Tạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy. Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.” Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】 Phúc Sinh? Hầm than đen? Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp. Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người. Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào. Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến. Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương…
Chương 30: Chương 30
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại ĐếnTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy. Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.” Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】 Phúc Sinh? Hầm than đen? Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp. Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người. Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào. Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến. Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương… Cao Phân túm lấy sau cổ áo của Hà Dũng đánh túi bụi: “Đồ vong ân bội nghĩa! Tay nghề thợ mộc của mày chẳng phải học từ người chồng đã mất của tao sao? Dựa vào việc Phúc Sinh không nói năng gì, giành đồ của nó còn bôi nhọ danh tiếng nó! Đội trưởng, con trai tôi chỉ là không thích nói chuyện, thế mà bị người ta vu oan là tính cách kỳ quặc, hung hăng. Danh tiếng này ai sẽ đền lại cho chúng tôi?” Giang Hoài Sơn nhớ lại cái đêm trâu cày bị bệnh, Phúc Sinh không cho anh theo lên núi, giọng nói khi đó rất dữ, nhưng thật ra Phúc Sinh là người tốt bụng, chỉ là không biết cách diễn đạt. Hà Dũng dựa vào việc Phúc Sinh không cãi lại, định chiếm mấy cây tre do Phúc Sinh chặt về. Thói xấu này phải dẹp bỏ. Hơn nữa, Hà Dũng là người của đội Một, nếu không đòi lại công bằng, chẳng phải đội Ba sẽ bị coi là dễ bị bắt nạt sao? Đội trưởng Giang kéo Hà Dũng đến Ủy ban thôn bắt viết bản kiểm điểm, còn phải đọc lên loa phát thanh cho cả làng nghe. Dân làng kéo nhau đi xem náo nhiệt. “Thím Liêu, thím chưa làm rõ sự tình đã bênh con rể vu oan cho Phúc Sinh, thím cũng phải viết bản kiểm điểm!” Thím Liêu vừa tức vừa xấu hổ, trách con rể sao không nói rõ trước. Trước đây vụ Vương Nhị Lai, bà bị người ta nói là vu oan Phúc Sinh, muốn kéo nó làm con rể không mất tiền. Giờ lại bị nói là cùng con rể báo thù Phúc Sinh, oan uổng c.h.ế.t đi được. Hà Dũng trong lòng cũng trách mẹ vợ, tất cả là do bà làm lớn chuyện, mất mặt quá. Không chỉ mất mặt mình, còn làm mất mặt cả đội Một. Chẳng mấy chốc, trên loa truyền thanh của làng, Hà Dũng cất giọng yếu ớt đọc bản kiểm điểm. Nội dung được đội trưởng sửa lại, nghe cũng khá thành khẩn. “Hôm nay, tôi – Hà Dũng – thấy mấy chiếc ghế tre do đồng chí Phúc Sinh làm vừa chắc chắn lại đẹp, cũng muốn làm vài cái. Vì lười, không muốn đội mưa lên núi chặt tre, lại nghĩ đồng chí Diệp Phúc Sinh ít nói, nên định mượn vài cây tre của anh ấy...” Hà Dũng có vẻ bị ai đó đá một cú: “Ái da!” một tiếng rồi đọc tiếp: “Là ăn trộm vài cây tre của anh ấy dùng tạm. Phúc Sinh dẫm lên tre không cho tôi lấy, tôi kéo mạnh, cậu ấy buông chân ra, cái đầu là do tôi tự ngã u lên, không liên quan gì đến đồng chí Diệp Phúc Sinh. Mẹ vợ tôi thì chưa hỏi rõ đầu đuôi, đã mắng đồng chí Diệp Phúc Sinh, lỗi là do chúng tôi. Chúng tôi xin lỗi đồng chí Diệp Phúc Sinh, sẵn sàng chấp nhận hình phạt của công xã.” Dân làng cười c.h.ế.t đi được. Trời đang mưa, chẳng có chuyện gì buôn, bản kiểm điểm này đọc tới ba lần liền, đúng lúc g.i.ế.c thời gian. Mãi đến khi đọc xong ba lượt, Giang Hoài Sơn mới cho anh ta về. Trong mấy ngày mưa rơi, đồ gỗ đã làm xong. Anh cả nhà họ Diệp và vài người hàng xóm nhiệt tình đã giúp Tạ Tiểu Ngọc xây xong bếp lò. Chiều hôm đó trời quang đãng, Tạ Tiểu Ngọc nói với Cao Phân: “Mẹ, hôm nay con với Phúc Sinh dọn qua đó luôn nhé.” Cao Phân trong lòng vẫn còn luyến tiếc, nhưng nghĩ lại cũng chỉ cách nhau mấy phút đường, bèn nói: “Dọn đi.” Có họ hàng và bạn bè giúp, chỉ cần một chuyến là xong. Sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy, Tạ Tiểu Ngọc cũng mệt rã rời, buổi tối ăn qua loa một chút. Trong lòng cô nghĩ, có thể thử dạy Phúc Sinh từ từ học cách giao tiếp với người khác, sau này mới không chịu thiệt như hôm nay. Cô nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh phải học nói chuyện với người ta, bắt đầu từ em cũng được.” Phúc Sinh cảm thấy việc tiếp xúc với con người thật phiền phức. Vì thế sư phụ mới nói, anh thích hợp làm tử sĩ. Trong hai năm huấn luyện cô lập trong rừng rậm, từng có đồng đội vì không chịu nổi cô đơn mà bỏ trốn. Còn anh thì thấy hai năm đó mới là những ngày bình yên nhất: không phải giao tiếp, không bị mắng là quái vật, động vật đều hiền lành, chẳng ai chĩa mồm chĩa mép vào mình. Sau khi tới nơi này, những chuyện như hôm nay vì mấy cây tre không phải ít. Vì không thể giao tiếp, anh thường chọn cách lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Nhưng hôm nay thì không thể. Hôm nay là đang làm đồ gỗ cho Tiểu Ngọc, không thể để người khác cướp mất. Tiểu Ngọc luôn hiểu được điều anh muốn nói. Nhưng bảo anh lên tiếng, anh cảm thấy... quá khó khăn, còn khó hơn những bài huấn luyện mà sư phụ từng bắt anh làm. “Không muốn nói.” – Phúc Sinh nói. Tạ Tiểu Ngọc mềm lòng, suýt nữa thì bỏ cuộc. Nhưng lại nghĩ, Phúc Sinh thân thể mạnh mẽ như vậy, còn cô thì yếu đuối. Nếu sau này cô mất trước Phúc Sinh, đến lúc đó Cao Phân cũng không còn nữa, Phúc Sinh sẽ không thể thích nghi được với xã hội này. Cô nói: “Phúc Sinh, chúng ta thử đi. Ví dụ hôm nay anh nói được hai chữ, ngày mai nói thêm một chữ, chỉ cần một năm thôi, mỗi ngày anh sẽ nói được hơn ba trăm chữ đó.” Phúc Sinh sắc mặt trắng bệch, sao lại phải nói nhiều như vậy, một ngày ba trăm chữ, thật đáng sợ. Phúc Sinh bất đắc dĩ nói: “Thử xem.” “Được.” Tạ Tiểu Ngọc tắt đèn, tiếp tục nói chuyện với Phúc Sinh: “Em vẫn chưa kể chuyện nhà em cho anh nghe. Em thì, không còn mẹ ruột nữa, người trong nhà bây giờ là mẹ kế. Nhưng hai chị dâu đối xử với em rất tốt, nhất là chị dâu cả, chị ấy hơn em cả chục tuổi, nên nuôi em như con gái vậy.” Phúc Sinh nghĩ, Tiểu Ngọc cũng giống anh, anh không có cha ruột, Tiểu Ngọc thì không có mẹ ruột. Trước đây anh luôn thấy người khác nói chuyện thật ồn ào, nhưng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Tiểu Ngọc, anh lại rất muốn nghe. Tạ Tiểu Ngọc nói một lúc, Phúc Sinh không đáp lại câu nào, cô cũng không giận, một lát là ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó cô lại nằm mơ, mơ thấy nhà mẹ đẻ gửi đồ cho cô, cô và Phúc Sinh cùng đi đến bưu điện huyện lấy bưu kiện, thì Lương Phù bất ngờ xuất hiện, Phúc Sinh đánh Lương Phù. Phúc Sinh ra tay rất nặng, nên bị đồn công an dẫn đi. Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy thì có chút lo lắng. Quả nhiên ban ngày nhận được giấy báo nhận bưu kiện do bưu tá gửi đến, bên nhà mẹ đẻ thật sự đã gửi đồ cho cô.
Cao Phân túm lấy sau cổ áo của Hà Dũng đánh túi bụi:
“Đồ vong ân bội nghĩa! Tay nghề thợ mộc của mày chẳng phải học từ người chồng đã mất của tao sao? Dựa vào việc Phúc Sinh không nói năng gì, giành đồ của nó còn bôi nhọ danh tiếng nó! Đội trưởng, con trai tôi chỉ là không thích nói chuyện, thế mà bị người ta vu oan là tính cách kỳ quặc, hung hăng. Danh tiếng này ai sẽ đền lại cho chúng tôi?”
Giang Hoài Sơn nhớ lại cái đêm trâu cày bị bệnh, Phúc Sinh không cho anh theo lên núi, giọng nói khi đó rất dữ, nhưng thật ra Phúc Sinh là người tốt bụng, chỉ là không biết cách diễn đạt. Hà Dũng dựa vào việc Phúc Sinh không cãi lại, định chiếm mấy cây tre do Phúc Sinh chặt về.
Thói xấu này phải dẹp bỏ. Hơn nữa, Hà Dũng là người của đội Một, nếu không đòi lại công bằng, chẳng phải đội Ba sẽ bị coi là dễ bị bắt nạt sao?
Đội trưởng Giang kéo Hà Dũng đến Ủy ban thôn bắt viết bản kiểm điểm, còn phải đọc lên loa phát thanh cho cả làng nghe. Dân làng kéo nhau đi xem náo nhiệt.
“Thím Liêu, thím chưa làm rõ sự tình đã bênh con rể vu oan cho Phúc Sinh, thím cũng phải viết bản kiểm điểm!”
Thím Liêu vừa tức vừa xấu hổ, trách con rể sao không nói rõ trước. Trước đây vụ Vương Nhị Lai, bà bị người ta nói là vu oan Phúc Sinh, muốn kéo nó làm con rể không mất tiền. Giờ lại bị nói là cùng con rể báo thù Phúc Sinh, oan uổng c.h.ế.t đi được.
Hà Dũng trong lòng cũng trách mẹ vợ, tất cả là do bà làm lớn chuyện, mất mặt quá. Không chỉ mất mặt mình, còn làm mất mặt cả đội Một.
Chẳng mấy chốc, trên loa truyền thanh của làng, Hà Dũng cất giọng yếu ớt đọc bản kiểm điểm. Nội dung được đội trưởng sửa lại, nghe cũng khá thành khẩn.
“Hôm nay, tôi – Hà Dũng – thấy mấy chiếc ghế tre do đồng chí Phúc Sinh làm vừa chắc chắn lại đẹp, cũng muốn làm vài cái. Vì lười, không muốn đội mưa lên núi chặt tre, lại nghĩ đồng chí Diệp Phúc Sinh ít nói, nên định mượn vài cây tre của anh ấy...”
Hà Dũng có vẻ bị ai đó đá một cú: “Ái da!” một tiếng rồi đọc tiếp:
“Là ăn trộm vài cây tre của anh ấy dùng tạm. Phúc Sinh dẫm lên tre không cho tôi lấy, tôi kéo mạnh, cậu ấy buông chân ra, cái đầu là do tôi tự ngã u lên, không liên quan gì đến đồng chí Diệp Phúc Sinh. Mẹ vợ tôi thì chưa hỏi rõ đầu đuôi, đã mắng đồng chí Diệp Phúc Sinh, lỗi là do chúng tôi. Chúng tôi xin lỗi đồng chí Diệp Phúc Sinh, sẵn sàng chấp nhận hình phạt của công xã.”
Dân làng cười c.h.ế.t đi được. Trời đang mưa, chẳng có chuyện gì buôn, bản kiểm điểm này đọc tới ba lần liền, đúng lúc g.i.ế.c thời gian. Mãi đến khi đọc xong ba lượt, Giang Hoài Sơn mới cho anh ta về.
Trong mấy ngày mưa rơi, đồ gỗ đã làm xong. Anh cả nhà họ Diệp và vài người hàng xóm nhiệt tình đã giúp Tạ Tiểu Ngọc xây xong bếp lò.
Chiều hôm đó trời quang đãng, Tạ Tiểu Ngọc nói với Cao Phân:
“Mẹ, hôm nay con với Phúc Sinh dọn qua đó luôn nhé.”
Cao Phân trong lòng vẫn còn luyến tiếc, nhưng nghĩ lại cũng chỉ cách nhau mấy phút đường, bèn nói:
“Dọn đi.”
Có họ hàng và bạn bè giúp, chỉ cần một chuyến là xong. Sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy, Tạ Tiểu Ngọc cũng mệt rã rời, buổi tối ăn qua loa một chút. Trong lòng cô nghĩ, có thể thử dạy Phúc Sinh từ từ học cách giao tiếp với người khác, sau này mới không chịu thiệt như hôm nay.
Cô nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh phải học nói chuyện với người ta, bắt đầu từ em cũng được.”
Phúc Sinh cảm thấy việc tiếp xúc với con người thật phiền phức. Vì thế sư phụ mới nói, anh thích hợp làm tử sĩ. Trong hai năm huấn luyện cô lập trong rừng rậm, từng có đồng đội vì không chịu nổi cô đơn mà bỏ trốn. Còn anh thì thấy hai năm đó mới là những ngày bình yên nhất: không phải giao tiếp, không bị mắng là quái vật, động vật đều hiền lành, chẳng ai chĩa mồm chĩa mép vào mình.
Sau khi tới nơi này, những chuyện như hôm nay vì mấy cây tre không phải ít. Vì không thể giao tiếp, anh thường chọn cách lặng lẽ quay lưng bỏ đi.
Nhưng hôm nay thì không thể. Hôm nay là đang làm đồ gỗ cho Tiểu Ngọc, không thể để người khác cướp mất.
Tiểu Ngọc luôn hiểu được điều anh muốn nói. Nhưng bảo anh lên tiếng, anh cảm thấy... quá khó khăn, còn khó hơn những bài huấn luyện mà sư phụ từng bắt anh làm.
“Không muốn nói.” – Phúc Sinh nói.
Tạ Tiểu Ngọc mềm lòng, suýt nữa thì bỏ cuộc. Nhưng lại nghĩ, Phúc Sinh thân thể mạnh mẽ như vậy, còn cô thì yếu đuối. Nếu sau này cô mất trước Phúc Sinh, đến lúc đó Cao Phân cũng không còn nữa, Phúc Sinh sẽ không thể thích nghi được với xã hội này.
Cô nói: “Phúc Sinh, chúng ta thử đi. Ví dụ hôm nay anh nói được hai chữ, ngày mai nói thêm một chữ, chỉ cần một năm thôi, mỗi ngày anh sẽ nói được hơn ba trăm chữ đó.”
Phúc Sinh sắc mặt trắng bệch, sao lại phải nói nhiều như vậy, một ngày ba trăm chữ, thật đáng sợ.
Phúc Sinh bất đắc dĩ nói: “Thử xem.”
“Được.” Tạ Tiểu Ngọc tắt đèn, tiếp tục nói chuyện với Phúc Sinh: “Em vẫn chưa kể chuyện nhà em cho anh nghe. Em thì, không còn mẹ ruột nữa, người trong nhà bây giờ là mẹ kế. Nhưng hai chị dâu đối xử với em rất tốt, nhất là chị dâu cả, chị ấy hơn em cả chục tuổi, nên nuôi em như con gái vậy.”
Phúc Sinh nghĩ, Tiểu Ngọc cũng giống anh, anh không có cha ruột, Tiểu Ngọc thì không có mẹ ruột. Trước đây anh luôn thấy người khác nói chuyện thật ồn ào, nhưng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Tiểu Ngọc, anh lại rất muốn nghe.
Tạ Tiểu Ngọc nói một lúc, Phúc Sinh không đáp lại câu nào, cô cũng không giận, một lát là ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó cô lại nằm mơ, mơ thấy nhà mẹ đẻ gửi đồ cho cô, cô và Phúc Sinh cùng đi đến bưu điện huyện lấy bưu kiện, thì Lương Phù bất ngờ xuất hiện, Phúc Sinh đánh Lương Phù. Phúc Sinh ra tay rất nặng, nên bị đồn công an dẫn đi.
Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy thì có chút lo lắng. Quả nhiên ban ngày nhận được giấy báo nhận bưu kiện do bưu tá gửi đến, bên nhà mẹ đẻ thật sự đã gửi đồ cho cô.
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại ĐếnTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy. Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.” Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】 Phúc Sinh? Hầm than đen? Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp. Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người. Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào. Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến. Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương… Cao Phân túm lấy sau cổ áo của Hà Dũng đánh túi bụi: “Đồ vong ân bội nghĩa! Tay nghề thợ mộc của mày chẳng phải học từ người chồng đã mất của tao sao? Dựa vào việc Phúc Sinh không nói năng gì, giành đồ của nó còn bôi nhọ danh tiếng nó! Đội trưởng, con trai tôi chỉ là không thích nói chuyện, thế mà bị người ta vu oan là tính cách kỳ quặc, hung hăng. Danh tiếng này ai sẽ đền lại cho chúng tôi?” Giang Hoài Sơn nhớ lại cái đêm trâu cày bị bệnh, Phúc Sinh không cho anh theo lên núi, giọng nói khi đó rất dữ, nhưng thật ra Phúc Sinh là người tốt bụng, chỉ là không biết cách diễn đạt. Hà Dũng dựa vào việc Phúc Sinh không cãi lại, định chiếm mấy cây tre do Phúc Sinh chặt về. Thói xấu này phải dẹp bỏ. Hơn nữa, Hà Dũng là người của đội Một, nếu không đòi lại công bằng, chẳng phải đội Ba sẽ bị coi là dễ bị bắt nạt sao? Đội trưởng Giang kéo Hà Dũng đến Ủy ban thôn bắt viết bản kiểm điểm, còn phải đọc lên loa phát thanh cho cả làng nghe. Dân làng kéo nhau đi xem náo nhiệt. “Thím Liêu, thím chưa làm rõ sự tình đã bênh con rể vu oan cho Phúc Sinh, thím cũng phải viết bản kiểm điểm!” Thím Liêu vừa tức vừa xấu hổ, trách con rể sao không nói rõ trước. Trước đây vụ Vương Nhị Lai, bà bị người ta nói là vu oan Phúc Sinh, muốn kéo nó làm con rể không mất tiền. Giờ lại bị nói là cùng con rể báo thù Phúc Sinh, oan uổng c.h.ế.t đi được. Hà Dũng trong lòng cũng trách mẹ vợ, tất cả là do bà làm lớn chuyện, mất mặt quá. Không chỉ mất mặt mình, còn làm mất mặt cả đội Một. Chẳng mấy chốc, trên loa truyền thanh của làng, Hà Dũng cất giọng yếu ớt đọc bản kiểm điểm. Nội dung được đội trưởng sửa lại, nghe cũng khá thành khẩn. “Hôm nay, tôi – Hà Dũng – thấy mấy chiếc ghế tre do đồng chí Phúc Sinh làm vừa chắc chắn lại đẹp, cũng muốn làm vài cái. Vì lười, không muốn đội mưa lên núi chặt tre, lại nghĩ đồng chí Diệp Phúc Sinh ít nói, nên định mượn vài cây tre của anh ấy...” Hà Dũng có vẻ bị ai đó đá một cú: “Ái da!” một tiếng rồi đọc tiếp: “Là ăn trộm vài cây tre của anh ấy dùng tạm. Phúc Sinh dẫm lên tre không cho tôi lấy, tôi kéo mạnh, cậu ấy buông chân ra, cái đầu là do tôi tự ngã u lên, không liên quan gì đến đồng chí Diệp Phúc Sinh. Mẹ vợ tôi thì chưa hỏi rõ đầu đuôi, đã mắng đồng chí Diệp Phúc Sinh, lỗi là do chúng tôi. Chúng tôi xin lỗi đồng chí Diệp Phúc Sinh, sẵn sàng chấp nhận hình phạt của công xã.” Dân làng cười c.h.ế.t đi được. Trời đang mưa, chẳng có chuyện gì buôn, bản kiểm điểm này đọc tới ba lần liền, đúng lúc g.i.ế.c thời gian. Mãi đến khi đọc xong ba lượt, Giang Hoài Sơn mới cho anh ta về. Trong mấy ngày mưa rơi, đồ gỗ đã làm xong. Anh cả nhà họ Diệp và vài người hàng xóm nhiệt tình đã giúp Tạ Tiểu Ngọc xây xong bếp lò. Chiều hôm đó trời quang đãng, Tạ Tiểu Ngọc nói với Cao Phân: “Mẹ, hôm nay con với Phúc Sinh dọn qua đó luôn nhé.” Cao Phân trong lòng vẫn còn luyến tiếc, nhưng nghĩ lại cũng chỉ cách nhau mấy phút đường, bèn nói: “Dọn đi.” Có họ hàng và bạn bè giúp, chỉ cần một chuyến là xong. Sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy, Tạ Tiểu Ngọc cũng mệt rã rời, buổi tối ăn qua loa một chút. Trong lòng cô nghĩ, có thể thử dạy Phúc Sinh từ từ học cách giao tiếp với người khác, sau này mới không chịu thiệt như hôm nay. Cô nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh phải học nói chuyện với người ta, bắt đầu từ em cũng được.” Phúc Sinh cảm thấy việc tiếp xúc với con người thật phiền phức. Vì thế sư phụ mới nói, anh thích hợp làm tử sĩ. Trong hai năm huấn luyện cô lập trong rừng rậm, từng có đồng đội vì không chịu nổi cô đơn mà bỏ trốn. Còn anh thì thấy hai năm đó mới là những ngày bình yên nhất: không phải giao tiếp, không bị mắng là quái vật, động vật đều hiền lành, chẳng ai chĩa mồm chĩa mép vào mình. Sau khi tới nơi này, những chuyện như hôm nay vì mấy cây tre không phải ít. Vì không thể giao tiếp, anh thường chọn cách lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Nhưng hôm nay thì không thể. Hôm nay là đang làm đồ gỗ cho Tiểu Ngọc, không thể để người khác cướp mất. Tiểu Ngọc luôn hiểu được điều anh muốn nói. Nhưng bảo anh lên tiếng, anh cảm thấy... quá khó khăn, còn khó hơn những bài huấn luyện mà sư phụ từng bắt anh làm. “Không muốn nói.” – Phúc Sinh nói. Tạ Tiểu Ngọc mềm lòng, suýt nữa thì bỏ cuộc. Nhưng lại nghĩ, Phúc Sinh thân thể mạnh mẽ như vậy, còn cô thì yếu đuối. Nếu sau này cô mất trước Phúc Sinh, đến lúc đó Cao Phân cũng không còn nữa, Phúc Sinh sẽ không thể thích nghi được với xã hội này. Cô nói: “Phúc Sinh, chúng ta thử đi. Ví dụ hôm nay anh nói được hai chữ, ngày mai nói thêm một chữ, chỉ cần một năm thôi, mỗi ngày anh sẽ nói được hơn ba trăm chữ đó.” Phúc Sinh sắc mặt trắng bệch, sao lại phải nói nhiều như vậy, một ngày ba trăm chữ, thật đáng sợ. Phúc Sinh bất đắc dĩ nói: “Thử xem.” “Được.” Tạ Tiểu Ngọc tắt đèn, tiếp tục nói chuyện với Phúc Sinh: “Em vẫn chưa kể chuyện nhà em cho anh nghe. Em thì, không còn mẹ ruột nữa, người trong nhà bây giờ là mẹ kế. Nhưng hai chị dâu đối xử với em rất tốt, nhất là chị dâu cả, chị ấy hơn em cả chục tuổi, nên nuôi em như con gái vậy.” Phúc Sinh nghĩ, Tiểu Ngọc cũng giống anh, anh không có cha ruột, Tiểu Ngọc thì không có mẹ ruột. Trước đây anh luôn thấy người khác nói chuyện thật ồn ào, nhưng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Tiểu Ngọc, anh lại rất muốn nghe. Tạ Tiểu Ngọc nói một lúc, Phúc Sinh không đáp lại câu nào, cô cũng không giận, một lát là ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó cô lại nằm mơ, mơ thấy nhà mẹ đẻ gửi đồ cho cô, cô và Phúc Sinh cùng đi đến bưu điện huyện lấy bưu kiện, thì Lương Phù bất ngờ xuất hiện, Phúc Sinh đánh Lương Phù. Phúc Sinh ra tay rất nặng, nên bị đồn công an dẫn đi. Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy thì có chút lo lắng. Quả nhiên ban ngày nhận được giấy báo nhận bưu kiện do bưu tá gửi đến, bên nhà mẹ đẻ thật sự đã gửi đồ cho cô.