“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng…

Chương 37: NT 2

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Ta đã từng nghĩ rằng, nếu như hắn ta thực sự thật lòng đối xử tốt với con, thì ta cũng có thể yên tâm được phần nào rồi.Ta cứ thế mà ngày ngày cầu nguyện ở trong từ đường cho con được bình an, cho cả phụ thân của con nữa.Cho đến tận khi hắn ta nói với ta rằng, con đã bị khó sinh, máu chảy không ngừng mà qua đời mất rồi…Nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế…Tại sao lại có thể không còn nữa cơ chứ?Ta không thể nào tin vào điều đó được.Giờ đây, ta một mình trông nom cái từ đường trống vắng, lạnh lẽo này, đến cả một tấm bài vị của con gái mình mà ta cũng không dám lập nên nữa.Ta đưa mắt nhìn vào chiếc kim tỏa đã cũ kỹ của con mà ta đã đặt ở trên bàn thờ từ năm xưa.Sức lực của ta lại càng lúc càng trở nên yếu ớt hơn, thế nhưng ta lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào cả.Bởi vì ta biết chắc một điều rằng, ở dưới suối vàng cửu tuyền kia, nhất định sẽ có một ngọn đèn mà chính con gái của ta đã để dành sẵn cho ta rồi.Đến lúc đó, ta nhất định sẽ nắm lấy chòm râu của Diêm Vương mà hỏi cho thật rõ ràng rằng:Tại sao nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế, hiểu chuyện đến như thế… mà lại phải chịu đựng biết bao nhiêu là khổ đau, cay đắng đến vậy?Linh hồn của ta cứ thế mà lơ lửng ở giữa không trung, ta đã nhìn thấy được cảnh phụ thân của con bị ngã ngựa, ta cũng đã nhìn thấy được cảnh Vân Hàn đầu hàng địch quốc, ta lại còn nhìn thấy cả cảnh Thẩm Vân Dao và Tiêu Tử Húc đang gian díu, dan díu với nhau nữa…Đến lúc đó, ta mới có thể thấu hiểu được rằng, nữ nhi yêu quý của ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau khổ, tủi nhục!Ở kiếp này, ta đã không thể nào bảo vệ được cho con rồi.Ta đến để tìm con đây, Thư Nhi của ta ơi.Nếu như có kiếp sau, con có đồng ý lại làm con gái của ta nữa không, để cho ta có thể được một lần nữa bảo vệ, chở che cho con!“Thưa phu nhân, vào ngày hôm nay phủ Tĩnh An Hầu có người mang đến hai tấm thiệp mời, nói rằng vào ngày mai bọn họ sẽ tổ chức một buổi yến tiệc thưởng lãm hoa mẫu đơn ở trong phủ, và có nhã ý mời chúng ta đến để cùng nhau thưởng hoa.”Vị tanh ngọt nồng của máu tươi dường như vẫn còn phảng phất đâu đó trong cổ họng, thế nhưng ta lại đột nhiên bừng tỉnh cơn mê, khi nghe thấy giọng nói của người nha hoàn...– Hết –

Ta đã từng nghĩ rằng, nếu như hắn ta thực sự thật lòng đối xử tốt với con, thì ta cũng có thể yên tâm được phần nào rồi.

Ta cứ thế mà ngày ngày cầu nguyện ở trong từ đường cho con được bình an, cho cả phụ thân của con nữa.

Cho đến tận khi hắn ta nói với ta rằng, con đã bị khó sinh, máu chảy không ngừng mà qua đời mất rồi…

Nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế…

Tại sao lại có thể không còn nữa cơ chứ?

Ta không thể nào tin vào điều đó được.

Giờ đây, ta một mình trông nom cái từ đường trống vắng, lạnh lẽo này, đến cả một tấm bài vị của con gái mình mà ta cũng không dám lập nên nữa.

Ta đưa mắt nhìn vào chiếc kim tỏa đã cũ kỹ của con mà ta đã đặt ở trên bàn thờ từ năm xưa.

Sức lực của ta lại càng lúc càng trở nên yếu ớt hơn, thế nhưng ta lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào cả.

Bởi vì ta biết chắc một điều rằng, ở dưới suối vàng cửu tuyền kia, nhất định sẽ có một ngọn đèn mà chính con gái của ta đã để dành sẵn cho ta rồi.

Đến lúc đó, ta nhất định sẽ nắm lấy chòm râu của Diêm Vương mà hỏi cho thật rõ ràng rằng:

Tại sao nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế, hiểu chuyện đến như thế… mà lại phải chịu đựng biết bao nhiêu là khổ đau, cay đắng đến vậy?

Linh hồn của ta cứ thế mà lơ lửng ở giữa không trung, ta đã nhìn thấy được cảnh phụ thân của con bị ngã ngựa, ta cũng đã nhìn thấy được cảnh Vân Hàn đầu hàng địch quốc, ta lại còn nhìn thấy cả cảnh Thẩm Vân Dao và Tiêu Tử Húc đang gian díu, dan díu với nhau nữa…

Đến lúc đó, ta mới có thể thấu hiểu được rằng, nữ nhi yêu quý của ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau khổ, tủi nhục!

Ở kiếp này, ta đã không thể nào bảo vệ được cho con rồi.

Ta đến để tìm con đây, Thư Nhi của ta ơi.

Nếu như có kiếp sau, con có đồng ý lại làm con gái của ta nữa không, để cho ta có thể được một lần nữa bảo vệ, chở che cho con!

“Thưa phu nhân, vào ngày hôm nay phủ Tĩnh An Hầu có người mang đến hai tấm thiệp mời, nói rằng vào ngày mai bọn họ sẽ tổ chức một buổi yến tiệc thưởng lãm hoa mẫu đơn ở trong phủ, và có nhã ý mời chúng ta đến để cùng nhau thưởng hoa.”

Vị tanh ngọt nồng của máu tươi dường như vẫn còn phảng phất đâu đó trong cổ họng, thế nhưng ta lại đột nhiên bừng tỉnh cơn mê, khi nghe thấy giọng nói của người nha hoàn...

– Hết –

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo HảoTác giả: Vương Hảo HảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...” Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng. Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta. “Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?” Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng. Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên. Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa. “Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia. “Vậy thì phải diễn cho thật đạt.” Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng… Ta đã từng nghĩ rằng, nếu như hắn ta thực sự thật lòng đối xử tốt với con, thì ta cũng có thể yên tâm được phần nào rồi.Ta cứ thế mà ngày ngày cầu nguyện ở trong từ đường cho con được bình an, cho cả phụ thân của con nữa.Cho đến tận khi hắn ta nói với ta rằng, con đã bị khó sinh, máu chảy không ngừng mà qua đời mất rồi…Nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế…Tại sao lại có thể không còn nữa cơ chứ?Ta không thể nào tin vào điều đó được.Giờ đây, ta một mình trông nom cái từ đường trống vắng, lạnh lẽo này, đến cả một tấm bài vị của con gái mình mà ta cũng không dám lập nên nữa.Ta đưa mắt nhìn vào chiếc kim tỏa đã cũ kỹ của con mà ta đã đặt ở trên bàn thờ từ năm xưa.Sức lực của ta lại càng lúc càng trở nên yếu ớt hơn, thế nhưng ta lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào cả.Bởi vì ta biết chắc một điều rằng, ở dưới suối vàng cửu tuyền kia, nhất định sẽ có một ngọn đèn mà chính con gái của ta đã để dành sẵn cho ta rồi.Đến lúc đó, ta nhất định sẽ nắm lấy chòm râu của Diêm Vương mà hỏi cho thật rõ ràng rằng:Tại sao nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế, hiểu chuyện đến như thế… mà lại phải chịu đựng biết bao nhiêu là khổ đau, cay đắng đến vậy?Linh hồn của ta cứ thế mà lơ lửng ở giữa không trung, ta đã nhìn thấy được cảnh phụ thân của con bị ngã ngựa, ta cũng đã nhìn thấy được cảnh Vân Hàn đầu hàng địch quốc, ta lại còn nhìn thấy cả cảnh Thẩm Vân Dao và Tiêu Tử Húc đang gian díu, dan díu với nhau nữa…Đến lúc đó, ta mới có thể thấu hiểu được rằng, nữ nhi yêu quý của ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau khổ, tủi nhục!Ở kiếp này, ta đã không thể nào bảo vệ được cho con rồi.Ta đến để tìm con đây, Thư Nhi của ta ơi.Nếu như có kiếp sau, con có đồng ý lại làm con gái của ta nữa không, để cho ta có thể được một lần nữa bảo vệ, chở che cho con!“Thưa phu nhân, vào ngày hôm nay phủ Tĩnh An Hầu có người mang đến hai tấm thiệp mời, nói rằng vào ngày mai bọn họ sẽ tổ chức một buổi yến tiệc thưởng lãm hoa mẫu đơn ở trong phủ, và có nhã ý mời chúng ta đến để cùng nhau thưởng hoa.”Vị tanh ngọt nồng của máu tươi dường như vẫn còn phảng phất đâu đó trong cổ họng, thế nhưng ta lại đột nhiên bừng tỉnh cơn mê, khi nghe thấy giọng nói của người nha hoàn...– Hết –

Chương 37: NT 2