Tác giả:

Sáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi…

Chương 24

Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Sau bữa tối, họ ngồi trên sofa. Giang Thượng kéo Hạ Lâm vào lòng, ôm chặt." Hôm nay em làm rất tốt." Anh thì thầm, giọng đầy tự hào. " Em thật bản lĩnh."Hạ Lâm tựa đầu vào n.g.ự.c anh. " Có anh ở cạnh, em mới làm được." Cô nói thật lòng.Giang Thượng cười khẽ. " Đừng khiêm tốn. Em tự mình vạch ra kế hoạch, tự mình thu thập bằng chứng. Anh chỉ hỗ trợ em thôi." Anh hôn nhẹ lên tóc cô.Một khoảng im lặng thoải mái. Rồi Giang Thượng lên tiếng, giọng nghiêm túc hơn." Hạ Lâm... Bây giờ bí mật của chúng ta đã công khai rồi... ít nhất là ở bệnh viện và với một số người." Anh nhìn vào mắt cô. " Em... có thật sự muốn tiếp tục với anh không? Không phải vì hợp đồng nữa."Hạ Lâm nhìn anh, ánh mắt long lanh. Cô đặt tay lên má anh." Em..." Cô ngập ngừng, rồi mỉm cười. " Em không biết tình cảm của em dành cho anh bắt đầu từ khi nào. Có lẽ là lúc anh lén lút trêu chọc em ở bệnh viện, lúc anh dịu dàng chăm sóc em khi về nhà, hay lúc anh đứng ra bảo vệ em trước mọi sóng gió... Em chỉ biết... em đã yêu anh rồi, Giang Thượng."Chuyển ngử bởi team Tuế TuếLời 'thú nhận' này, dù không ồn ào, nhưng chân thành và xuất phát từ sâu thẳm trái tim. Giang Thượng sững lại một chút, rồi một nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh. Đó không còn là nụ cười phúc hắc, mà là nụ cười hạnh phúc thật sự." Em ngốc lắm." Anh nói, giọng hơi nghẹn lại. " Em không biết anh đã chờ đợi câu này bao lâu rồi."Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô. Nụ hôn này không còn là sự 'thực hiện nghĩa vụ' hay 'bạn giường', mà là sự kết nối của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau." Cảm ơn em, vợ yêu." Anh thì thầm khi nụ hôn kết thúc.Hạ Lâm siết chặt vòng tay ôm anh. " Không có gì, chồng à."Triển Doanh đã biến mất khỏi cuộc đời họ, nhận hậu quả thích đáng cho hành động của mình. Dư âm của sự việc có thể còn đó, nhưng Hạ Lâm và Giang Thượng đã cùng nhau đối mặt và vượt qua. Họ đã biến cuộc hôn nhân 'ẩn' và 'hợp đồng' thành một tình yêu thật sự, vững chắc sau bão tố. Cuộc chiến đã kết thúc. Tình yêu đã chiến thắng.Tuy nhiên, một chương mới đang mở ra. Họ đã công khai ở bệnh viện, nhưng còn gia đình hai bên thì sao? Liệu họ có chấp nhận khi biết cuộc hôn nhân này ban đầu chỉ là 'đối phó'? Và liệu tương lai của họ sẽ như thế nào khi không còn là 'ẩn hôn' nữa?

Sau bữa tối, họ ngồi trên sofa. Giang Thượng kéo Hạ Lâm vào lòng, ôm chặt.

" Hôm nay em làm rất tốt." Anh thì thầm, giọng đầy tự hào. " Em thật bản lĩnh."

Hạ Lâm tựa đầu vào n.g.ự.c anh. " Có anh ở cạnh, em mới làm được." Cô nói thật lòng.

Giang Thượng cười khẽ. " Đừng khiêm tốn. Em tự mình vạch ra kế hoạch, tự mình thu thập bằng chứng. Anh chỉ hỗ trợ em thôi." Anh hôn nhẹ lên tóc cô.

Một khoảng im lặng thoải mái. Rồi Giang Thượng lên tiếng, giọng nghiêm túc hơn.

" Hạ Lâm... Bây giờ bí mật của chúng ta đã công khai rồi... ít nhất là ở bệnh viện và với một số người." Anh nhìn vào mắt cô. " Em... có thật sự muốn tiếp tục với anh không? Không phải vì hợp đồng nữa."

Hạ Lâm nhìn anh, ánh mắt long lanh. Cô đặt tay lên má anh.

" Em..." Cô ngập ngừng, rồi mỉm cười. " Em không biết tình cảm của em dành cho anh bắt đầu từ khi nào. Có lẽ là lúc anh lén lút trêu chọc em ở bệnh viện, lúc anh dịu dàng chăm sóc em khi về nhà, hay lúc anh đứng ra bảo vệ em trước mọi sóng gió... Em chỉ biết... em đã yêu anh rồi, Giang Thượng."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lời 'thú nhận' này, dù không ồn ào, nhưng chân thành và xuất phát từ sâu thẳm trái tim. Giang Thượng sững lại một chút, rồi một nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh. Đó không còn là nụ cười phúc hắc, mà là nụ cười hạnh phúc thật sự.

" Em ngốc lắm." Anh nói, giọng hơi nghẹn lại. " Em không biết anh đã chờ đợi câu này bao lâu rồi."

Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô. Nụ hôn này không còn là sự 'thực hiện nghĩa vụ' hay 'bạn giường', mà là sự kết nối của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau.

" Cảm ơn em, vợ yêu." Anh thì thầm khi nụ hôn kết thúc.

Hạ Lâm siết chặt vòng tay ôm anh. " Không có gì, chồng à."

Triển Doanh đã biến mất khỏi cuộc đời họ, nhận hậu quả thích đáng cho hành động của mình. Dư âm của sự việc có thể còn đó, nhưng Hạ Lâm và Giang Thượng đã cùng nhau đối mặt và vượt qua. Họ đã biến cuộc hôn nhân 'ẩn' và 'hợp đồng' thành một tình yêu thật sự, vững chắc sau bão tố. Cuộc chiến đã kết thúc. Tình yêu đã chiến thắng.

Tuy nhiên, một chương mới đang mở ra. Họ đã công khai ở bệnh viện, nhưng còn gia đình hai bên thì sao? Liệu họ có chấp nhận khi biết cuộc hôn nhân này ban đầu chỉ là 'đối phó'? Và liệu tương lai của họ sẽ như thế nào khi không còn là 'ẩn hôn' nữa?

Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Sau bữa tối, họ ngồi trên sofa. Giang Thượng kéo Hạ Lâm vào lòng, ôm chặt." Hôm nay em làm rất tốt." Anh thì thầm, giọng đầy tự hào. " Em thật bản lĩnh."Hạ Lâm tựa đầu vào n.g.ự.c anh. " Có anh ở cạnh, em mới làm được." Cô nói thật lòng.Giang Thượng cười khẽ. " Đừng khiêm tốn. Em tự mình vạch ra kế hoạch, tự mình thu thập bằng chứng. Anh chỉ hỗ trợ em thôi." Anh hôn nhẹ lên tóc cô.Một khoảng im lặng thoải mái. Rồi Giang Thượng lên tiếng, giọng nghiêm túc hơn." Hạ Lâm... Bây giờ bí mật của chúng ta đã công khai rồi... ít nhất là ở bệnh viện và với một số người." Anh nhìn vào mắt cô. " Em... có thật sự muốn tiếp tục với anh không? Không phải vì hợp đồng nữa."Hạ Lâm nhìn anh, ánh mắt long lanh. Cô đặt tay lên má anh." Em..." Cô ngập ngừng, rồi mỉm cười. " Em không biết tình cảm của em dành cho anh bắt đầu từ khi nào. Có lẽ là lúc anh lén lút trêu chọc em ở bệnh viện, lúc anh dịu dàng chăm sóc em khi về nhà, hay lúc anh đứng ra bảo vệ em trước mọi sóng gió... Em chỉ biết... em đã yêu anh rồi, Giang Thượng."Chuyển ngử bởi team Tuế TuếLời 'thú nhận' này, dù không ồn ào, nhưng chân thành và xuất phát từ sâu thẳm trái tim. Giang Thượng sững lại một chút, rồi một nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh. Đó không còn là nụ cười phúc hắc, mà là nụ cười hạnh phúc thật sự." Em ngốc lắm." Anh nói, giọng hơi nghẹn lại. " Em không biết anh đã chờ đợi câu này bao lâu rồi."Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô. Nụ hôn này không còn là sự 'thực hiện nghĩa vụ' hay 'bạn giường', mà là sự kết nối của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau." Cảm ơn em, vợ yêu." Anh thì thầm khi nụ hôn kết thúc.Hạ Lâm siết chặt vòng tay ôm anh. " Không có gì, chồng à."Triển Doanh đã biến mất khỏi cuộc đời họ, nhận hậu quả thích đáng cho hành động của mình. Dư âm của sự việc có thể còn đó, nhưng Hạ Lâm và Giang Thượng đã cùng nhau đối mặt và vượt qua. Họ đã biến cuộc hôn nhân 'ẩn' và 'hợp đồng' thành một tình yêu thật sự, vững chắc sau bão tố. Cuộc chiến đã kết thúc. Tình yêu đã chiến thắng.Tuy nhiên, một chương mới đang mở ra. Họ đã công khai ở bệnh viện, nhưng còn gia đình hai bên thì sao? Liệu họ có chấp nhận khi biết cuộc hôn nhân này ban đầu chỉ là 'đối phó'? Và liệu tương lai của họ sẽ như thế nào khi không còn là 'ẩn hôn' nữa?

Chương 24