Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 6: Chương 6

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Chính vì lẽ đó mà vào cái lúc bà ngoại tôi lâm chung, khi mà mẹ tôi được nhìn thấy tận mắt tờ di chúc của bà, thì cái niềm tin yếu ớt mà mẹ đã phải cố gắng hết sức để mà chống đỡ bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ tan tành.Mẹ tôi đã hỏi bà ngoại cái câu hỏi mà mẹ đã phải chôn chặt ở trong lòng mình suốt hơn nửa thế kỷ qua.Thế nhưng cho đến tận lúc chết thì bà ngoại cũng vẫn không hề trả lời lại cho mẹ tôi một lời nào cả.Đây chẳng phải là đang muốn cố tình giam cầm mẹ tôi cho đến tận lúc chết, rồi lại còn muốn ép cho mẹ tôi phải phát điên lên hay sao cơ chứ!Sau khi tang lễ kết thúc, mẹ tôi đã tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm ròng rã.Tôi lo lắng đến mức chỉ muốn phá tan cánh cửa phòng.Tôi khóc lóc, nài nỉ mẹ đừng làm tôi sợ hãi.Mẹ mở cửa, gương mặt không còn một chút sinh khí nào, thân hình gầy rộc đi trông thấy.Mẹ cụp mắt xuống, giọng nói yếu ớt:"Con yêu, mẹ sẽ ăn cơm, con đừng quá lo lắng. Nhưng mẹ thực sự kiệt sức rồi.""Hơn nửa cuộc đời này, mẹ lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ rũ rượi, trước đây bà ngoại con cứ luôn miệng mắng mẹ lười biếng, bây giờ không còn ai nói nữa, cuối cùng mẹ mới có thể được nghỉ ngơi một cách thoải mái. Con cứ để cho mẹ ngủ thêm một chút nữa nhé."Dù là đang trò chuyện với đứa con gái ruột thịt là tôi, giọng điệu của mẹ vẫn mang theo một vẻ gì đó như đang thương lượng, thậm chí là có cả sự cầu xin trong đó nữa.Tôi không thể nào kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở, rồi ôm chầm lấy mẹ, và chính vào lúc ấy tôi mới bàng hoàng phát hiện ra rằng mẹ đã gầy đến mức cả người chỉ còn toàn là xương xẩu.Tôi thật sự vô cùng sợ hãi rằng mẹ sẽ xảy ra chuyện không hay.Thế nhưng mẹ lại nhất quyết không chịu chuyển sang nhà của tôi để ở.Mỗi ngày, tôi đều phải cố gắng tranh thủ thời gian hoặc là nhờ người mang những phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước mang tới, rồi cẩn thận để vào trong tủ lạnh, sau đó lại phải theo dõi qua hệ thống camera xem mẹ có đúng giờ lấy thức ăn ra để hâm nóng rồi ăn hay không.Tôi còn mang cả chú mèo cưng tên là "Khoai Tây Chiên", một giống mèo Anh lông ngắn siêu cấp bám người, đến để cho mẹ tôi có thể làm “con sen” mà lo liệu việc ăn uống cho nó.Cứ mỗi khi tan làm là tôi lại ngay lập tức đưa con gái của mình đến nhà của mẹ.Mẹ tôi thương con gái của tôi nhất trên đời.Bé con của tôi thì lại tròn trịa và đáng yêu không thể nào mà chịu nổi được, nên mỗi khi nhìn thấy con bé, thì đôi mày của mẹ tôi mới có thể giãn ra được một chút.Và cũng chỉ có lúc đó thì mẹ tôi mới có thể thỉnh thoảng lại mỉm cười được vài tiếng.Con gái của tôi đã trở thành một thứ vũ khí tối thượng giúp cho tôi có thể dỗ dành được mẹ.Mẹ của tôi chính là một người như thế đấy, mẹ hoàn toàn không muốn làm cho bà ngoại phải nhọc lòng thêm nữa, và cũng lại càng không muốn làm cho tôi phải nặng gánh thêm những suy tư và lo lắng.Mẹ của tôi hiền lành đến mức gần như là trở nên yếu đuối vậy.Cả một cuộc đời của mẹ luôn đặt những cảm nhận của người khác lên trên hàng đầu.Mỗi khi đến giờ ăn cơm, mẹ tôi cứ như thể là một con búp bê bị người ta lên dây cót vậy, mẹ máy móc ngồi ngay ở dưới chiếc camera giám sát, rồi từ từ ăn cho đến hết suất cơm của mình.

Chính vì lẽ đó mà vào cái lúc bà ngoại tôi lâm chung, khi mà mẹ tôi được nhìn thấy tận mắt tờ di chúc của bà, thì cái niềm tin yếu ớt mà mẹ đã phải cố gắng hết sức để mà chống đỡ bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ tan tành.

Mẹ tôi đã hỏi bà ngoại cái câu hỏi mà mẹ đã phải chôn chặt ở trong lòng mình suốt hơn nửa thế kỷ qua.

Thế nhưng cho đến tận lúc chết thì bà ngoại cũng vẫn không hề trả lời lại cho mẹ tôi một lời nào cả.

Đây chẳng phải là đang muốn cố tình giam cầm mẹ tôi cho đến tận lúc chết, rồi lại còn muốn ép cho mẹ tôi phải phát điên lên hay sao cơ chứ!

Sau khi tang lễ kết thúc, mẹ tôi đã tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm ròng rã.

Tôi lo lắng đến mức chỉ muốn phá tan cánh cửa phòng.

Tôi khóc lóc, nài nỉ mẹ đừng làm tôi sợ hãi.

Mẹ mở cửa, gương mặt không còn một chút sinh khí nào, thân hình gầy rộc đi trông thấy.

Mẹ cụp mắt xuống, giọng nói yếu ớt:

"Con yêu, mẹ sẽ ăn cơm, con đừng quá lo lắng. Nhưng mẹ thực sự kiệt sức rồi."

"Hơn nửa cuộc đời này, mẹ lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ rũ rượi, trước đây bà ngoại con cứ luôn miệng mắng mẹ lười biếng, bây giờ không còn ai nói nữa, cuối cùng mẹ mới có thể được nghỉ ngơi một cách thoải mái. Con cứ để cho mẹ ngủ thêm một chút nữa nhé."

Dù là đang trò chuyện với đứa con gái ruột thịt là tôi, giọng điệu của mẹ vẫn mang theo một vẻ gì đó như đang thương lượng, thậm chí là có cả sự cầu xin trong đó nữa.

Tôi không thể nào kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở, rồi ôm chầm lấy mẹ, và chính vào lúc ấy tôi mới bàng hoàng phát hiện ra rằng mẹ đã gầy đến mức cả người chỉ còn toàn là xương xẩu.

Tôi thật sự vô cùng sợ hãi rằng mẹ sẽ xảy ra chuyện không hay.

Thế nhưng mẹ lại nhất quyết không chịu chuyển sang nhà của tôi để ở.

Mỗi ngày, tôi đều phải cố gắng tranh thủ thời gian hoặc là nhờ người mang những phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước mang tới, rồi cẩn thận để vào trong tủ lạnh, sau đó lại phải theo dõi qua hệ thống camera xem mẹ có đúng giờ lấy thức ăn ra để hâm nóng rồi ăn hay không.

Tôi còn mang cả chú mèo cưng tên là "Khoai Tây Chiên", một giống mèo Anh lông ngắn siêu cấp bám người, đến để cho mẹ tôi có thể làm “con sen” mà lo liệu việc ăn uống cho nó.

Cứ mỗi khi tan làm là tôi lại ngay lập tức đưa con gái của mình đến nhà của mẹ.

Mẹ tôi thương con gái của tôi nhất trên đời.

Bé con của tôi thì lại tròn trịa và đáng yêu không thể nào mà chịu nổi được, nên mỗi khi nhìn thấy con bé, thì đôi mày của mẹ tôi mới có thể giãn ra được một chút.

Và cũng chỉ có lúc đó thì mẹ tôi mới có thể thỉnh thoảng lại mỉm cười được vài tiếng.

Con gái của tôi đã trở thành một thứ vũ khí tối thượng giúp cho tôi có thể dỗ dành được mẹ.

Mẹ của tôi chính là một người như thế đấy, mẹ hoàn toàn không muốn làm cho bà ngoại phải nhọc lòng thêm nữa, và cũng lại càng không muốn làm cho tôi phải nặng gánh thêm những suy tư và lo lắng.

Mẹ của tôi hiền lành đến mức gần như là trở nên yếu đuối vậy.

Cả một cuộc đời của mẹ luôn đặt những cảm nhận của người khác lên trên hàng đầu.

Mỗi khi đến giờ ăn cơm, mẹ tôi cứ như thể là một con búp bê bị người ta lên dây cót vậy, mẹ máy móc ngồi ngay ở dưới chiếc camera giám sát, rồi từ từ ăn cho đến hết suất cơm của mình.

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Chính vì lẽ đó mà vào cái lúc bà ngoại tôi lâm chung, khi mà mẹ tôi được nhìn thấy tận mắt tờ di chúc của bà, thì cái niềm tin yếu ớt mà mẹ đã phải cố gắng hết sức để mà chống đỡ bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ tan tành.Mẹ tôi đã hỏi bà ngoại cái câu hỏi mà mẹ đã phải chôn chặt ở trong lòng mình suốt hơn nửa thế kỷ qua.Thế nhưng cho đến tận lúc chết thì bà ngoại cũng vẫn không hề trả lời lại cho mẹ tôi một lời nào cả.Đây chẳng phải là đang muốn cố tình giam cầm mẹ tôi cho đến tận lúc chết, rồi lại còn muốn ép cho mẹ tôi phải phát điên lên hay sao cơ chứ!Sau khi tang lễ kết thúc, mẹ tôi đã tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm ròng rã.Tôi lo lắng đến mức chỉ muốn phá tan cánh cửa phòng.Tôi khóc lóc, nài nỉ mẹ đừng làm tôi sợ hãi.Mẹ mở cửa, gương mặt không còn một chút sinh khí nào, thân hình gầy rộc đi trông thấy.Mẹ cụp mắt xuống, giọng nói yếu ớt:"Con yêu, mẹ sẽ ăn cơm, con đừng quá lo lắng. Nhưng mẹ thực sự kiệt sức rồi.""Hơn nửa cuộc đời này, mẹ lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ rũ rượi, trước đây bà ngoại con cứ luôn miệng mắng mẹ lười biếng, bây giờ không còn ai nói nữa, cuối cùng mẹ mới có thể được nghỉ ngơi một cách thoải mái. Con cứ để cho mẹ ngủ thêm một chút nữa nhé."Dù là đang trò chuyện với đứa con gái ruột thịt là tôi, giọng điệu của mẹ vẫn mang theo một vẻ gì đó như đang thương lượng, thậm chí là có cả sự cầu xin trong đó nữa.Tôi không thể nào kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở, rồi ôm chầm lấy mẹ, và chính vào lúc ấy tôi mới bàng hoàng phát hiện ra rằng mẹ đã gầy đến mức cả người chỉ còn toàn là xương xẩu.Tôi thật sự vô cùng sợ hãi rằng mẹ sẽ xảy ra chuyện không hay.Thế nhưng mẹ lại nhất quyết không chịu chuyển sang nhà của tôi để ở.Mỗi ngày, tôi đều phải cố gắng tranh thủ thời gian hoặc là nhờ người mang những phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước mang tới, rồi cẩn thận để vào trong tủ lạnh, sau đó lại phải theo dõi qua hệ thống camera xem mẹ có đúng giờ lấy thức ăn ra để hâm nóng rồi ăn hay không.Tôi còn mang cả chú mèo cưng tên là "Khoai Tây Chiên", một giống mèo Anh lông ngắn siêu cấp bám người, đến để cho mẹ tôi có thể làm “con sen” mà lo liệu việc ăn uống cho nó.Cứ mỗi khi tan làm là tôi lại ngay lập tức đưa con gái của mình đến nhà của mẹ.Mẹ tôi thương con gái của tôi nhất trên đời.Bé con của tôi thì lại tròn trịa và đáng yêu không thể nào mà chịu nổi được, nên mỗi khi nhìn thấy con bé, thì đôi mày của mẹ tôi mới có thể giãn ra được một chút.Và cũng chỉ có lúc đó thì mẹ tôi mới có thể thỉnh thoảng lại mỉm cười được vài tiếng.Con gái của tôi đã trở thành một thứ vũ khí tối thượng giúp cho tôi có thể dỗ dành được mẹ.Mẹ của tôi chính là một người như thế đấy, mẹ hoàn toàn không muốn làm cho bà ngoại phải nhọc lòng thêm nữa, và cũng lại càng không muốn làm cho tôi phải nặng gánh thêm những suy tư và lo lắng.Mẹ của tôi hiền lành đến mức gần như là trở nên yếu đuối vậy.Cả một cuộc đời của mẹ luôn đặt những cảm nhận của người khác lên trên hàng đầu.Mỗi khi đến giờ ăn cơm, mẹ tôi cứ như thể là một con búp bê bị người ta lên dây cót vậy, mẹ máy móc ngồi ngay ở dưới chiếc camera giám sát, rồi từ từ ăn cho đến hết suất cơm của mình.

Chương 6: Chương 6