, cô ta chắc cũng mê Trưởng khoa đấy mà. Ai mà không mê chứ." Một người khác cười. “Nhưng Trưởng khoa Giang Thượng lạnh lùng lắm, có ai lọt vào mắt đâu."Hạ Lâm lắng nghe, sự nghi ngờ trong lòng càng được củng cố. Cô ta không phải là người duy nhất nhận ra sự bất thường từ Triển Doanh.

Trong buổi họp giao ban khoa sáng thứ Hai, Triển Doanh ngồi ở hàng ghế cuối, trông rụt rè. Giang Thượng đang trình bày về kế hoạch phẫu thuật tuần này. Giữa chừng, cô ta bỗng nhiên lóng ngóng thế nào đó, làm đổ cả cốc nước lọc trên bàn xuống sàn. Nước lênh láng ngay gần bục phát biểu.

Triển Doanh mặt tái đi, cuống quýt đứng dậy. " Em xin lỗi, em xin lỗi Trưởng khoa, xin lỗi mọi người ạ." Giọng cô ta run run, nhìn Giang Thượng bằng ánh mắt vừa sợ sệt vừa ngưỡng mộ.

Giang Thượng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vũng nước, rồi nhìn thẳng vào Triển Doanh. Không một chút cảm xúc, anh chỉ nói ngắn gọn: " Dọn đi." Rồi quay sang thư ký khoa. " Gọi người dọn cùng cho nhanh."

Anh tiếp tục bài phát biểu như chưa có gì xảy ra, hoàn toàn phớt lờ biểu cảm tội lỗi của Triển Doanh. Cô ta càng thêm bối rối, đứng im một chỗ cho đến khi có người chạy đến lau sàn.

Vài ngày sau đó, Triển Doanh bắt đầu tìm cách tiếp cận Giang Thượng. Lúc thì 'xin chỉ dẫn' về cách ghi chép hồ sơ bệnh án dù đó là việc cơ bản của y tá mới, lúc thì 'nhờ xem giúp' một vết băng bó có đúng kỹ thuật chưa dù đã có y tá trưởng kiểm tra. Cô ta luôn giữ vẻ mặt chăm chỉ, ngây thơ, ánh mắt lấp lánh sự 'ham học hỏi' khi nhìn anh.

Hạ Lâm đi ngang qua hành lang, vừa lúc Triển Doanh đang đứng trước cửa phòng làm việc của Giang Thượng, tay cầm tập tài liệu, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

" Trưởng khoa Giang Thượng, em... em vẫn chưa hiểu rõ lắm phần này ạ. Anh có thể chỉ giúp em một lát không ạ?"

Giang Thượng đứng đó, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thường thấy. Anh chỉ tay vào tập tài liệu. " Cái này đã có hướng dẫn chi tiết rồi. Nếu không hiểu, hỏi y tá trưởng."

Khi Hạ Lâm bước gần hơn, ánh mắt cô ta vô tình lướt qua cô. Chỉ trong tích tắc, vẻ ngây thơ trên gương mặt Triển Doanh thoáng vụt tắt, thay bằng một tia nhìn đầy tính toán và một nụ cười nhạt khó nhận ra, trước khi cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ cũ và cúi đầu chào Hạ Lâm một cách lễ phép.

" Chị Hạ Lâm."

Hạ Lâm dừng lại, gật đầu. Ánh mắt cô sắc bén quét qua Triển Doanh, rồi lướt sang Giang Thượng. Anh vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, không hề để ý đến sự tương tác ngắn ngủi này. Hạ Lâm không nói gì thêm, bước đi.

"Có gì đó không đúng." Cô thầm nghĩ. Cái tia nhìn thoáng qua kia, nụ cười giả tạo kia... không đơn giản như vẻ ngoài. Trực giác của Hạ Lâm luôn rất nhạy bén.

Trong phòng nghỉ trưa, Hạ Lâm nghe loáng thoáng tiếng các y tá trẻ khác bàn tán.

" Này, cô y tá mới Triển Doanh dễ thương thật đấy nhỉ? Lúc nào cũng dạ vâng, nhìn yếu đuối ghê."

" Ừ, trông hiền lành thật. Nhưng mà... không hiểu sao mình thấy cô ta cứ 'thảo mai' thế nào ấy." Một y tá khác lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ. " Lúc nãy thấy cô ta cố tình đứng gần Trưởng khoa Giang Thượng đấy."

" Ôi, cô ta chắc cũng mê Trưởng khoa đấy mà. Ai mà không mê chứ." Một người khác cười. “Nhưng Trưởng khoa Giang Thượng lạnh lùng lắm, có ai lọt vào mắt đâu."

Hạ Lâm lắng nghe, sự nghi ngờ trong lòng càng được củng cố. Cô ta không phải là người duy nhất nhận ra sự bất thường từ Triển Doanh.

Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Trong buổi họp giao ban khoa sáng thứ Hai, Triển Doanh ngồi ở hàng ghế cuối, trông rụt rè. Giang Thượng đang trình bày về kế hoạch phẫu thuật tuần này. Giữa chừng, cô ta bỗng nhiên lóng ngóng thế nào đó, làm đổ cả cốc nước lọc trên bàn xuống sàn. Nước lênh láng ngay gần bục phát biểu.Triển Doanh mặt tái đi, cuống quýt đứng dậy. " Em xin lỗi, em xin lỗi Trưởng khoa, xin lỗi mọi người ạ." Giọng cô ta run run, nhìn Giang Thượng bằng ánh mắt vừa sợ sệt vừa ngưỡng mộ.Giang Thượng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vũng nước, rồi nhìn thẳng vào Triển Doanh. Không một chút cảm xúc, anh chỉ nói ngắn gọn: " Dọn đi." Rồi quay sang thư ký khoa. " Gọi người dọn cùng cho nhanh."Anh tiếp tục bài phát biểu như chưa có gì xảy ra, hoàn toàn phớt lờ biểu cảm tội lỗi của Triển Doanh. Cô ta càng thêm bối rối, đứng im một chỗ cho đến khi có người chạy đến lau sàn.Vài ngày sau đó, Triển Doanh bắt đầu tìm cách tiếp cận Giang Thượng. Lúc thì 'xin chỉ dẫn' về cách ghi chép hồ sơ bệnh án dù đó là việc cơ bản của y tá mới, lúc thì 'nhờ xem giúp' một vết băng bó có đúng kỹ thuật chưa dù đã có y tá trưởng kiểm tra. Cô ta luôn giữ vẻ mặt chăm chỉ, ngây thơ, ánh mắt lấp lánh sự 'ham học hỏi' khi nhìn anh.Hạ Lâm đi ngang qua hành lang, vừa lúc Triển Doanh đang đứng trước cửa phòng làm việc của Giang Thượng, tay cầm tập tài liệu, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế" Trưởng khoa Giang Thượng, em... em vẫn chưa hiểu rõ lắm phần này ạ. Anh có thể chỉ giúp em một lát không ạ?"Giang Thượng đứng đó, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thường thấy. Anh chỉ tay vào tập tài liệu. " Cái này đã có hướng dẫn chi tiết rồi. Nếu không hiểu, hỏi y tá trưởng."Khi Hạ Lâm bước gần hơn, ánh mắt cô ta vô tình lướt qua cô. Chỉ trong tích tắc, vẻ ngây thơ trên gương mặt Triển Doanh thoáng vụt tắt, thay bằng một tia nhìn đầy tính toán và một nụ cười nhạt khó nhận ra, trước khi cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ cũ và cúi đầu chào Hạ Lâm một cách lễ phép." Chị Hạ Lâm."Hạ Lâm dừng lại, gật đầu. Ánh mắt cô sắc bén quét qua Triển Doanh, rồi lướt sang Giang Thượng. Anh vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, không hề để ý đến sự tương tác ngắn ngủi này. Hạ Lâm không nói gì thêm, bước đi."Có gì đó không đúng." Cô thầm nghĩ. Cái tia nhìn thoáng qua kia, nụ cười giả tạo kia... không đơn giản như vẻ ngoài. Trực giác của Hạ Lâm luôn rất nhạy bén.Trong phòng nghỉ trưa, Hạ Lâm nghe loáng thoáng tiếng các y tá trẻ khác bàn tán." Này, cô y tá mới Triển Doanh dễ thương thật đấy nhỉ? Lúc nào cũng dạ vâng, nhìn yếu đuối ghê."" Ừ, trông hiền lành thật. Nhưng mà... không hiểu sao mình thấy cô ta cứ 'thảo mai' thế nào ấy." Một y tá khác lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ. " Lúc nãy thấy cô ta cố tình đứng gần Trưởng khoa Giang Thượng đấy."" Ôi, cô ta chắc cũng mê Trưởng khoa đấy mà. Ai mà không mê chứ." Một người khác cười. “Nhưng Trưởng khoa Giang Thượng lạnh lùng lắm, có ai lọt vào mắt đâu."Hạ Lâm lắng nghe, sự nghi ngờ trong lòng càng được củng cố. Cô ta không phải là người duy nhất nhận ra sự bất thường từ Triển Doanh.

Chương 8