Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 4: Chương 4

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Những bộ quần áo mặc thường ngày của bác cả và dì út thì đều là do chính tay bà ngoại tôi tự mình đạp máy may để may cho.Vào cái ngày đầu tiên mà mẹ tôi được trở về lại ngôi nhà ở trên thành phố, sau khi bà ngoại đã mở hé cánh cửa ra, thì bà đã không hề nhận lấy cái bao tải đựng đầy những hạt đậu phộng mà mẹ tôi đã mang theo, mà chỉ luôn nhíu chặt đôi mày lại rồi bịt mũi của mình, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày vải đã bị rách cả mũi của mẹ tôi.Vào lúc đó thì mẹ tôi tuy vẫn còn nhỏ tuổi lắm, thế nhưng cũng đã ý thức được rằng mình đang bị người khác chê bai rồi, nên những ngón chân của mẹ cứ thế co rúm cả lại rồi trốn vào sâu bên trong, từ tận đáy lòng của mẹ chợt dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu không thể nào mà nói thành lời được.Thế nhưng mẹ vẫn luôn nhớ rất kỹ những lời căn dặn của cụ tôi trước khi mẹ đi, nên ngay từ cái ngày đầu tiên trở về, mẹ đã rất tự giác bắt đầu chia sẻ bớt những công việc nhà với bà ngoại rồi.Vào lúc đầu, bà ngoại thường hay chê bai mẹ tôi nói chuyện không được ngọt ngào cho lắm, lại còn toàn là nói bằng tiếng địa phương nữa, rồi lại còn chê bai làn da của mẹ tôi thì đen nhẻm cả đi, thậm chí còn bắt bẻ cả những thói quen vệ sinh cá nhân mà cụ tôi đã từng dạy cho mẹ nữa.Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì bà lại phát hiện ra một điều rằng, mẹ tôi tuy tuổi đời còn rất nhỏ nhưng đã tỏ ra vô cùng tháo vát và đảm đang rồi, mẹ không chỉ biết cách giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, mà thậm chí còn biết cả cách nấu ăn, rồi trông nom em nhỏ nữa, nên dần dần bà đã giao hết toàn bộ công việc nhà cho một mình mẹ tôi quán xuyến.Thế nhưng vào cái thời điểm ấy thì mẹ của tôi cũng chỉ mới có bảy tuổi mà thôi, mỗi khi muốn rửa bát thì mẹ còn phải đứng hẳn lên trên một cái ghế đẩu, rồi lại còn phải kiễng cả hai chân lên nữa.Do bị thiếu hụt chất dinh dưỡng từ nhỏ nên mẹ của tôi thậm chí còn không thể nào cao bằng được dì út nữa.Cứ như thế, mẹ tôi luôn phải mặc lại những bộ đồ mà dì út đã không còn mặc nữa là được rồi.Vào thời gian đầu, cả bác cả lẫn dì út đều tỏ ra không hề vui vẻ chút nào vì trong nhà đột nhiên lại có thêm một người nữa, đặc biệt là dì út thì lại càng tỏ ra khó chịu hơn vì dì vẫn còn ít tuổi, dì vừa khóc lóc om sòm lại vừa lăn ra để mà ăn vạ, thậm chí dì còn cố tình tè dầm làm ướt hết cả quần nữa.Bà ngoại lúc đó chỉ còn biết vừa phải dỗ dành cho dì út, lại vừa phải sai mẹ tôi đi giặt quần áo rồi lau dọn nhà cửa.Cả bác cả lẫn dì út thì đều cứ tưởng rằng những viên kẹo ngọt ngào và cả tình thương yêu của bố mẹ rồi sẽ bị chia sớt đi mất, nên đã cùng nhau liên thủ lại để mà bắt nạt mẹ của tôi.Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì họ lại phát hiện ra một điều rằng, số lượng kẹo mà họ nhận được chẳng hề bị ít đi chút nào cả, mà tình thương yêu của bố mẹ thì dưới sự so sánh đó lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Thậm chí mẹ của tôi còn chia sớt cho họ cả những thứ mà mẹ đã phải rất khó khăn lắm mới có thể có được nữa.Bà ngoại cũng thường xuyên lên tiếng khen ngợi mẹ tôi là một đứa trẻ rất "ngoan ngoãn”.Thế nhưng trên thực tế thì mẹ của tôi còn nhỏ tuổi hơn cả bác cả, và cũng chỉ lớn hơn dì út có hai tuổi mà thôi.

Những bộ quần áo mặc thường ngày của bác cả và dì út thì đều là do chính tay bà ngoại tôi tự mình đạp máy may để may cho.

Vào cái ngày đầu tiên mà mẹ tôi được trở về lại ngôi nhà ở trên thành phố, sau khi bà ngoại đã mở hé cánh cửa ra, thì bà đã không hề nhận lấy cái bao tải đựng đầy những hạt đậu phộng mà mẹ tôi đã mang theo, mà chỉ luôn nhíu chặt đôi mày lại rồi bịt mũi của mình, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày vải đã bị rách cả mũi của mẹ tôi.

Vào lúc đó thì mẹ tôi tuy vẫn còn nhỏ tuổi lắm, thế nhưng cũng đã ý thức được rằng mình đang bị người khác chê bai rồi, nên những ngón chân của mẹ cứ thế co rúm cả lại rồi trốn vào sâu bên trong, từ tận đáy lòng của mẹ chợt dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu không thể nào mà nói thành lời được.

Thế nhưng mẹ vẫn luôn nhớ rất kỹ những lời căn dặn của cụ tôi trước khi mẹ đi, nên ngay từ cái ngày đầu tiên trở về, mẹ đã rất tự giác bắt đầu chia sẻ bớt những công việc nhà với bà ngoại rồi.

Vào lúc đầu, bà ngoại thường hay chê bai mẹ tôi nói chuyện không được ngọt ngào cho lắm, lại còn toàn là nói bằng tiếng địa phương nữa, rồi lại còn chê bai làn da của mẹ tôi thì đen nhẻm cả đi, thậm chí còn bắt bẻ cả những thói quen vệ sinh cá nhân mà cụ tôi đã từng dạy cho mẹ nữa.

Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì bà lại phát hiện ra một điều rằng, mẹ tôi tuy tuổi đời còn rất nhỏ nhưng đã tỏ ra vô cùng tháo vát và đảm đang rồi, mẹ không chỉ biết cách giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, mà thậm chí còn biết cả cách nấu ăn, rồi trông nom em nhỏ nữa, nên dần dần bà đã giao hết toàn bộ công việc nhà cho một mình mẹ tôi quán xuyến.

Thế nhưng vào cái thời điểm ấy thì mẹ của tôi cũng chỉ mới có bảy tuổi mà thôi, mỗi khi muốn rửa bát thì mẹ còn phải đứng hẳn lên trên một cái ghế đẩu, rồi lại còn phải kiễng cả hai chân lên nữa.

Do bị thiếu hụt chất dinh dưỡng từ nhỏ nên mẹ của tôi thậm chí còn không thể nào cao bằng được dì út nữa.

Cứ như thế, mẹ tôi luôn phải mặc lại những bộ đồ mà dì út đã không còn mặc nữa là được rồi.

Vào thời gian đầu, cả bác cả lẫn dì út đều tỏ ra không hề vui vẻ chút nào vì trong nhà đột nhiên lại có thêm một người nữa, đặc biệt là dì út thì lại càng tỏ ra khó chịu hơn vì dì vẫn còn ít tuổi, dì vừa khóc lóc om sòm lại vừa lăn ra để mà ăn vạ, thậm chí dì còn cố tình tè dầm làm ướt hết cả quần nữa.

Bà ngoại lúc đó chỉ còn biết vừa phải dỗ dành cho dì út, lại vừa phải sai mẹ tôi đi giặt quần áo rồi lau dọn nhà cửa.

Cả bác cả lẫn dì út thì đều cứ tưởng rằng những viên kẹo ngọt ngào và cả tình thương yêu của bố mẹ rồi sẽ bị chia sớt đi mất, nên đã cùng nhau liên thủ lại để mà bắt nạt mẹ của tôi.

Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì họ lại phát hiện ra một điều rằng, số lượng kẹo mà họ nhận được chẳng hề bị ít đi chút nào cả, mà tình thương yêu của bố mẹ thì dưới sự so sánh đó lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thậm chí mẹ của tôi còn chia sớt cho họ cả những thứ mà mẹ đã phải rất khó khăn lắm mới có thể có được nữa.

Bà ngoại cũng thường xuyên lên tiếng khen ngợi mẹ tôi là một đứa trẻ rất "ngoan ngoãn”.

Thế nhưng trên thực tế thì mẹ của tôi còn nhỏ tuổi hơn cả bác cả, và cũng chỉ lớn hơn dì út có hai tuổi mà thôi.

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Những bộ quần áo mặc thường ngày của bác cả và dì út thì đều là do chính tay bà ngoại tôi tự mình đạp máy may để may cho.Vào cái ngày đầu tiên mà mẹ tôi được trở về lại ngôi nhà ở trên thành phố, sau khi bà ngoại đã mở hé cánh cửa ra, thì bà đã không hề nhận lấy cái bao tải đựng đầy những hạt đậu phộng mà mẹ tôi đã mang theo, mà chỉ luôn nhíu chặt đôi mày lại rồi bịt mũi của mình, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày vải đã bị rách cả mũi của mẹ tôi.Vào lúc đó thì mẹ tôi tuy vẫn còn nhỏ tuổi lắm, thế nhưng cũng đã ý thức được rằng mình đang bị người khác chê bai rồi, nên những ngón chân của mẹ cứ thế co rúm cả lại rồi trốn vào sâu bên trong, từ tận đáy lòng của mẹ chợt dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu không thể nào mà nói thành lời được.Thế nhưng mẹ vẫn luôn nhớ rất kỹ những lời căn dặn của cụ tôi trước khi mẹ đi, nên ngay từ cái ngày đầu tiên trở về, mẹ đã rất tự giác bắt đầu chia sẻ bớt những công việc nhà với bà ngoại rồi.Vào lúc đầu, bà ngoại thường hay chê bai mẹ tôi nói chuyện không được ngọt ngào cho lắm, lại còn toàn là nói bằng tiếng địa phương nữa, rồi lại còn chê bai làn da của mẹ tôi thì đen nhẻm cả đi, thậm chí còn bắt bẻ cả những thói quen vệ sinh cá nhân mà cụ tôi đã từng dạy cho mẹ nữa.Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì bà lại phát hiện ra một điều rằng, mẹ tôi tuy tuổi đời còn rất nhỏ nhưng đã tỏ ra vô cùng tháo vát và đảm đang rồi, mẹ không chỉ biết cách giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, mà thậm chí còn biết cả cách nấu ăn, rồi trông nom em nhỏ nữa, nên dần dần bà đã giao hết toàn bộ công việc nhà cho một mình mẹ tôi quán xuyến.Thế nhưng vào cái thời điểm ấy thì mẹ của tôi cũng chỉ mới có bảy tuổi mà thôi, mỗi khi muốn rửa bát thì mẹ còn phải đứng hẳn lên trên một cái ghế đẩu, rồi lại còn phải kiễng cả hai chân lên nữa.Do bị thiếu hụt chất dinh dưỡng từ nhỏ nên mẹ của tôi thậm chí còn không thể nào cao bằng được dì út nữa.Cứ như thế, mẹ tôi luôn phải mặc lại những bộ đồ mà dì út đã không còn mặc nữa là được rồi.Vào thời gian đầu, cả bác cả lẫn dì út đều tỏ ra không hề vui vẻ chút nào vì trong nhà đột nhiên lại có thêm một người nữa, đặc biệt là dì út thì lại càng tỏ ra khó chịu hơn vì dì vẫn còn ít tuổi, dì vừa khóc lóc om sòm lại vừa lăn ra để mà ăn vạ, thậm chí dì còn cố tình tè dầm làm ướt hết cả quần nữa.Bà ngoại lúc đó chỉ còn biết vừa phải dỗ dành cho dì út, lại vừa phải sai mẹ tôi đi giặt quần áo rồi lau dọn nhà cửa.Cả bác cả lẫn dì út thì đều cứ tưởng rằng những viên kẹo ngọt ngào và cả tình thương yêu của bố mẹ rồi sẽ bị chia sớt đi mất, nên đã cùng nhau liên thủ lại để mà bắt nạt mẹ của tôi.Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì họ lại phát hiện ra một điều rằng, số lượng kẹo mà họ nhận được chẳng hề bị ít đi chút nào cả, mà tình thương yêu của bố mẹ thì dưới sự so sánh đó lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Thậm chí mẹ của tôi còn chia sớt cho họ cả những thứ mà mẹ đã phải rất khó khăn lắm mới có thể có được nữa.Bà ngoại cũng thường xuyên lên tiếng khen ngợi mẹ tôi là một đứa trẻ rất "ngoan ngoãn”.Thế nhưng trên thực tế thì mẹ của tôi còn nhỏ tuổi hơn cả bác cả, và cũng chỉ lớn hơn dì út có hai tuổi mà thôi.

Chương 4: Chương 4