“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng…

Chương 33

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Mũi kiếm của hắn ta đang dí sát vào ngay yết hầu của Thẩm Vân Hàn:“Nàng ta chính là muội muội ruột thịt của ngươi đó!Ngươi lại dám cả gan làm ra cái chuyện này hay sao?!”“Muội muội ruột thịt ư?”Hắn ta bật cười lên một tiếng nghe như tiếng sói tru giữa đêm khuya hoang vắng.“Nàng ta ngay từ khi còn nhỏ đã tự mình bò lên trên giường của ta, rồi van xin ta hãy dạy cho nàng ta biết được cái mùi vị khi làm một người nữ nhân là như thế nào rồi...”“Xin huynh đừng nói nữa!”Thẩm Vân Dao níu chặt lấy vạt áo của người tình lang Tiêu Tử Húc của mình.“Không phải là như vậy đâu, chính là do huynh ấy đã ép buộc muội làm như vậy mà!”“Tiêu Tử Húc, ngươi thực sự cho rằng nàng ta yêu ngươi lắm hay sao?”Hắn lạnh lùng dùng ngón tay mà chà nhẹ qua đôi môi của nàng ta, rồi lại dùng chính thứ son môi ấy mà vẽ lên trên cằm của nàng ta một nụ cười trông đến vặn vẹo, kỳ dị.“Mỗi một đêm khi nằm ở dưới thân của ta, mỗi khi nàng ta nhắc đến tên của ngươi thì đều là một vẻ mặt đầy ghê tởm, kinh tởm.”“Đủ rồi!”Tiêu Tử Húc tức giận mà quát lớn lên một tiếng, rồi vung thanh kiếm trong tay mà chém tới.Thế nhưng lại bị Thẩm Vân Hàn dùng tay bắt ngược lại ngay cổ tay.Làm sao một Tiêu Tử Húc kia lại có thể là đối thủ của hắn ta cho được chứ, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn ta đã phải theo chân phụ thân ra trận để mà giết địch rồi.“Chỉ là một tên phế vật vô dụng, mà cũng dám cả gan đứng ở trước mặt của ta hay sao?”Hắn ta cầm lấy thanh kiếm, rồi đâm xuyên qua lồng ngực của Tiêu Tử Húc, máu tươi từ đó bắn tung tóe cả lên trên gương mặt của Thẩm Vân Dao.“Ca ca!”Người muội muội ấy vội vàng lao đến mà đè chặt lên trên vết thương của Tiêu Tử Húc.Thế nhưng, hắn ta đã dùng gót giày của mình mà giẫm mạnh lên trên mái tóc của nàng ta.Cơn đau đớn đến xé cả da đầu ấy đã khiến cho nàng ta phải choáng váng cả mặt mày, đôi mắt cũng tối sầm cả lại.“Dao Nhi của ta lại thích cái thứ con hoang này đến như thế hay sao?”Vào lúc này đây, hắn ta trông chẳng khác nào một kẻ điên cuồng thực sự.Mũi kiếm của hắn khẽ nhấc chiếc cằm của nàng ta lên, rồi lại đột ngột mà đâm thẳng một nhát vào phần bụng dưới của nàng.“Dao Nhi à, sau này chúng ta vẫn sẽ có thể có con được mà!Còn đứa bé này... tuyệt đối không thể nào giữ lại được đâu!”“Thẩm Vân Hàn!Ngươi nhất định sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”Tiêu Tử Húc không biết là từ lúc nào đã lén giấu sẵn một con dao găm ở trong người.Hắn ta dốc toàn bộ sức lực của mình mà đâm mạnh một nhát vào sau lưng của Thẩm Vân Hàn.Con dao ấy đã xuyên thẳng qua phần hông của hắn, hắn chỉ khẽ rên lên một tiếng, rồi lảo đảo lùi lại một bước.Máu tươi từ phần hông của hắn đã thấm đẫm cả một lớp trung y màu trắng ở bên trong.“Tiêu Tử Húc ư?Ngươi đúng là một kẻ si tình đến đáng thương.Ngươi thực sự nghĩ rằng người đã cứu ngươi vào năm đó chính là Thẩm Vân Dao này hay sao?”“Tiểu nương tử yêu dấu của ngươi thì đã sớm bị một Thẩm Vân Dao này bán vào trong kỹ viện từ lâu lắm rồi, có khi vào lúc này đây nàng ta đã bị người ta hành hạ cho đến chết rồi cũng nên ấy chứ!Ha ha ha...”Từ phía bên ngoài sân vọng vào tiếng quát lớn đầy giận dữ của phụ thân.“Lũ nghịch tử!Các ngươi đang làm cái trò quái quỷ gì ở đây vậy hả?”

Mũi kiếm của hắn ta đang dí sát vào ngay yết hầu của Thẩm Vân Hàn:

“Nàng ta chính là muội muội ruột thịt của ngươi đó!

Ngươi lại dám cả gan làm ra cái chuyện này hay sao?!”

“Muội muội ruột thịt ư?”

Hắn ta bật cười lên một tiếng nghe như tiếng sói tru giữa đêm khuya hoang vắng.

“Nàng ta ngay từ khi còn nhỏ đã tự mình bò lên trên giường của ta, rồi van xin ta hãy dạy cho nàng ta biết được cái mùi vị khi làm một người nữ nhân là như thế nào rồi...”

“Xin huynh đừng nói nữa!”

Thẩm Vân Dao níu chặt lấy vạt áo của người tình lang Tiêu Tử Húc của mình.

“Không phải là như vậy đâu, chính là do huynh ấy đã ép buộc muội làm như vậy mà!”

“Tiêu Tử Húc, ngươi thực sự cho rằng nàng ta yêu ngươi lắm hay sao?”

Hắn lạnh lùng dùng ngón tay mà chà nhẹ qua đôi môi của nàng ta, rồi lại dùng chính thứ son môi ấy mà vẽ lên trên cằm của nàng ta một nụ cười trông đến vặn vẹo, kỳ dị.

“Mỗi một đêm khi nằm ở dưới thân của ta, mỗi khi nàng ta nhắc đến tên của ngươi thì đều là một vẻ mặt đầy ghê tởm, kinh tởm.”

“Đủ rồi!”

Tiêu Tử Húc tức giận mà quát lớn lên một tiếng, rồi vung thanh kiếm trong tay mà chém tới.

Thế nhưng lại bị Thẩm Vân Hàn dùng tay bắt ngược lại ngay cổ tay.

Làm sao một Tiêu Tử Húc kia lại có thể là đối thủ của hắn ta cho được chứ, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn ta đã phải theo chân phụ thân ra trận để mà giết địch rồi.

“Chỉ là một tên phế vật vô dụng, mà cũng dám cả gan đứng ở trước mặt của ta hay sao?”

Hắn ta cầm lấy thanh kiếm, rồi đâm xuyên qua lồng ngực của Tiêu Tử Húc, máu tươi từ đó bắn tung tóe cả lên trên gương mặt của Thẩm Vân Dao.

“Ca ca!”

Người muội muội ấy vội vàng lao đến mà đè chặt lên trên vết thương của Tiêu Tử Húc.

Thế nhưng, hắn ta đã dùng gót giày của mình mà giẫm mạnh lên trên mái tóc của nàng ta.

Cơn đau đớn đến xé cả da đầu ấy đã khiến cho nàng ta phải choáng váng cả mặt mày, đôi mắt cũng tối sầm cả lại.

“Dao Nhi của ta lại thích cái thứ con hoang này đến như thế hay sao?”

Vào lúc này đây, hắn ta trông chẳng khác nào một kẻ điên cuồng thực sự.

Mũi kiếm của hắn khẽ nhấc chiếc cằm của nàng ta lên, rồi lại đột ngột mà đâm thẳng một nhát vào phần bụng dưới của nàng.

“Dao Nhi à, sau này chúng ta vẫn sẽ có thể có con được mà!

Còn đứa bé này... tuyệt đối không thể nào giữ lại được đâu!”

“Thẩm Vân Hàn!

Ngươi nhất định sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”

Tiêu Tử Húc không biết là từ lúc nào đã lén giấu sẵn một con dao găm ở trong người.

Hắn ta dốc toàn bộ sức lực của mình mà đâm mạnh một nhát vào sau lưng của Thẩm Vân Hàn.

Con dao ấy đã xuyên thẳng qua phần hông của hắn, hắn chỉ khẽ rên lên một tiếng, rồi lảo đảo lùi lại một bước.

Máu tươi từ phần hông của hắn đã thấm đẫm cả một lớp trung y màu trắng ở bên trong.

“Tiêu Tử Húc ư?

Ngươi đúng là một kẻ si tình đến đáng thương.

Ngươi thực sự nghĩ rằng người đã cứu ngươi vào năm đó chính là Thẩm Vân Dao này hay sao?”

“Tiểu nương tử yêu dấu của ngươi thì đã sớm bị một Thẩm Vân Dao này bán vào trong kỹ viện từ lâu lắm rồi, có khi vào lúc này đây nàng ta đã bị người ta hành hạ cho đến chết rồi cũng nên ấy chứ!

Ha ha ha...”

Từ phía bên ngoài sân vọng vào tiếng quát lớn đầy giận dữ của phụ thân.

“Lũ nghịch tử!

Các ngươi đang làm cái trò quái quỷ gì ở đây vậy hả?”

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Mũi kiếm của hắn ta đang dí sát vào ngay yết hầu của Thẩm Vân Hàn:“Nàng ta chính là muội muội ruột thịt của ngươi đó!Ngươi lại dám cả gan làm ra cái chuyện này hay sao?!”“Muội muội ruột thịt ư?”Hắn ta bật cười lên một tiếng nghe như tiếng sói tru giữa đêm khuya hoang vắng.“Nàng ta ngay từ khi còn nhỏ đã tự mình bò lên trên giường của ta, rồi van xin ta hãy dạy cho nàng ta biết được cái mùi vị khi làm một người nữ nhân là như thế nào rồi...”“Xin huynh đừng nói nữa!”Thẩm Vân Dao níu chặt lấy vạt áo của người tình lang Tiêu Tử Húc của mình.“Không phải là như vậy đâu, chính là do huynh ấy đã ép buộc muội làm như vậy mà!”“Tiêu Tử Húc, ngươi thực sự cho rằng nàng ta yêu ngươi lắm hay sao?”Hắn lạnh lùng dùng ngón tay mà chà nhẹ qua đôi môi của nàng ta, rồi lại dùng chính thứ son môi ấy mà vẽ lên trên cằm của nàng ta một nụ cười trông đến vặn vẹo, kỳ dị.“Mỗi một đêm khi nằm ở dưới thân của ta, mỗi khi nàng ta nhắc đến tên của ngươi thì đều là một vẻ mặt đầy ghê tởm, kinh tởm.”“Đủ rồi!”Tiêu Tử Húc tức giận mà quát lớn lên một tiếng, rồi vung thanh kiếm trong tay mà chém tới.Thế nhưng lại bị Thẩm Vân Hàn dùng tay bắt ngược lại ngay cổ tay.Làm sao một Tiêu Tử Húc kia lại có thể là đối thủ của hắn ta cho được chứ, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn ta đã phải theo chân phụ thân ra trận để mà giết địch rồi.“Chỉ là một tên phế vật vô dụng, mà cũng dám cả gan đứng ở trước mặt của ta hay sao?”Hắn ta cầm lấy thanh kiếm, rồi đâm xuyên qua lồng ngực của Tiêu Tử Húc, máu tươi từ đó bắn tung tóe cả lên trên gương mặt của Thẩm Vân Dao.“Ca ca!”Người muội muội ấy vội vàng lao đến mà đè chặt lên trên vết thương của Tiêu Tử Húc.Thế nhưng, hắn ta đã dùng gót giày của mình mà giẫm mạnh lên trên mái tóc của nàng ta.Cơn đau đớn đến xé cả da đầu ấy đã khiến cho nàng ta phải choáng váng cả mặt mày, đôi mắt cũng tối sầm cả lại.“Dao Nhi của ta lại thích cái thứ con hoang này đến như thế hay sao?”Vào lúc này đây, hắn ta trông chẳng khác nào một kẻ điên cuồng thực sự.Mũi kiếm của hắn khẽ nhấc chiếc cằm của nàng ta lên, rồi lại đột ngột mà đâm thẳng một nhát vào phần bụng dưới của nàng.“Dao Nhi à, sau này chúng ta vẫn sẽ có thể có con được mà!Còn đứa bé này... tuyệt đối không thể nào giữ lại được đâu!”“Thẩm Vân Hàn!Ngươi nhất định sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”Tiêu Tử Húc không biết là từ lúc nào đã lén giấu sẵn một con dao găm ở trong người.Hắn ta dốc toàn bộ sức lực của mình mà đâm mạnh một nhát vào sau lưng của Thẩm Vân Hàn.Con dao ấy đã xuyên thẳng qua phần hông của hắn, hắn chỉ khẽ rên lên một tiếng, rồi lảo đảo lùi lại một bước.Máu tươi từ phần hông của hắn đã thấm đẫm cả một lớp trung y màu trắng ở bên trong.“Tiêu Tử Húc ư?Ngươi đúng là một kẻ si tình đến đáng thương.Ngươi thực sự nghĩ rằng người đã cứu ngươi vào năm đó chính là Thẩm Vân Dao này hay sao?”“Tiểu nương tử yêu dấu của ngươi thì đã sớm bị một Thẩm Vân Dao này bán vào trong kỹ viện từ lâu lắm rồi, có khi vào lúc này đây nàng ta đã bị người ta hành hạ cho đến chết rồi cũng nên ấy chứ!Ha ha ha...”Từ phía bên ngoài sân vọng vào tiếng quát lớn đầy giận dữ của phụ thân.“Lũ nghịch tử!Các ngươi đang làm cái trò quái quỷ gì ở đây vậy hả?”

Chương 33