Tác giả:

01   Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh.   Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ.   Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng.   Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời.   Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt.   Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất.   Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối.   Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào:   “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.”   Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ.  …

Chương 3: Chương 3

Khao Khát Trầm Luân Cùng ChàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng01   Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh.   Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ.   Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng.   Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời.   Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt.   Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất.   Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối.   Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào:   “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.”   Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ.  … “Nguyễn Nguyễn, ngươi đã là phận thiếp thất, sao lại dám không biết tôn ti, kính trọng chính thất như vậy?” Thấy ta nín lặng không đáp, hắn lại đổi giọng ôn tồn, ngọt ngào dụ dỗ: “Nàng ngoan ngoãn một chút đi, đừng ỷ vào chút sủng ái của gia mà làm càn, cũng đừng khiến gia phải khó xử giữa hai bên, có được không?” Vừa đ.ấ.m vừa xoa, hắn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, muốn ta phải luôn ghi nhớ, phải biết an phận thủ thường. Dường như, đối với một kẻ thân phận thấp hèn như ta, chỉ cần manh nha một chút bất mãn thôi, cũng đã là tội lớn tày trời. Hồi ức đau thương chợt ùa về, ta bất giác cúi đầu, lòng bàn tay đã sớm rịn đầy mồ hôi lạnh. Nghi thức hôn lễ rườm rà vẫn tuần tự diễn ra. Sau khi khấu đầu bái lạy Lục gia phụ mẫu, Lục Vân Thâm đích thân dìu ta lên kiệu hoa. Khi kiệu hoa vừa đi qua một khúc quanh, ta thoáng thấy bóng dáng nhị muội đang vội vã chạy tới. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nàng ta, Thẩm Oánh, là đích nữ do công chúa kế mẫu hạ sinh, vốn dĩ mới là vị đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hầu phủ. Chỉ vì muốn được gả cho Lục Vân Thâm, nàng ta đã cam tâm tình nguyện nhường lại cho ta cái danh phận đại tiểu thư ấy. Giờ phút này đây, ánh mắt nàng ta khi thì uất hận nhìn về phía ý trung nhân của mình, khi lại phẫn nộ lườm nguýt về phía ta. Người trong lòng lại đang đích thân đi rước dâu cho kẻ khác, cảm giác ấy, quả thực chẳng dễ chịu chút nào. Quả nhiên, Lục Vân Thâm đưa mắt nhìn ta với vẻ đầy áy náy, rồi vội vàng bước nhanh đến bên cạnh nhị muội. Thính giác của ta vốn rất tốt, nên dù ở khoảng cách khá xa, ta vẫn nghe loáng thoáng được những lời hắn nói, đại loại như “chỉ là được nuôi dưỡng ở trang viên”, “vốn không xứng đáng lộ diện trước bàn dân thiên hạ”, “tuyệt đối không thể nào sánh được với nàng dù chỉ là một phần nhỏ”... Đúng vậy, Hầu phủ đã tuyên bố với thiên hạ rằng, ta là nữ nhi duy nhất do chính thất phu nhân quá cố sinh hạ, chỉ vì từ nhỏ thể trạng yếu đuối nên mới được đưa ra trang viên ở ngoại ô để tĩnh dưỡng. Tiếp sau đó, là những lời đường mật ngon ngọt không ngớt từ miệng hắn thốt ra, nhanh chóng khiến sắc mặt nhị muội từ phẫn nộ chuyển sang ngượng ngùng, e lệ. 

“Nguyễn Nguyễn, ngươi đã là phận thiếp thất, sao lại dám không biết tôn ti, kính trọng chính thất như vậy?”

 

Thấy ta nín lặng không đáp, hắn lại đổi giọng ôn tồn, ngọt ngào dụ dỗ:

 

“Nàng ngoan ngoãn một chút đi, đừng ỷ vào chút sủng ái của gia mà làm càn, cũng đừng khiến gia phải khó xử giữa hai bên, có được không?”

 

Vừa đ.ấ.m vừa xoa, hắn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, muốn ta phải luôn ghi nhớ, phải biết an phận thủ thường.

 

Dường như, đối với một kẻ thân phận thấp hèn như ta, chỉ cần manh nha một chút bất mãn thôi, cũng đã là tội lớn tày trời.

 

Hồi ức đau thương chợt ùa về, ta bất giác cúi đầu, lòng bàn tay đã sớm rịn đầy mồ hôi lạnh.

 

Nghi thức hôn lễ rườm rà vẫn tuần tự diễn ra. Sau khi khấu đầu bái lạy Lục gia phụ mẫu, Lục Vân Thâm đích thân dìu ta lên kiệu hoa.

 

Khi kiệu hoa vừa đi qua một khúc quanh, ta thoáng thấy bóng dáng nhị muội đang vội vã chạy tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ta, Thẩm Oánh, là đích nữ do công chúa kế mẫu hạ sinh, vốn dĩ mới là vị đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hầu phủ.

 

Chỉ vì muốn được gả cho Lục Vân Thâm, nàng ta đã cam tâm tình nguyện nhường lại cho ta cái danh phận đại tiểu thư ấy.

 

Giờ phút này đây, ánh mắt nàng ta khi thì uất hận nhìn về phía ý trung nhân của mình, khi lại phẫn nộ lườm nguýt về phía ta.

 

Người trong lòng lại đang đích thân đi rước dâu cho kẻ khác, cảm giác ấy, quả thực chẳng dễ chịu chút nào.

 

Quả nhiên, Lục Vân Thâm đưa mắt nhìn ta với vẻ đầy áy náy, rồi vội vàng bước nhanh đến bên cạnh nhị muội.

 

Thính giác của ta vốn rất tốt, nên dù ở khoảng cách khá xa, ta vẫn nghe loáng thoáng được những lời hắn nói, đại loại như “chỉ là được nuôi dưỡng ở trang viên”, “vốn không xứng đáng lộ diện trước bàn dân thiên hạ”, “tuyệt đối không thể nào sánh được với nàng dù chỉ là một phần nhỏ”...

 

Đúng vậy, Hầu phủ đã tuyên bố với thiên hạ rằng, ta là nữ nhi duy nhất do chính thất phu nhân quá cố sinh hạ, chỉ vì từ nhỏ thể trạng yếu đuối nên mới được đưa ra trang viên ở ngoại ô để tĩnh dưỡng.

 

Tiếp sau đó, là những lời đường mật ngon ngọt không ngớt từ miệng hắn thốt ra, nhanh chóng khiến sắc mặt nhị muội từ phẫn nộ chuyển sang ngượng ngùng, e lệ.

 

Khao Khát Trầm Luân Cùng ChàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng01   Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh.   Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ.   Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng.   Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời.   Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt.   Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất.   Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối.   Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào:   “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.”   Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ.  … “Nguyễn Nguyễn, ngươi đã là phận thiếp thất, sao lại dám không biết tôn ti, kính trọng chính thất như vậy?” Thấy ta nín lặng không đáp, hắn lại đổi giọng ôn tồn, ngọt ngào dụ dỗ: “Nàng ngoan ngoãn một chút đi, đừng ỷ vào chút sủng ái của gia mà làm càn, cũng đừng khiến gia phải khó xử giữa hai bên, có được không?” Vừa đ.ấ.m vừa xoa, hắn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, muốn ta phải luôn ghi nhớ, phải biết an phận thủ thường. Dường như, đối với một kẻ thân phận thấp hèn như ta, chỉ cần manh nha một chút bất mãn thôi, cũng đã là tội lớn tày trời. Hồi ức đau thương chợt ùa về, ta bất giác cúi đầu, lòng bàn tay đã sớm rịn đầy mồ hôi lạnh. Nghi thức hôn lễ rườm rà vẫn tuần tự diễn ra. Sau khi khấu đầu bái lạy Lục gia phụ mẫu, Lục Vân Thâm đích thân dìu ta lên kiệu hoa. Khi kiệu hoa vừa đi qua một khúc quanh, ta thoáng thấy bóng dáng nhị muội đang vội vã chạy tới. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nàng ta, Thẩm Oánh, là đích nữ do công chúa kế mẫu hạ sinh, vốn dĩ mới là vị đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hầu phủ. Chỉ vì muốn được gả cho Lục Vân Thâm, nàng ta đã cam tâm tình nguyện nhường lại cho ta cái danh phận đại tiểu thư ấy. Giờ phút này đây, ánh mắt nàng ta khi thì uất hận nhìn về phía ý trung nhân của mình, khi lại phẫn nộ lườm nguýt về phía ta. Người trong lòng lại đang đích thân đi rước dâu cho kẻ khác, cảm giác ấy, quả thực chẳng dễ chịu chút nào. Quả nhiên, Lục Vân Thâm đưa mắt nhìn ta với vẻ đầy áy náy, rồi vội vàng bước nhanh đến bên cạnh nhị muội. Thính giác của ta vốn rất tốt, nên dù ở khoảng cách khá xa, ta vẫn nghe loáng thoáng được những lời hắn nói, đại loại như “chỉ là được nuôi dưỡng ở trang viên”, “vốn không xứng đáng lộ diện trước bàn dân thiên hạ”, “tuyệt đối không thể nào sánh được với nàng dù chỉ là một phần nhỏ”... Đúng vậy, Hầu phủ đã tuyên bố với thiên hạ rằng, ta là nữ nhi duy nhất do chính thất phu nhân quá cố sinh hạ, chỉ vì từ nhỏ thể trạng yếu đuối nên mới được đưa ra trang viên ở ngoại ô để tĩnh dưỡng. Tiếp sau đó, là những lời đường mật ngon ngọt không ngớt từ miệng hắn thốt ra, nhanh chóng khiến sắc mặt nhị muội từ phẫn nộ chuyển sang ngượng ngùng, e lệ. 

Chương 3: Chương 3