01 Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh. Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ. Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng. Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời. Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt. Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất. Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào: “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.” Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ. …
Chương 9: Chương 9
Khao Khát Trầm Luân Cùng ChàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng01 Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh. Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ. Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng. Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời. Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt. Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất. Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào: “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.” Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ. … Ai có thể ngờ được rằng, cuối cùng người mà bà cưới về cho Lục Vân Cảnh, lại là một kẻ bị người ta mang ra trang viên ở ngoại ô để nuôi dưỡng như ta.Hôn ước giữa đại thiếu gia Lục gia và đại tiểu thư Hầu phủ, vốn dĩ là do đích thân Lục lão gia năm xưa định đoạt.Cho dù trong lòng có không vừa ý đến đâu đi chăng nữa, thì Lục đại phu nhân cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận mà thôi.Lục nhị phu nhân khẽ hé miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.Nhi tử của bà đã làm ra chuyện sai trái, bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua chuyện.Huống hồ chi, chẳng bao lâu nữa, Huyện chủ Thẩm Oánh sẽ chính thức bước vào cửa Lục gia. Đến lúc đó, bà ta cũng chẳng cần phải chấp nhặt, so đo với một quả phụ như Lục đại phu nhân làm gì nữa.05Hôn sự của Huyện chủ Thẩm Oánh quả thực đã gần kề lắm rồi. Đây cũng chính là lý do sâu xa khiến cho Hầu phủ phải vội vã gả ta ra ngoài một cách nhanh chóng như vậy.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Ta vừa tỉ mẩn chăm sóc cho mấy khóm hoa cỏ trong vườn, vừa lặng lẽ trầm tư suy nghĩ.Đã đi lâu đến thế, Lục Vân Thâm cũng nên trở về rồi mới phải.Quả nhiên, đến buổi chiều cùng ngày, ta liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám nha hoàn trong phủ:“Nhị công tử đã trở về rồi. Nghe nói trên người ngài ấy dính đầy tro bụi, trông chẳng khác nào vừa mới từ trong một đống lửa lớn chui ra vậy. Lại còn tỏ ra vô cùng tức giận nữa chứ, vừa mới bước vào cửa đã thẳng chân đá cho Lưu quản gia một cước.”Bàn tay đang chăm chú tỉa cành của ta khẽ khựng lại, đầu bất giác nghiêng đi một chút.Một cơn đau nhói buốt bất ngờ truyền đến từ trên má. Hóa ra là một chiếc gai nhọn của cành hoa hồng đã vô tình đ.â.m vào da thịt ta.Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bên má phải của ta liền nổi lên chi chít những nốt mẩn đỏ dày đặc.Tiểu nha hoàn đứng hầu bên cạnh thất thanh hét lên một tiếng kinh hãi:
Ai có thể ngờ được rằng, cuối cùng người mà bà cưới về cho Lục Vân Cảnh, lại là một kẻ bị người ta mang ra trang viên ở ngoại ô để nuôi dưỡng như ta.
Hôn ước giữa đại thiếu gia Lục gia và đại tiểu thư Hầu phủ, vốn dĩ là do đích thân Lục lão gia năm xưa định đoạt.
Cho dù trong lòng có không vừa ý đến đâu đi chăng nữa, thì Lục đại phu nhân cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận mà thôi.
Lục nhị phu nhân khẽ hé miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Nhi tử của bà đã làm ra chuyện sai trái, bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Huống hồ chi, chẳng bao lâu nữa, Huyện chủ Thẩm Oánh sẽ chính thức bước vào cửa Lục gia. Đến lúc đó, bà ta cũng chẳng cần phải chấp nhặt, so đo với một quả phụ như Lục đại phu nhân làm gì nữa.
05
Hôn sự của Huyện chủ Thẩm Oánh quả thực đã gần kề lắm rồi. Đây cũng chính là lý do sâu xa khiến cho Hầu phủ phải vội vã gả ta ra ngoài một cách nhanh chóng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa tỉ mẩn chăm sóc cho mấy khóm hoa cỏ trong vườn, vừa lặng lẽ trầm tư suy nghĩ.
Đã đi lâu đến thế, Lục Vân Thâm cũng nên trở về rồi mới phải.
Quả nhiên, đến buổi chiều cùng ngày, ta liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám nha hoàn trong phủ:
“Nhị công tử đã trở về rồi. Nghe nói trên người ngài ấy dính đầy tro bụi, trông chẳng khác nào vừa mới từ trong một đống lửa lớn chui ra vậy. Lại còn tỏ ra vô cùng tức giận nữa chứ, vừa mới bước vào cửa đã thẳng chân đá cho Lưu quản gia một cước.”
Bàn tay đang chăm chú tỉa cành của ta khẽ khựng lại, đầu bất giác nghiêng đi một chút.
Một cơn đau nhói buốt bất ngờ truyền đến từ trên má. Hóa ra là một chiếc gai nhọn của cành hoa hồng đã vô tình đ.â.m vào da thịt ta.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bên má phải của ta liền nổi lên chi chít những nốt mẩn đỏ dày đặc.
Tiểu nha hoàn đứng hầu bên cạnh thất thanh hét lên một tiếng kinh hãi:
Khao Khát Trầm Luân Cùng ChàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng01 Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh. Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ. Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng. Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời. Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt. Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất. Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào: “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.” Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ. … Ai có thể ngờ được rằng, cuối cùng người mà bà cưới về cho Lục Vân Cảnh, lại là một kẻ bị người ta mang ra trang viên ở ngoại ô để nuôi dưỡng như ta.Hôn ước giữa đại thiếu gia Lục gia và đại tiểu thư Hầu phủ, vốn dĩ là do đích thân Lục lão gia năm xưa định đoạt.Cho dù trong lòng có không vừa ý đến đâu đi chăng nữa, thì Lục đại phu nhân cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận mà thôi.Lục nhị phu nhân khẽ hé miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.Nhi tử của bà đã làm ra chuyện sai trái, bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua chuyện.Huống hồ chi, chẳng bao lâu nữa, Huyện chủ Thẩm Oánh sẽ chính thức bước vào cửa Lục gia. Đến lúc đó, bà ta cũng chẳng cần phải chấp nhặt, so đo với một quả phụ như Lục đại phu nhân làm gì nữa.05Hôn sự của Huyện chủ Thẩm Oánh quả thực đã gần kề lắm rồi. Đây cũng chính là lý do sâu xa khiến cho Hầu phủ phải vội vã gả ta ra ngoài một cách nhanh chóng như vậy.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Ta vừa tỉ mẩn chăm sóc cho mấy khóm hoa cỏ trong vườn, vừa lặng lẽ trầm tư suy nghĩ.Đã đi lâu đến thế, Lục Vân Thâm cũng nên trở về rồi mới phải.Quả nhiên, đến buổi chiều cùng ngày, ta liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám nha hoàn trong phủ:“Nhị công tử đã trở về rồi. Nghe nói trên người ngài ấy dính đầy tro bụi, trông chẳng khác nào vừa mới từ trong một đống lửa lớn chui ra vậy. Lại còn tỏ ra vô cùng tức giận nữa chứ, vừa mới bước vào cửa đã thẳng chân đá cho Lưu quản gia một cước.”Bàn tay đang chăm chú tỉa cành của ta khẽ khựng lại, đầu bất giác nghiêng đi một chút.Một cơn đau nhói buốt bất ngờ truyền đến từ trên má. Hóa ra là một chiếc gai nhọn của cành hoa hồng đã vô tình đ.â.m vào da thịt ta.Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bên má phải của ta liền nổi lên chi chít những nốt mẩn đỏ dày đặc.Tiểu nha hoàn đứng hầu bên cạnh thất thanh hét lên một tiếng kinh hãi: