“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng…

Chương 36: NT 1

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Ánh nến ở trong từ đường lại một lần nữa khẽ nhảy lên ba lần, những giọt sáp nến nóng hổi chảy xuống rồi đông đặc lại ở trên mặt bàn thờ, trông giống hệt như chuỗi hạt được làm bằng sáp ong mà Thư Nhi của ta đã vô tình làm vỡ khi còn tấm bé.Thư Nhi của ta ngay từ khi còn nhỏ đã rất thích chơi với những hạt châu tròn trịa, lấp lánh ấy.Ta đưa mắt nhìn vào đám tro hương đã nguội lạnh ở trong lư hương, cũng đã được bảy ngày trôi qua rồi mà vẫn không hề có một chút tin tức nào của Vân Hàn cả.Hắn ta đã nói rằng vào cái đêm mà Thư Nhi của ta bị khó sinh, rồi lại bị băng huyết không cầm được máu, cũng chính là một đêm có gió lớn thổi mạnh như thế này, và cũng tĩnh mịch, u ám đến nhường này.Thư Nhi của ta, cái lần con tuyệt thực, rồi tự nhốt mình ở trong phòng ấy, ta đã nhìn thấy hộp cơm mà con đẩy ra ngoài, chiếc bánh hoa quế vẫn còn nằm đó y nguyên.Ta lại bất giác nhớ đến cái dáng vẻ đầy bướng bỉnh, ngang ngạnh của con khi còn tấm bé, mỗi một lần con hờn dỗi vô cớ.Con có biết không, cái ánh mắt mà Tiêu Tử Húc nhìn Thẩm Vân Dao ấy, nó giống hệt như cái ánh mắt mà vào năm xưa phụ thân của con đã từng nhìn người nữ nhân kia vậy.Cũng giống như cái ánh mắt mà hắn ta đã nhìn con, chưa từng một lần nào có lấy được dù chỉ là một chút yêu thương chân thành cả.Thế nhưng cho dù ta có nói như thế nào đi chăng nữa, thì con cũng chẳng bao giờ chịu nghe theo cả.Ta vẫn còn nhớ rất rõ vào cái buổi lễ cập kê của con vào năm ấy, lẽ ra ta đã nên rút thanh kiếm ra mà chém chết đi cái con tiện nhân đó mới phải.Dám cả gan ở ngay trước mặt của biết bao nhiêu người, mà lại còn giăng bẫy để hãm hại nữ nhi yêu quý của ta!Con vừa khóc lóc thảm thiết lại vừa bắt ta phải tin tưởng con, vậy thì thử hỏi làm sao mà ta lại có thể không tin tưởng con cho được cơ chứ?Khi quân ngoại địch đã áp sát đến tận vùng biên cương, phụ thân của con đã ngay lập tức phải ra trận.Tất cả mọi việc ở trong phủ khi ấy đều chồng chéo lên nhau vô cùng phức tạp, ta lại lo sợ rằng con tiện nhân Thẩm Vân Dao kia sẽ lại ngấm ngầm mà tìm cách hãm hại con một lần nữa, cho nên ta đã phải bất đắc dĩ mà nhốt con lại.Thế nhưng tại sao con lại có thể ngốc nghếch đến như vậy cơ chứ!Khi đó, Vân Hàn đã nói với ta rằng, con đã lén lút trốn ra ngoài, và giờ đây thì đã cùng với cái tên họ Tiêu đó bái đường thành thân với nhau rồi.Mẫu thân đau lòng lắm, thật sự là rất đau lòng.Nữ nhi mà ta đã phải nuôi nấng từ khi còn nhỏ như một viên ngọc quý giá, như một cành vàng lá ngọc…Không hề có tam thư lục lễ theo đúng như phong tục, cũng chẳng hề có bà mối đến để mà mai mối, lại càng không hề có một cỗ kiệu hoa tám người khiêng theo đúng như nghi thức…Vậy mà con lại nỡ lòng nào mà gả đi một cách vội vàng, hấp tấp đến như thế, rồi trở thành thê tử của người ta.Cũng may mắn là Vân Hàn vẫn luôn đều đặn mang tin tức của con về cho ta biết.Hắn nói rằng con sống rất hòa thuận với tên họ Tiêu đó, hắn còn nói rằng con đã mang thai được ba tháng rồi, lại còn nói rằng hai vợ chồng con sống với nhau rất hòa hợp, rất hạnh phúc nữa.

Ánh nến ở trong từ đường lại một lần nữa khẽ nhảy lên ba lần, những giọt sáp nến nóng hổi chảy xuống rồi đông đặc lại ở trên mặt bàn thờ, trông giống hệt như chuỗi hạt được làm bằng sáp ong mà Thư Nhi của ta đã vô tình làm vỡ khi còn tấm bé.

Thư Nhi của ta ngay từ khi còn nhỏ đã rất thích chơi với những hạt châu tròn trịa, lấp lánh ấy.

Ta đưa mắt nhìn vào đám tro hương đã nguội lạnh ở trong lư hương, cũng đã được bảy ngày trôi qua rồi mà vẫn không hề có một chút tin tức nào của Vân Hàn cả.

Hắn ta đã nói rằng vào cái đêm mà Thư Nhi của ta bị khó sinh, rồi lại bị băng huyết không cầm được máu, cũng chính là một đêm có gió lớn thổi mạnh như thế này, và cũng tĩnh mịch, u ám đến nhường này.

Thư Nhi của ta, cái lần con tuyệt thực, rồi tự nhốt mình ở trong phòng ấy, ta đã nhìn thấy hộp cơm mà con đẩy ra ngoài, chiếc bánh hoa quế vẫn còn nằm đó y nguyên.

Ta lại bất giác nhớ đến cái dáng vẻ đầy bướng bỉnh, ngang ngạnh của con khi còn tấm bé, mỗi một lần con hờn dỗi vô cớ.

Con có biết không, cái ánh mắt mà Tiêu Tử Húc nhìn Thẩm Vân Dao ấy, nó giống hệt như cái ánh mắt mà vào năm xưa phụ thân của con đã từng nhìn người nữ nhân kia vậy.

Cũng giống như cái ánh mắt mà hắn ta đã nhìn con, chưa từng một lần nào có lấy được dù chỉ là một chút yêu thương chân thành cả.

Thế nhưng cho dù ta có nói như thế nào đi chăng nữa, thì con cũng chẳng bao giờ chịu nghe theo cả.

Ta vẫn còn nhớ rất rõ vào cái buổi lễ cập kê của con vào năm ấy, lẽ ra ta đã nên rút thanh kiếm ra mà chém chết đi cái con tiện nhân đó mới phải.

Dám cả gan ở ngay trước mặt của biết bao nhiêu người, mà lại còn giăng bẫy để hãm hại nữ nhi yêu quý của ta!

Con vừa khóc lóc thảm thiết lại vừa bắt ta phải tin tưởng con, vậy thì thử hỏi làm sao mà ta lại có thể không tin tưởng con cho được cơ chứ?

Khi quân ngoại địch đã áp sát đến tận vùng biên cương, phụ thân của con đã ngay lập tức phải ra trận.

Tất cả mọi việc ở trong phủ khi ấy đều chồng chéo lên nhau vô cùng phức tạp, ta lại lo sợ rằng con tiện nhân Thẩm Vân Dao kia sẽ lại ngấm ngầm mà tìm cách hãm hại con một lần nữa, cho nên ta đã phải bất đắc dĩ mà nhốt con lại.

Thế nhưng tại sao con lại có thể ngốc nghếch đến như vậy cơ chứ!

Khi đó, Vân Hàn đã nói với ta rằng, con đã lén lút trốn ra ngoài, và giờ đây thì đã cùng với cái tên họ Tiêu đó bái đường thành thân với nhau rồi.

Mẫu thân đau lòng lắm, thật sự là rất đau lòng.

Nữ nhi mà ta đã phải nuôi nấng từ khi còn nhỏ như một viên ngọc quý giá, như một cành vàng lá ngọc…

Không hề có tam thư lục lễ theo đúng như phong tục, cũng chẳng hề có bà mối đến để mà mai mối, lại càng không hề có một cỗ kiệu hoa tám người khiêng theo đúng như nghi thức…

Vậy mà con lại nỡ lòng nào mà gả đi một cách vội vàng, hấp tấp đến như thế, rồi trở thành thê tử của người ta.

Cũng may mắn là Vân Hàn vẫn luôn đều đặn mang tin tức của con về cho ta biết.

Hắn nói rằng con sống rất hòa thuận với tên họ Tiêu đó, hắn còn nói rằng con đã mang thai được ba tháng rồi, lại còn nói rằng hai vợ chồng con sống với nhau rất hòa hợp, rất hạnh phúc nữa.

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Ánh nến ở trong từ đường lại một lần nữa khẽ nhảy lên ba lần, những giọt sáp nến nóng hổi chảy xuống rồi đông đặc lại ở trên mặt bàn thờ, trông giống hệt như chuỗi hạt được làm bằng sáp ong mà Thư Nhi của ta đã vô tình làm vỡ khi còn tấm bé.Thư Nhi của ta ngay từ khi còn nhỏ đã rất thích chơi với những hạt châu tròn trịa, lấp lánh ấy.Ta đưa mắt nhìn vào đám tro hương đã nguội lạnh ở trong lư hương, cũng đã được bảy ngày trôi qua rồi mà vẫn không hề có một chút tin tức nào của Vân Hàn cả.Hắn ta đã nói rằng vào cái đêm mà Thư Nhi của ta bị khó sinh, rồi lại bị băng huyết không cầm được máu, cũng chính là một đêm có gió lớn thổi mạnh như thế này, và cũng tĩnh mịch, u ám đến nhường này.Thư Nhi của ta, cái lần con tuyệt thực, rồi tự nhốt mình ở trong phòng ấy, ta đã nhìn thấy hộp cơm mà con đẩy ra ngoài, chiếc bánh hoa quế vẫn còn nằm đó y nguyên.Ta lại bất giác nhớ đến cái dáng vẻ đầy bướng bỉnh, ngang ngạnh của con khi còn tấm bé, mỗi một lần con hờn dỗi vô cớ.Con có biết không, cái ánh mắt mà Tiêu Tử Húc nhìn Thẩm Vân Dao ấy, nó giống hệt như cái ánh mắt mà vào năm xưa phụ thân của con đã từng nhìn người nữ nhân kia vậy.Cũng giống như cái ánh mắt mà hắn ta đã nhìn con, chưa từng một lần nào có lấy được dù chỉ là một chút yêu thương chân thành cả.Thế nhưng cho dù ta có nói như thế nào đi chăng nữa, thì con cũng chẳng bao giờ chịu nghe theo cả.Ta vẫn còn nhớ rất rõ vào cái buổi lễ cập kê của con vào năm ấy, lẽ ra ta đã nên rút thanh kiếm ra mà chém chết đi cái con tiện nhân đó mới phải.Dám cả gan ở ngay trước mặt của biết bao nhiêu người, mà lại còn giăng bẫy để hãm hại nữ nhi yêu quý của ta!Con vừa khóc lóc thảm thiết lại vừa bắt ta phải tin tưởng con, vậy thì thử hỏi làm sao mà ta lại có thể không tin tưởng con cho được cơ chứ?Khi quân ngoại địch đã áp sát đến tận vùng biên cương, phụ thân của con đã ngay lập tức phải ra trận.Tất cả mọi việc ở trong phủ khi ấy đều chồng chéo lên nhau vô cùng phức tạp, ta lại lo sợ rằng con tiện nhân Thẩm Vân Dao kia sẽ lại ngấm ngầm mà tìm cách hãm hại con một lần nữa, cho nên ta đã phải bất đắc dĩ mà nhốt con lại.Thế nhưng tại sao con lại có thể ngốc nghếch đến như vậy cơ chứ!Khi đó, Vân Hàn đã nói với ta rằng, con đã lén lút trốn ra ngoài, và giờ đây thì đã cùng với cái tên họ Tiêu đó bái đường thành thân với nhau rồi.Mẫu thân đau lòng lắm, thật sự là rất đau lòng.Nữ nhi mà ta đã phải nuôi nấng từ khi còn nhỏ như một viên ngọc quý giá, như một cành vàng lá ngọc…Không hề có tam thư lục lễ theo đúng như phong tục, cũng chẳng hề có bà mối đến để mà mai mối, lại càng không hề có một cỗ kiệu hoa tám người khiêng theo đúng như nghi thức…Vậy mà con lại nỡ lòng nào mà gả đi một cách vội vàng, hấp tấp đến như thế, rồi trở thành thê tử của người ta.Cũng may mắn là Vân Hàn vẫn luôn đều đặn mang tin tức của con về cho ta biết.Hắn nói rằng con sống rất hòa thuận với tên họ Tiêu đó, hắn còn nói rằng con đã mang thai được ba tháng rồi, lại còn nói rằng hai vợ chồng con sống với nhau rất hòa hợp, rất hạnh phúc nữa.

Chương 36: NT 1