Tác giả:

Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.   Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."   Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"   Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."   Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"   Ta cắn răng: "Con gả!"   1   Thẩm nương ta bán ta được ba mươi lượng bạc, Vương mama nói đường lên kinh xa xôi, lại cho thêm ta năm lượng lộ phí.   Ta bèn mang theo năm lượng bạc mọn làm của hồi môn, qua…

Chương 14: Chương 14

Tiết Minh NguyệtTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.   Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."   Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"   Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."   Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"   Ta cắn răng: "Con gả!"   1   Thẩm nương ta bán ta được ba mươi lượng bạc, Vương mama nói đường lên kinh xa xôi, lại cho thêm ta năm lượng lộ phí.   Ta bèn mang theo năm lượng bạc mọn làm của hồi môn, qua… Ta cảm thấy có kẻ bịt mũi, đổ một thứ chất lỏng gì đó vào miệng ta. Ta không tài nào phân biệt được, chỉ nôn thốc nôn tháo, từng ngụm lớn, từng ngụm lớn.Không biết qua bao lâu, ta mới loáng thoáng nghe thấy tiếng Cố Yến. Chàng đang khóc, khóc đến xé lòng xé phổi, khiến tim ta như muốn tan ra.Ta muốn ôm lấy chàng, muốn hôn lên gương mặt chàng, nhưng dù cố gắng thế nào, ta cũng không thể điều khiển được thân mình.Cứ thế, ta lang thang trong bóng tối vô tận, mãi đến khi gắng gượng mở được đôi mắt. Ta nghe thấy tiếng bàn ghế đổ vỡ loảng xoảng trong phòng. Cố Yến không biết từ đâu lảo đảo chạy đến bên cạnh ta, quỳ xuống bên tay ta, nức nở khóc không thành tiếng.Ta gắng gượng cử động ngón tay, khẽ chạm lên vầng trán chàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, ta suýt chút nữa không nhận ra.Cố Yến dường như đã già đi cả chục tuổi, giữa mái tóc rối bời đã lấm tấm những sợi bạc. Gương mặt trắng nõn nổi lên những vệt xanh tím đậm nhạt. Đôi mắt đào hoa ta yêu thích nhất, trong veo như nước hồ thu, câu hồn đoạt phách, nay cũng đã phủ đầy những tia m.á.u đỏ.Ta hé môi, hai hàng lệ đã vội vã tuôn rơi.Ta nghe thấy giọng của Vạn Phúc: "Tứ công tử, dược ngài mang đến đã cứu Thiếu phu nhân nhà ta. Từ nay về sau, Vạn Phúc nguyện vì ngài gan óc đồ địa, c.h.ế.t trăm lần cũng không từ."Ta ấm ức trách chàng: "Cố Tam, thiếp gọi chàng bấy nhiêu lần, cớ sao chàng chẳng đáp một lời?"Cố Yến luống cuống lau vội nước mắt trên mặt, giọng nghẹn ngào: "Ta đáp lời rồi. Nàng gọi Hoài Sanh, ta đều đáp cả, chỉ là nàng chẳng nghe thấy mà thôi. Nàng đau đớn, sợ hãi đến nhường ấy, ta lại chẳng thể nào gánh chịu thay. Nguyệt nhi, nàng suýt chút nữa đã giày vò ta đến chết, nếu nàng không tỉnh lại, ta cũng không sống nổi mất..."Cố Yến đỡ ta ngồi dậy, ta mềm nhũn tựa vào người chàng, tay khẽ đặt lên gối: "Chàng... đi lại được rồi ư?""Nàng chớ bận tâm đến nó, so với nàng thì nó có đáng là gì. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ, đừng nói là đôi chân này, đến cả tính mạng ta cũng nguyện bồi thường.""Nguyệt nhi, sao nàng có thể nhẫn tâm đối với ta như vậy? Nàng ở ngay trước mắt ta, đang yên đang lành bỗng dưng ngã xuống, nôn ra bao nhiêu là máu, nàng định bỏ mặc ta mà đi sao? Nàng sao có thể..."Cố Yến vẫn chưa hết kinh hoàng, thút thít khóc lóc, lẩm bẩm không ngừng về nỗi sợ hãi tột độ.Cố Yến, ngọn núi kia, lại một lần nữa sụp đổ.Chàng sợ hãi đến cực điểm, đêm đêm thức trắng canh giữ bên ta. Ta khẽ động đậy một chút, chàng đã giật mình bật dậy, đến thở mạnh cũng không dám. Ta khẽ thở dài, chàng đã vội bưng ngay chén nước đến. Ta khẽ nhíu mày, chàng đã mắt ngấn lệ, lo lắng hỏi ta đau ở đâu.Đợi đến khi ta hồi phục được đôi phần khí lực, chàng liền ôm chặt ta vào lòng, cho đến khi Vạn Phúc đến nhắc nhở ta uống thuốc, chàng mới miễn cưỡng buông tay.Ta lại chập chờn thiếp đi suốt cả tháng trời. Trong khoảng thời gian ấy, tâm tình Cố Yến dần ổn định hơn, chàng có thể chỉnh tề xiêm y ra ngoài, khi ta tỉnh giấc, chàng cũng luôn túc trực bên cạnh. Để thân thể chàng chóng hồi phục, ta yêu cầu chàng phải kiên trì luyện tập gân cốt trong sân, chàng cũng nghe theo.Khi chàng vắng mặt, Vạn Phúc đã thuật lại cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.Ngày ấy, ta trúng một loại độc có tên là "Lạc Hồi". Thái y chẩn đoán, kẻ trúng độc này nếu nặng thì thất khiếu chảy m.á.u mà chết, nhẹ thì ý thức mơ hồ, mất đi tri giác.Ta trúng độc không tính là quá nặng, nhưng cũng đủ khiến gân cốt ta tan nát, phải tái tạo lại một phen. Các thái y lần lượt đến xem, đều khuyên Cố Yến chuẩn bị hậu sự cho ta.Cố Yến vì lo lắng mà phát cuồng, vì phẫn nộ mà nổi điên. Chàng quả quyết rằng trong Cố gia có kẻ hãm hại ta, tuyên bố sẽ tru diệt toàn tộc Cố gia để chôn cùng.Trên dưới Cố gia đều kinh hồn bạt vía. Ban đầu, ai nấy cũng chỉ coi ta là người vợ mua về để xung hỉ cho Cố Yến, dẫu ta có c.h.ế.t đi, chàng cùng lắm cũng chỉ đau lòng một thời gian mà thôi.Nhưng nào ngờ, kẻ vừa đứng lên kia lại như Tu La từ địa ngục sống dậy, hai mắt rực lửa, sát khí ngút trời. Đến lúc này, mọi người mới nhớ ra trong lòng Cố Yến vốn dĩ đã chất chứa huyết hải thâm thù, nay lại trải qua biến cố này, chẳng còn ai dám hoài nghi những lời chàng nói là thật hay giả nữa.Họ đều tin rằng, nếu ta chết, chàng thật sự có thể hủy thiên diệt địa.Cuối cùng, Cố Chiêu đã mang giải dược đến cho ta. Hắn nói, gần đây trong cung có một vị sủng phi có triệu chứng tương tự, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ắt sẽ có năng nhân dị sĩ ra tay. Quả nhiên, bên cạnh Dực Vương có một vị tâm phúc đã điều chế ra giải dược.Thế nhưng, ta trúng độc bằng cách nào, đến nay vẫn chưa thể truy ra. Ăn uống của ta đều dùng chung với Cố Yến, mà chàng xưa nay vốn luôn cẩn trọng. Đừng nói là sau khi ta vào phủ, chàng càng thêm đề phòng, ngay từ trước khi ta đến, chàng đã không ăn bất kỳ thứ gì từ ngoài Tây Uyển đưa vào.

Ta cảm thấy có kẻ bịt mũi, đổ một thứ chất lỏng gì đó vào miệng ta. Ta không tài nào phân biệt được, chỉ nôn thốc nôn tháo, từng ngụm lớn, từng ngụm lớn.

Không biết qua bao lâu, ta mới loáng thoáng nghe thấy tiếng Cố Yến. Chàng đang khóc, khóc đến xé lòng xé phổi, khiến tim ta như muốn tan ra.

Ta muốn ôm lấy chàng, muốn hôn lên gương mặt chàng, nhưng dù cố gắng thế nào, ta cũng không thể điều khiển được thân mình.

Cứ thế, ta lang thang trong bóng tối vô tận, mãi đến khi gắng gượng mở được đôi mắt. Ta nghe thấy tiếng bàn ghế đổ vỡ loảng xoảng trong phòng. Cố Yến không biết từ đâu lảo đảo chạy đến bên cạnh ta, quỳ xuống bên tay ta, nức nở khóc không thành tiếng.

Ta gắng gượng cử động ngón tay, khẽ chạm lên vầng trán chàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, ta suýt chút nữa không nhận ra.

Cố Yến dường như đã già đi cả chục tuổi, giữa mái tóc rối bời đã lấm tấm những sợi bạc. Gương mặt trắng nõn nổi lên những vệt xanh tím đậm nhạt. Đôi mắt đào hoa ta yêu thích nhất, trong veo như nước hồ thu, câu hồn đoạt phách, nay cũng đã phủ đầy những tia m.á.u đỏ.

Ta hé môi, hai hàng lệ đã vội vã tuôn rơi.

Ta nghe thấy giọng của Vạn Phúc: "Tứ công tử, dược ngài mang đến đã cứu Thiếu phu nhân nhà ta. Từ nay về sau, Vạn Phúc nguyện vì ngài gan óc đồ địa, c.h.ế.t trăm lần cũng không từ."

Ta ấm ức trách chàng: "Cố Tam, thiếp gọi chàng bấy nhiêu lần, cớ sao chàng chẳng đáp một lời?"

Cố Yến luống cuống lau vội nước mắt trên mặt, giọng nghẹn ngào: "Ta đáp lời rồi. Nàng gọi Hoài Sanh, ta đều đáp cả, chỉ là nàng chẳng nghe thấy mà thôi. Nàng đau đớn, sợ hãi đến nhường ấy, ta lại chẳng thể nào gánh chịu thay. Nguyệt nhi, nàng suýt chút nữa đã giày vò ta đến chết, nếu nàng không tỉnh lại, ta cũng không sống nổi mất..."

Cố Yến đỡ ta ngồi dậy, ta mềm nhũn tựa vào người chàng, tay khẽ đặt lên gối: "Chàng... đi lại được rồi ư?"

"Nàng chớ bận tâm đến nó, so với nàng thì nó có đáng là gì. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ, đừng nói là đôi chân này, đến cả tính mạng ta cũng nguyện bồi thường."

"Nguyệt nhi, sao nàng có thể nhẫn tâm đối với ta như vậy? Nàng ở ngay trước mắt ta, đang yên đang lành bỗng dưng ngã xuống, nôn ra bao nhiêu là máu, nàng định bỏ mặc ta mà đi sao? Nàng sao có thể..."

Cố Yến vẫn chưa hết kinh hoàng, thút thít khóc lóc, lẩm bẩm không ngừng về nỗi sợ hãi tột độ.

Cố Yến, ngọn núi kia, lại một lần nữa sụp đổ.

Chàng sợ hãi đến cực điểm, đêm đêm thức trắng canh giữ bên ta. Ta khẽ động đậy một chút, chàng đã giật mình bật dậy, đến thở mạnh cũng không dám. Ta khẽ thở dài, chàng đã vội bưng ngay chén nước đến. Ta khẽ nhíu mày, chàng đã mắt ngấn lệ, lo lắng hỏi ta đau ở đâu.

Đợi đến khi ta hồi phục được đôi phần khí lực, chàng liền ôm chặt ta vào lòng, cho đến khi Vạn Phúc đến nhắc nhở ta uống thuốc, chàng mới miễn cưỡng buông tay.

Ta lại chập chờn thiếp đi suốt cả tháng trời. Trong khoảng thời gian ấy, tâm tình Cố Yến dần ổn định hơn, chàng có thể chỉnh tề xiêm y ra ngoài, khi ta tỉnh giấc, chàng cũng luôn túc trực bên cạnh. Để thân thể chàng chóng hồi phục, ta yêu cầu chàng phải kiên trì luyện tập gân cốt trong sân, chàng cũng nghe theo.

Khi chàng vắng mặt, Vạn Phúc đã thuật lại cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Ngày ấy, ta trúng một loại độc có tên là "Lạc Hồi". Thái y chẩn đoán, kẻ trúng độc này nếu nặng thì thất khiếu chảy m.á.u mà chết, nhẹ thì ý thức mơ hồ, mất đi tri giác.

Ta trúng độc không tính là quá nặng, nhưng cũng đủ khiến gân cốt ta tan nát, phải tái tạo lại một phen. Các thái y lần lượt đến xem, đều khuyên Cố Yến chuẩn bị hậu sự cho ta.

Cố Yến vì lo lắng mà phát cuồng, vì phẫn nộ mà nổi điên. Chàng quả quyết rằng trong Cố gia có kẻ hãm hại ta, tuyên bố sẽ tru diệt toàn tộc Cố gia để chôn cùng.

Trên dưới Cố gia đều kinh hồn bạt vía. Ban đầu, ai nấy cũng chỉ coi ta là người vợ mua về để xung hỉ cho Cố Yến, dẫu ta có c.h.ế.t đi, chàng cùng lắm cũng chỉ đau lòng một thời gian mà thôi.

Nhưng nào ngờ, kẻ vừa đứng lên kia lại như Tu La từ địa ngục sống dậy, hai mắt rực lửa, sát khí ngút trời. Đến lúc này, mọi người mới nhớ ra trong lòng Cố Yến vốn dĩ đã chất chứa huyết hải thâm thù, nay lại trải qua biến cố này, chẳng còn ai dám hoài nghi những lời chàng nói là thật hay giả nữa.

Họ đều tin rằng, nếu ta chết, chàng thật sự có thể hủy thiên diệt địa.

Cuối cùng, Cố Chiêu đã mang giải dược đến cho ta. Hắn nói, gần đây trong cung có một vị sủng phi có triệu chứng tương tự, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ắt sẽ có năng nhân dị sĩ ra tay. Quả nhiên, bên cạnh Dực Vương có một vị tâm phúc đã điều chế ra giải dược.

Thế nhưng, ta trúng độc bằng cách nào, đến nay vẫn chưa thể truy ra. Ăn uống của ta đều dùng chung với Cố Yến, mà chàng xưa nay vốn luôn cẩn trọng. Đừng nói là sau khi ta vào phủ, chàng càng thêm đề phòng, ngay từ trước khi ta đến, chàng đã không ăn bất kỳ thứ gì từ ngoài Tây Uyển đưa vào.

Tiết Minh NguyệtTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.   Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."   Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"   Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."   Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"   Ta cắn răng: "Con gả!"   1   Thẩm nương ta bán ta được ba mươi lượng bạc, Vương mama nói đường lên kinh xa xôi, lại cho thêm ta năm lượng lộ phí.   Ta bèn mang theo năm lượng bạc mọn làm của hồi môn, qua… Ta cảm thấy có kẻ bịt mũi, đổ một thứ chất lỏng gì đó vào miệng ta. Ta không tài nào phân biệt được, chỉ nôn thốc nôn tháo, từng ngụm lớn, từng ngụm lớn.Không biết qua bao lâu, ta mới loáng thoáng nghe thấy tiếng Cố Yến. Chàng đang khóc, khóc đến xé lòng xé phổi, khiến tim ta như muốn tan ra.Ta muốn ôm lấy chàng, muốn hôn lên gương mặt chàng, nhưng dù cố gắng thế nào, ta cũng không thể điều khiển được thân mình.Cứ thế, ta lang thang trong bóng tối vô tận, mãi đến khi gắng gượng mở được đôi mắt. Ta nghe thấy tiếng bàn ghế đổ vỡ loảng xoảng trong phòng. Cố Yến không biết từ đâu lảo đảo chạy đến bên cạnh ta, quỳ xuống bên tay ta, nức nở khóc không thành tiếng.Ta gắng gượng cử động ngón tay, khẽ chạm lên vầng trán chàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, ta suýt chút nữa không nhận ra.Cố Yến dường như đã già đi cả chục tuổi, giữa mái tóc rối bời đã lấm tấm những sợi bạc. Gương mặt trắng nõn nổi lên những vệt xanh tím đậm nhạt. Đôi mắt đào hoa ta yêu thích nhất, trong veo như nước hồ thu, câu hồn đoạt phách, nay cũng đã phủ đầy những tia m.á.u đỏ.Ta hé môi, hai hàng lệ đã vội vã tuôn rơi.Ta nghe thấy giọng của Vạn Phúc: "Tứ công tử, dược ngài mang đến đã cứu Thiếu phu nhân nhà ta. Từ nay về sau, Vạn Phúc nguyện vì ngài gan óc đồ địa, c.h.ế.t trăm lần cũng không từ."Ta ấm ức trách chàng: "Cố Tam, thiếp gọi chàng bấy nhiêu lần, cớ sao chàng chẳng đáp một lời?"Cố Yến luống cuống lau vội nước mắt trên mặt, giọng nghẹn ngào: "Ta đáp lời rồi. Nàng gọi Hoài Sanh, ta đều đáp cả, chỉ là nàng chẳng nghe thấy mà thôi. Nàng đau đớn, sợ hãi đến nhường ấy, ta lại chẳng thể nào gánh chịu thay. Nguyệt nhi, nàng suýt chút nữa đã giày vò ta đến chết, nếu nàng không tỉnh lại, ta cũng không sống nổi mất..."Cố Yến đỡ ta ngồi dậy, ta mềm nhũn tựa vào người chàng, tay khẽ đặt lên gối: "Chàng... đi lại được rồi ư?""Nàng chớ bận tâm đến nó, so với nàng thì nó có đáng là gì. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ, đừng nói là đôi chân này, đến cả tính mạng ta cũng nguyện bồi thường.""Nguyệt nhi, sao nàng có thể nhẫn tâm đối với ta như vậy? Nàng ở ngay trước mắt ta, đang yên đang lành bỗng dưng ngã xuống, nôn ra bao nhiêu là máu, nàng định bỏ mặc ta mà đi sao? Nàng sao có thể..."Cố Yến vẫn chưa hết kinh hoàng, thút thít khóc lóc, lẩm bẩm không ngừng về nỗi sợ hãi tột độ.Cố Yến, ngọn núi kia, lại một lần nữa sụp đổ.Chàng sợ hãi đến cực điểm, đêm đêm thức trắng canh giữ bên ta. Ta khẽ động đậy một chút, chàng đã giật mình bật dậy, đến thở mạnh cũng không dám. Ta khẽ thở dài, chàng đã vội bưng ngay chén nước đến. Ta khẽ nhíu mày, chàng đã mắt ngấn lệ, lo lắng hỏi ta đau ở đâu.Đợi đến khi ta hồi phục được đôi phần khí lực, chàng liền ôm chặt ta vào lòng, cho đến khi Vạn Phúc đến nhắc nhở ta uống thuốc, chàng mới miễn cưỡng buông tay.Ta lại chập chờn thiếp đi suốt cả tháng trời. Trong khoảng thời gian ấy, tâm tình Cố Yến dần ổn định hơn, chàng có thể chỉnh tề xiêm y ra ngoài, khi ta tỉnh giấc, chàng cũng luôn túc trực bên cạnh. Để thân thể chàng chóng hồi phục, ta yêu cầu chàng phải kiên trì luyện tập gân cốt trong sân, chàng cũng nghe theo.Khi chàng vắng mặt, Vạn Phúc đã thuật lại cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.Ngày ấy, ta trúng một loại độc có tên là "Lạc Hồi". Thái y chẩn đoán, kẻ trúng độc này nếu nặng thì thất khiếu chảy m.á.u mà chết, nhẹ thì ý thức mơ hồ, mất đi tri giác.Ta trúng độc không tính là quá nặng, nhưng cũng đủ khiến gân cốt ta tan nát, phải tái tạo lại một phen. Các thái y lần lượt đến xem, đều khuyên Cố Yến chuẩn bị hậu sự cho ta.Cố Yến vì lo lắng mà phát cuồng, vì phẫn nộ mà nổi điên. Chàng quả quyết rằng trong Cố gia có kẻ hãm hại ta, tuyên bố sẽ tru diệt toàn tộc Cố gia để chôn cùng.Trên dưới Cố gia đều kinh hồn bạt vía. Ban đầu, ai nấy cũng chỉ coi ta là người vợ mua về để xung hỉ cho Cố Yến, dẫu ta có c.h.ế.t đi, chàng cùng lắm cũng chỉ đau lòng một thời gian mà thôi.Nhưng nào ngờ, kẻ vừa đứng lên kia lại như Tu La từ địa ngục sống dậy, hai mắt rực lửa, sát khí ngút trời. Đến lúc này, mọi người mới nhớ ra trong lòng Cố Yến vốn dĩ đã chất chứa huyết hải thâm thù, nay lại trải qua biến cố này, chẳng còn ai dám hoài nghi những lời chàng nói là thật hay giả nữa.Họ đều tin rằng, nếu ta chết, chàng thật sự có thể hủy thiên diệt địa.Cuối cùng, Cố Chiêu đã mang giải dược đến cho ta. Hắn nói, gần đây trong cung có một vị sủng phi có triệu chứng tương tự, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ắt sẽ có năng nhân dị sĩ ra tay. Quả nhiên, bên cạnh Dực Vương có một vị tâm phúc đã điều chế ra giải dược.Thế nhưng, ta trúng độc bằng cách nào, đến nay vẫn chưa thể truy ra. Ăn uống của ta đều dùng chung với Cố Yến, mà chàng xưa nay vốn luôn cẩn trọng. Đừng nói là sau khi ta vào phủ, chàng càng thêm đề phòng, ngay từ trước khi ta đến, chàng đã không ăn bất kỳ thứ gì từ ngoài Tây Uyển đưa vào.

Chương 14: Chương 14