01 Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh. Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ. Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng. Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời. Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt. Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất. Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào: “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.” Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ. …
Chương 17: Chương 17
Khao Khát Trầm Luân Cùng ChàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng01 Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh. Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ. Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng. Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời. Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt. Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất. Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào: “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.” Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ. … “Ngươi… ngươi nhận nhầm người rồi. Ta không phải là Nguyễn Nguyễn gì đó mà ngươi nói. Ngươi hãy nhìn cho kỹ lại đi, ta là tẩu tẩu của ngươi, là phu nhân của huynh trưởng ngươi.”Hắn khẽ cúi đầu xuống, rồi dùng tay kéo nhẹ chiếc dây lưng trên áo của ta, nở một nụ cười lạnh lẽo, đầy vẻ đáng sợ:“Vậy sao?”“Không biết phần eo của tẩu tẩu đây, có phải cũng giống hệt như Nguyễn Nguyễn của ta, có một vết bớt nhỏ hình cánh bướm hay không nhỉ?”Ta cố gắng dùng hết sức lực của mình để đẩy hắn ra, nhưng tất cả đều là vô ích. Ngược lại, ta còn bị hắn dùng một tay giữ chặt lấy hai cổ tay, rồi ép lên trên đỉnh đầu, khiến cho ta không thể nào nhúc nhích được chút nào. Ta chỉ có thể mở to đôi mắt kinh hoàng, nhìn hắn dùng bàn tay còn lại, từ từ kéo lỏng chiếc dây lưng trên áo của mình.Ta cắn chặt môi dưới đến mức bật cả m.á.u tươi, rồi tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt lại.Một lúc lâu sau đó, cái cảm giác lạnh lẽo, đau đớn như ta đã dự liệu lại không hề xảy ra. Thay vào đó, ta chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên thật lớn, sau đó lại có một thứ gì đó nặng nề đổ mạnh xuống đất.Mở mắt ra, ta liền đối diện ngay với đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng của Lục Vân Cảnh.Hắn đứng không được vững cho lắm, một tay phải khẽ vịn vào bức tường bên cạnh để giữ thăng bằng, ánh mắt chăm chú nhìn ta không rời.Cách đó không xa, Lục Vân Thâm đang ngã sõng soài trên mặt đất. Bên cạnh hắn, là chiếc gậy gỗ có đầu chạm khắc hình rồng mà Lục Vân Cảnh vẫn thường hay dùng để chống khi đi lại.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Trong tâm trí ta khẽ lóe lên một tia suy nghĩ. Thì ra, Lục Vân Cảnh, chàng ấy lại biết cả võ công.Lục Vân Thâm chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén lướt nhanh qua người chúng ta, rồi hắn khẽ cười khẩy một tiếng đầy vẻ khinh miệt:“Huynh trưởng, đội chiếc mũ xanh này lên đầu, có phải là cảm thấy rất thú vị, đội đến nghiện rồi hay chăng? Huynh có biết rằng vị thê tử yêu quý của huynh đây, không chỉ không còn trong trắng từ lâu, mà còn…”“Câm miệng lại!”Lục Vân Cảnh khẽ nhíu mày, rồi lạnh lùng cất giọng ngắt lời hắn:“Nương tử của ta ra sao, không cần đến người khác phải xen vào phán xét. Nếu như ngươi còn dám ăn nói hàm hồ, lếu láo thêm một câu nào nữa, thì đừng có trách ta không khách khí!”Lục Vân Thâm nghẹn họng, đứng im nhìn Lục Vân Cảnh một hồi lâu, rồi mới cất giọng nói với vẻ đầy căm phẫn:“Tốt lắm!… Rất tốt.”Ánh mắt hắn lại chuyển sang nhìn ta, đôi đồng tử lạnh lẽo, sắc bén chứa đầy vẻ mỉa mai, châm chọc:“Nguyễn Nguyễn của ta bây giờ thật là lợi hại quá rồi. Không chỉ tính kế được cả Quốc công phủ lẫn Hầu phủ, mà còn học được cả cách quyến rũ những nam nhân khác nữa cơ đấy. Quả thực là rất tốt! Rất tốt!”
“Ngươi… ngươi nhận nhầm người rồi. Ta không phải là Nguyễn Nguyễn gì đó mà ngươi nói. Ngươi hãy nhìn cho kỹ lại đi, ta là tẩu tẩu của ngươi, là phu nhân của huynh trưởng ngươi.”
Hắn khẽ cúi đầu xuống, rồi dùng tay kéo nhẹ chiếc dây lưng trên áo của ta, nở một nụ cười lạnh lẽo, đầy vẻ đáng sợ:
“Vậy sao?”
“Không biết phần eo của tẩu tẩu đây, có phải cũng giống hệt như Nguyễn Nguyễn của ta, có một vết bớt nhỏ hình cánh bướm hay không nhỉ?”
Ta cố gắng dùng hết sức lực của mình để đẩy hắn ra, nhưng tất cả đều là vô ích. Ngược lại, ta còn bị hắn dùng một tay giữ chặt lấy hai cổ tay, rồi ép lên trên đỉnh đầu, khiến cho ta không thể nào nhúc nhích được chút nào. Ta chỉ có thể mở to đôi mắt kinh hoàng, nhìn hắn dùng bàn tay còn lại, từ từ kéo lỏng chiếc dây lưng trên áo của mình.
Ta cắn chặt môi dưới đến mức bật cả m.á.u tươi, rồi tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt lại.
Một lúc lâu sau đó, cái cảm giác lạnh lẽo, đau đớn như ta đã dự liệu lại không hề xảy ra. Thay vào đó, ta chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên thật lớn, sau đó lại có một thứ gì đó nặng nề đổ mạnh xuống đất.
Mở mắt ra, ta liền đối diện ngay với đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng của Lục Vân Cảnh.
Hắn đứng không được vững cho lắm, một tay phải khẽ vịn vào bức tường bên cạnh để giữ thăng bằng, ánh mắt chăm chú nhìn ta không rời.
Cách đó không xa, Lục Vân Thâm đang ngã sõng soài trên mặt đất. Bên cạnh hắn, là chiếc gậy gỗ có đầu chạm khắc hình rồng mà Lục Vân Cảnh vẫn thường hay dùng để chống khi đi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tâm trí ta khẽ lóe lên một tia suy nghĩ. Thì ra, Lục Vân Cảnh, chàng ấy lại biết cả võ công.
Lục Vân Thâm chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén lướt nhanh qua người chúng ta, rồi hắn khẽ cười khẩy một tiếng đầy vẻ khinh miệt:
“Huynh trưởng, đội chiếc mũ xanh này lên đầu, có phải là cảm thấy rất thú vị, đội đến nghiện rồi hay chăng? Huynh có biết rằng vị thê tử yêu quý của huynh đây, không chỉ không còn trong trắng từ lâu, mà còn…”
“Câm miệng lại!”
Lục Vân Cảnh khẽ nhíu mày, rồi lạnh lùng cất giọng ngắt lời hắn:
“Nương tử của ta ra sao, không cần đến người khác phải xen vào phán xét. Nếu như ngươi còn dám ăn nói hàm hồ, lếu láo thêm một câu nào nữa, thì đừng có trách ta không khách khí!”
Lục Vân Thâm nghẹn họng, đứng im nhìn Lục Vân Cảnh một hồi lâu, rồi mới cất giọng nói với vẻ đầy căm phẫn:
“Tốt lắm!… Rất tốt.”
Ánh mắt hắn lại chuyển sang nhìn ta, đôi đồng tử lạnh lẽo, sắc bén chứa đầy vẻ mỉa mai, châm chọc:
“Nguyễn Nguyễn của ta bây giờ thật là lợi hại quá rồi. Không chỉ tính kế được cả Quốc công phủ lẫn Hầu phủ, mà còn học được cả cách quyến rũ những nam nhân khác nữa cơ đấy. Quả thực là rất tốt! Rất tốt!”
Khao Khát Trầm Luân Cùng ChàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng01 Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh. Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ. Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng. Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời. Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt. Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất. Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào: “Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.” Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ. … “Ngươi… ngươi nhận nhầm người rồi. Ta không phải là Nguyễn Nguyễn gì đó mà ngươi nói. Ngươi hãy nhìn cho kỹ lại đi, ta là tẩu tẩu của ngươi, là phu nhân của huynh trưởng ngươi.”Hắn khẽ cúi đầu xuống, rồi dùng tay kéo nhẹ chiếc dây lưng trên áo của ta, nở một nụ cười lạnh lẽo, đầy vẻ đáng sợ:“Vậy sao?”“Không biết phần eo của tẩu tẩu đây, có phải cũng giống hệt như Nguyễn Nguyễn của ta, có một vết bớt nhỏ hình cánh bướm hay không nhỉ?”Ta cố gắng dùng hết sức lực của mình để đẩy hắn ra, nhưng tất cả đều là vô ích. Ngược lại, ta còn bị hắn dùng một tay giữ chặt lấy hai cổ tay, rồi ép lên trên đỉnh đầu, khiến cho ta không thể nào nhúc nhích được chút nào. Ta chỉ có thể mở to đôi mắt kinh hoàng, nhìn hắn dùng bàn tay còn lại, từ từ kéo lỏng chiếc dây lưng trên áo của mình.Ta cắn chặt môi dưới đến mức bật cả m.á.u tươi, rồi tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt lại.Một lúc lâu sau đó, cái cảm giác lạnh lẽo, đau đớn như ta đã dự liệu lại không hề xảy ra. Thay vào đó, ta chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên thật lớn, sau đó lại có một thứ gì đó nặng nề đổ mạnh xuống đất.Mở mắt ra, ta liền đối diện ngay với đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng của Lục Vân Cảnh.Hắn đứng không được vững cho lắm, một tay phải khẽ vịn vào bức tường bên cạnh để giữ thăng bằng, ánh mắt chăm chú nhìn ta không rời.Cách đó không xa, Lục Vân Thâm đang ngã sõng soài trên mặt đất. Bên cạnh hắn, là chiếc gậy gỗ có đầu chạm khắc hình rồng mà Lục Vân Cảnh vẫn thường hay dùng để chống khi đi lại.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Trong tâm trí ta khẽ lóe lên một tia suy nghĩ. Thì ra, Lục Vân Cảnh, chàng ấy lại biết cả võ công.Lục Vân Thâm chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén lướt nhanh qua người chúng ta, rồi hắn khẽ cười khẩy một tiếng đầy vẻ khinh miệt:“Huynh trưởng, đội chiếc mũ xanh này lên đầu, có phải là cảm thấy rất thú vị, đội đến nghiện rồi hay chăng? Huynh có biết rằng vị thê tử yêu quý của huynh đây, không chỉ không còn trong trắng từ lâu, mà còn…”“Câm miệng lại!”Lục Vân Cảnh khẽ nhíu mày, rồi lạnh lùng cất giọng ngắt lời hắn:“Nương tử của ta ra sao, không cần đến người khác phải xen vào phán xét. Nếu như ngươi còn dám ăn nói hàm hồ, lếu láo thêm một câu nào nữa, thì đừng có trách ta không khách khí!”Lục Vân Thâm nghẹn họng, đứng im nhìn Lục Vân Cảnh một hồi lâu, rồi mới cất giọng nói với vẻ đầy căm phẫn:“Tốt lắm!… Rất tốt.”Ánh mắt hắn lại chuyển sang nhìn ta, đôi đồng tử lạnh lẽo, sắc bén chứa đầy vẻ mỉa mai, châm chọc:“Nguyễn Nguyễn của ta bây giờ thật là lợi hại quá rồi. Không chỉ tính kế được cả Quốc công phủ lẫn Hầu phủ, mà còn học được cả cách quyến rũ những nam nhân khác nữa cơ đấy. Quả thực là rất tốt! Rất tốt!”