“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng…

Chương 34

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Ta chỉ là đi theo ở phía sau lưng của phụ thân, mục đích cũng chỉ là muốn đi tìm vị huynh trưởng đã bặt vô âm tín từ lâu mà thôi.Trong những tiếng quát mắng giận dữ của người, ta đã nhìn thấy được ánh mắt đầy vẻ bất cam, không cam lòng của Thẩm Vân Dao.Những bọt máu tươi lẫn cùng với nước mắt cứ thế mà tràn ra từ nơi khóe miệng của nàng ta.Tiêu Tử Húc thì lại trợn trừng cả hai mắt lên, trong những hơi thở cuối cùng của cuộc đời, hắn ta cố gắng gom góp lại hết tất cả chút sức lực còn sót lại của mình.Rồi đâm mạnh thanh dao vẫn còn đang dính đầy máu tươi ấy vào trong bụng của Thẩm Vân Hàn.“Ha... thật là tuyệt vời làm sao...”Thẩm Vân Hàn cúi đầu xuống mà nhìn vào lưỡi dao đang cắm sâu ở trong người của mình, rồi chợt bật cười đến mức rơi cả nước mắt.Tiêu Tử Húc còn đang định bụng sẽ nói thêm một điều gì đó, thế nhưng lại bị dòng máu tươi đang trào ngược lên trên cổ họng mà chặn lại mất rồi.Ánh mắt của hắn ta dần dần trở nên đục ngầu, vô hồn, và cuối cùng thì lại dừng lại ở trên khuôn mặt của Thẩm Vân Dao.“Phụ thân ơi...”Thẩm Vân Dao cố gắng lê lết thân mình mà bò về phía của chúng ta.“Ca ca nói rằng muốn dẫn con đến tận vùng Tây Bắc xa xôi... huynh ấy còn nói rằng sẽ khởi binh làm phản nữa... huynh ấy đã thực sự điên rồi... xin người hãy cứu lấy con...”“Đủ rồi!”Đôi mắt của phụ thân bởi vì đã nhiều ngày liền không được ngủ một giấc trọn vẹn cho nên đã hằn đầy những tia máu đỏ tươi.“Nghịch tử!Nghịch nữ!Lũ các ngươi có phải là đang muốn hủy diệt toàn bộ cái tướng phủ này của chúng ta thì mới hả lòng hả dạ hay không...”“Mau chóng đỡ phụ thân vào trong để nghỉ ngơi đi!”Ta bước nhanh tới, rồi đỡ lấy cánh tay đang run rẩy không ngừng của người.“Xin phụ thân hãy cứ yên tâm, con đã cho người đi gọi đại phu đến rồi ạ!Thư Nhi nhất định sẽ canh chừng bọn họ một cách cẩn thận...”Ta cúi người xuống thật sát vào bên tai của Thẩm Vân Dao, rồi dùng đầu ngón tay mà khẽ vén đi những lọn tóc đã bị thấm đẫm máu tươi đang bết dính ở trên vầng trán của nàng ta.Ta khẽ bật cười, rồi nói:“Muội biết rất rõ mà, đứa bé đó chính là của huynh ấy, có đúng hay không?”Thẩm Vân Dao đột nhiên lại ho lên một cách dữ dội, những bọt máu tươi từ trong miệng nàng ta văng cả vào vạt váy của ta.Ta khẽ nhíu mày lại rồi lùi ra sau một bước.“Hãy xem cái bộ dạng nhếch nhác, thảm hại của muội bây giờ đi kìa!”Ta đứng thẳng người dậy, rồi nghiêng đầu mà nhìn về phía của ca ca.“Huynh trưởng à, việc chính tay mình giết chết đi đứa con ruột thịt, cảm giác đó có tuyệt vời lắm không?”Đôi đồng tử của hắn ta co rút lại một cách mạnh mẽ, từ trong cổ họng của hắn phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng.“Không thể nào có chuyện đó được...”Giọng nói của hắn run rẩy không ngừng:“Rõ ràng là ta đã nghe người ta nói rằng...”“Nghe người ta nói ư?”Ta bật cười đến mức nghiêng ngả cả người đi.“Bây giờ huynh có thể nghe thấy được những gì, chẳng phải đó đều là những gì mà ta muốn cho huynh phải nghe thấy đó hay sao!”“Câm miệng lại cho ta!”Hắn ta bỗng nhiên nổi điên lên một cách dữ dội, rồi lao thẳng đến phía ta, túm chặt lấy cổ áo của ta mà hét lớn:“Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!” 

Ta chỉ là đi theo ở phía sau lưng của phụ thân, mục đích cũng chỉ là muốn đi tìm vị huynh trưởng đã bặt vô âm tín từ lâu mà thôi.

Trong những tiếng quát mắng giận dữ của người, ta đã nhìn thấy được ánh mắt đầy vẻ bất cam, không cam lòng của Thẩm Vân Dao.

Những bọt máu tươi lẫn cùng với nước mắt cứ thế mà tràn ra từ nơi khóe miệng của nàng ta.

Tiêu Tử Húc thì lại trợn trừng cả hai mắt lên, trong những hơi thở cuối cùng của cuộc đời, hắn ta cố gắng gom góp lại hết tất cả chút sức lực còn sót lại của mình.

Rồi đâm mạnh thanh dao vẫn còn đang dính đầy máu tươi ấy vào trong bụng của Thẩm Vân Hàn.

“Ha... thật là tuyệt vời làm sao...”

Thẩm Vân Hàn cúi đầu xuống mà nhìn vào lưỡi dao đang cắm sâu ở trong người của mình, rồi chợt bật cười đến mức rơi cả nước mắt.

Tiêu Tử Húc còn đang định bụng sẽ nói thêm một điều gì đó, thế nhưng lại bị dòng máu tươi đang trào ngược lên trên cổ họng mà chặn lại mất rồi.

Ánh mắt của hắn ta dần dần trở nên đục ngầu, vô hồn, và cuối cùng thì lại dừng lại ở trên khuôn mặt của Thẩm Vân Dao.

“Phụ thân ơi...”

Thẩm Vân Dao cố gắng lê lết thân mình mà bò về phía của chúng ta.

“Ca ca nói rằng muốn dẫn con đến tận vùng Tây Bắc xa xôi... huynh ấy còn nói rằng sẽ khởi binh làm phản nữa... huynh ấy đã thực sự điên rồi... xin người hãy cứu lấy con...”

“Đủ rồi!”

Đôi mắt của phụ thân bởi vì đã nhiều ngày liền không được ngủ một giấc trọn vẹn cho nên đã hằn đầy những tia máu đỏ tươi.

“Nghịch tử!

Nghịch nữ!

Lũ các ngươi có phải là đang muốn hủy diệt toàn bộ cái tướng phủ này của chúng ta thì mới hả lòng hả dạ hay không...”

“Mau chóng đỡ phụ thân vào trong để nghỉ ngơi đi!”

Ta bước nhanh tới, rồi đỡ lấy cánh tay đang run rẩy không ngừng của người.

“Xin phụ thân hãy cứ yên tâm, con đã cho người đi gọi đại phu đến rồi ạ!

Thư Nhi nhất định sẽ canh chừng bọn họ một cách cẩn thận...”

Ta cúi người xuống thật sát vào bên tai của Thẩm Vân Dao, rồi dùng đầu ngón tay mà khẽ vén đi những lọn tóc đã bị thấm đẫm máu tươi đang bết dính ở trên vầng trán của nàng ta.

Ta khẽ bật cười, rồi nói:

“Muội biết rất rõ mà, đứa bé đó chính là của huynh ấy, có đúng hay không?”

Thẩm Vân Dao đột nhiên lại ho lên một cách dữ dội, những bọt máu tươi từ trong miệng nàng ta văng cả vào vạt váy của ta.

Ta khẽ nhíu mày lại rồi lùi ra sau một bước.

“Hãy xem cái bộ dạng nhếch nhác, thảm hại của muội bây giờ đi kìa!”

Ta đứng thẳng người dậy, rồi nghiêng đầu mà nhìn về phía của ca ca.

“Huynh trưởng à, việc chính tay mình giết chết đi đứa con ruột thịt, cảm giác đó có tuyệt vời lắm không?”

Đôi đồng tử của hắn ta co rút lại một cách mạnh mẽ, từ trong cổ họng của hắn phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng.

“Không thể nào có chuyện đó được...”

Giọng nói của hắn run rẩy không ngừng:

“Rõ ràng là ta đã nghe người ta nói rằng...”

“Nghe người ta nói ư?”

Ta bật cười đến mức nghiêng ngả cả người đi.

“Bây giờ huynh có thể nghe thấy được những gì, chẳng phải đó đều là những gì mà ta muốn cho huynh phải nghe thấy đó hay sao!”

“Câm miệng lại cho ta!”

Hắn ta bỗng nhiên nổi điên lên một cách dữ dội, rồi lao thẳng đến phía ta, túm chặt lấy cổ áo của ta mà hét lớn:

“Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!”

 

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Ta chỉ là đi theo ở phía sau lưng của phụ thân, mục đích cũng chỉ là muốn đi tìm vị huynh trưởng đã bặt vô âm tín từ lâu mà thôi.Trong những tiếng quát mắng giận dữ của người, ta đã nhìn thấy được ánh mắt đầy vẻ bất cam, không cam lòng của Thẩm Vân Dao.Những bọt máu tươi lẫn cùng với nước mắt cứ thế mà tràn ra từ nơi khóe miệng của nàng ta.Tiêu Tử Húc thì lại trợn trừng cả hai mắt lên, trong những hơi thở cuối cùng của cuộc đời, hắn ta cố gắng gom góp lại hết tất cả chút sức lực còn sót lại của mình.Rồi đâm mạnh thanh dao vẫn còn đang dính đầy máu tươi ấy vào trong bụng của Thẩm Vân Hàn.“Ha... thật là tuyệt vời làm sao...”Thẩm Vân Hàn cúi đầu xuống mà nhìn vào lưỡi dao đang cắm sâu ở trong người của mình, rồi chợt bật cười đến mức rơi cả nước mắt.Tiêu Tử Húc còn đang định bụng sẽ nói thêm một điều gì đó, thế nhưng lại bị dòng máu tươi đang trào ngược lên trên cổ họng mà chặn lại mất rồi.Ánh mắt của hắn ta dần dần trở nên đục ngầu, vô hồn, và cuối cùng thì lại dừng lại ở trên khuôn mặt của Thẩm Vân Dao.“Phụ thân ơi...”Thẩm Vân Dao cố gắng lê lết thân mình mà bò về phía của chúng ta.“Ca ca nói rằng muốn dẫn con đến tận vùng Tây Bắc xa xôi... huynh ấy còn nói rằng sẽ khởi binh làm phản nữa... huynh ấy đã thực sự điên rồi... xin người hãy cứu lấy con...”“Đủ rồi!”Đôi mắt của phụ thân bởi vì đã nhiều ngày liền không được ngủ một giấc trọn vẹn cho nên đã hằn đầy những tia máu đỏ tươi.“Nghịch tử!Nghịch nữ!Lũ các ngươi có phải là đang muốn hủy diệt toàn bộ cái tướng phủ này của chúng ta thì mới hả lòng hả dạ hay không...”“Mau chóng đỡ phụ thân vào trong để nghỉ ngơi đi!”Ta bước nhanh tới, rồi đỡ lấy cánh tay đang run rẩy không ngừng của người.“Xin phụ thân hãy cứ yên tâm, con đã cho người đi gọi đại phu đến rồi ạ!Thư Nhi nhất định sẽ canh chừng bọn họ một cách cẩn thận...”Ta cúi người xuống thật sát vào bên tai của Thẩm Vân Dao, rồi dùng đầu ngón tay mà khẽ vén đi những lọn tóc đã bị thấm đẫm máu tươi đang bết dính ở trên vầng trán của nàng ta.Ta khẽ bật cười, rồi nói:“Muội biết rất rõ mà, đứa bé đó chính là của huynh ấy, có đúng hay không?”Thẩm Vân Dao đột nhiên lại ho lên một cách dữ dội, những bọt máu tươi từ trong miệng nàng ta văng cả vào vạt váy của ta.Ta khẽ nhíu mày lại rồi lùi ra sau một bước.“Hãy xem cái bộ dạng nhếch nhác, thảm hại của muội bây giờ đi kìa!”Ta đứng thẳng người dậy, rồi nghiêng đầu mà nhìn về phía của ca ca.“Huynh trưởng à, việc chính tay mình giết chết đi đứa con ruột thịt, cảm giác đó có tuyệt vời lắm không?”Đôi đồng tử của hắn ta co rút lại một cách mạnh mẽ, từ trong cổ họng của hắn phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng.“Không thể nào có chuyện đó được...”Giọng nói của hắn run rẩy không ngừng:“Rõ ràng là ta đã nghe người ta nói rằng...”“Nghe người ta nói ư?”Ta bật cười đến mức nghiêng ngả cả người đi.“Bây giờ huynh có thể nghe thấy được những gì, chẳng phải đó đều là những gì mà ta muốn cho huynh phải nghe thấy đó hay sao!”“Câm miệng lại cho ta!”Hắn ta bỗng nhiên nổi điên lên một cách dữ dội, rồi lao thẳng đến phía ta, túm chặt lấy cổ áo của ta mà hét lớn:“Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!” 

Chương 34