Mùng bốn tháng Chạp, phủ Trấn Viễn Hầu. Vân Kiểu quỳ xuống trước mặt tân Thế tử phi Tề Uyển Hề. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thế tử phi, nô tỳ muốn tự chuộc thân, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Hầu phủ, mong người thành toàn.” Tề Uyển Hề thoáng nghi hoặc, hỏi: “Vân Kiểu, ngươi hầu hạ Thế tử suốt mười hai năm, là nha hoàn thông phòng duy nhất bên cạnh chàng. Sang xuân năm sau, ta còn định để Thế tử nạp ngươi làm thiếp. Dù vậy, ngươi vẫn muốn rời đi sao?” Vân Kiểu cúi đầu thấp hơn, giọng càng thêm kiên quyết: “Vâng, xin Thế tử phi thành toàn.” Tề Uyển Hề khẽ than, sai người lấy khế bán thân của Vân Kiểu đưa cho nàng. Vân Kiểu hai tay nâng lên, vừa nhìn đã thấy hàng chữ nổi bật trên tờ giấy ố vàng: Mười lượng bạc, người bạc hai sạch. Nàng ngẩn người một lát, rồi cẩn thận cất đi, cúi đầu dập một cái thật mạnh trước Tề Uyển Hề: “Tạ ơn Thế tử phi.” Tề Uyển Hề thấy vậy, lại thở dài: “Vân Kiểu, ở lại đến sau giao thừa hẵng đi. Ít nhất, hãy cùng Thế tử trải qua một cái Tết cuối cùng.” Vân…
Chương 22: Chương 22
Ngô Thiên Tri Xuân LaiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngMùng bốn tháng Chạp, phủ Trấn Viễn Hầu. Vân Kiểu quỳ xuống trước mặt tân Thế tử phi Tề Uyển Hề. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thế tử phi, nô tỳ muốn tự chuộc thân, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Hầu phủ, mong người thành toàn.” Tề Uyển Hề thoáng nghi hoặc, hỏi: “Vân Kiểu, ngươi hầu hạ Thế tử suốt mười hai năm, là nha hoàn thông phòng duy nhất bên cạnh chàng. Sang xuân năm sau, ta còn định để Thế tử nạp ngươi làm thiếp. Dù vậy, ngươi vẫn muốn rời đi sao?” Vân Kiểu cúi đầu thấp hơn, giọng càng thêm kiên quyết: “Vâng, xin Thế tử phi thành toàn.” Tề Uyển Hề khẽ than, sai người lấy khế bán thân của Vân Kiểu đưa cho nàng. Vân Kiểu hai tay nâng lên, vừa nhìn đã thấy hàng chữ nổi bật trên tờ giấy ố vàng: Mười lượng bạc, người bạc hai sạch. Nàng ngẩn người một lát, rồi cẩn thận cất đi, cúi đầu dập một cái thật mạnh trước Tề Uyển Hề: “Tạ ơn Thế tử phi.” Tề Uyển Hề thấy vậy, lại thở dài: “Vân Kiểu, ở lại đến sau giao thừa hẵng đi. Ít nhất, hãy cùng Thế tử trải qua một cái Tết cuối cùng.” Vân… Phía trước, Tô Lăng Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Mò kim đáy bể.”Hắn nói vậy, nhưng đến chạng vạng tối, Hoài Thính lại đưa đến một tin tức.“Vài năm trước, Vân Lâm từng rời khỏi Giang phủ ở thành Bắc, theo một nông phu vận chuyển hàng hóa rời đi. Nghe nói cuộc sống của nàng ấy rất tốt, đã có hai đứa con.”Vân Kiểu hơi sững sờ, không khỏi bất ngờ trước sự sốt sắng của Tô Lăng Xuyên. Nhưng cảm xúc lớn hơn cả, vẫn là niềm vui mừng không thể kiềm nén.Nàng đưa tay áp nhẹ lên khóe mắt, không để nước mắt rơi xuống.Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn với Hoài Thính: “Cảm ơn.”“Vân tiểu thư không định đến gặp đại tỷ sao?”Vân Kiểu khẽ lắc đầu.Số phận của người nghèo khổ giống như những cánh liễu rụng rơi, phiêu bạt khắp nơi nhưng vẫn có thể bén rễ nảy mầm.Đột ngột xuất hiện, chỉ e sẽ gây thêm sóng gió.Chỉ cần biết đại tỷ đang sống tốt, với nàng như vậy là đủ.…Thương đội Tô gia tiếp tục xuôi Nam, men theo lộ trình vừa đi vừa nghỉ, ròng rã suốt hai tháng, cuối cùng cũng sắp tới Mạc thành. Cảnh sắc ven đường cũng dần trở nên hoang vu.Trong đội có người cảm thán: “Nam Cảnh mấy năm nay quả thực yên ổn hơn rất nhiều. Trước đây, thương đội nào dám vào đến Mạc thành, chỉ sợ bị thổ phỉ hoặc giặc cướp sạch.”“Cũng nhờ có Trấn Viễn Hầu và Trấn Nam Vương dốc sức trấn thủ biên cương suốt bao năm qua.”Hoài Thính đưa túi nước cho Vân Kiểu, nàng nhận lấy, nói cảm ơn.Trong lúc uống nước, nàng lặng lẽ quan sát Tô Lăng Xuyên đang xắn tay áo, cùng mọi người dỡ hàng.Dung mạo hắn ta tinh tế đến mức dễ khiến người ta quên rằng, hắn tá cũng là một thanh niên cao ráo, rắn rỏi.Nhìn dáng vẻ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng với mình, Vân Kiểu từng ác ý phỏng đoán rằng, vị Tô đại thiếu gia này hẳn là một tên công tử bột, ngoài việc dựa vào gia thế ra thì chẳng làm được gì, chỉ là một chiếc gối thêu hoa đẹp mã nhưng vô dụng.Nhưng suốt dọc đường đi, từ chuyện chạy lộ trình, bàn tiệc xã giao, đến lúc thương thảo giá cả, nàng đều tận mắt chứng kiến Tô Lăng Xuyên xoay xở đâu ra đấy.Thị trường biến động, dòng vốn lưu chuyển, kênh phân phối hàng hóa… mọi thứ hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.“Thiếu gia nhà ta chỉ mạnh miệng thôi, chứ thật ra rất tốt với người mình.” Hoài Thính nói.Vân Kiểu không hề tỏ ra lúng túng vì bị bắt gặp đang lặng lẽ quan sát người ta, ngược lại còn tự nhiên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”Trời về đêm, cảnh sắc núi rừng phương Nam sáng tỏ, sao thưa mà trăng sáng.Vân Kiểu cùng nhóm người trực đêm của thương đội phân khu vực tuần tra, cảnh giác đề phòng.Đi chưa được bao xa, một mùi máu tươi nồng nặc xộc đến.Nàng lập tức cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh. Chỉ thấy một hắc y nhân đang cõng một hắc y nhân khác, lảo đảo bước tới.Nhìn kỹ hơn, người cõng người kia, lại chính là Tấn Minh — thị vệ thân cận của Tạ Duẫn Khâm, đã biến mất suốt năm năm qua!“Vân Kiểu cô nương!”Tấn Minh vẫn nhận ra nàng, gấp gáp gọi tên.“Làm ơn… giúp bọn ta với!” 16Tô Lăng Xuyên nghe nói tối nay Vân Kiểu phụ trách trực đêm, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.Không ngờ người được phái đi bí mật bảo vệ nàng — Hoài Thính, lại quay về trước.Hắn ta vừa định hỏi thì cửa khách điếm đã bị Vân Kiểu đẩy ra, phía sau nàng còn dẫn theo hai nam nhân.Một người trọng thương bất tỉnh, một người tuy còn tỉnh táo, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt Tô Lăng Xuyên, chỉ nghe Đại thiếu gia cười nhạo một tiếng: “Ngươi đúng là thích nhặt mèo hoang chó hoang về thật đấy.”Vân Kiểu cũng thấy lạ, sao chuyện cứu người tích đức cứ liên tục rơi trúng mình.Nhưng nàng lại mỉm cười, nghênh đón lời châm chọc kia: “Đại ca không biết rồi, lần trước ta cứu về chính là tổ mẫu đấy.”Tô Lăng Xuyên nghẹn lời đến suýt chết, mà thủ phạm gây ra lại thản nhiên rời đi như chẳng có chuyện gì.Hắn ta nghiêng đầu hỏi Hoài Thính: “Dấu vết đã xóa sạch chưa? Đừng để lại bất kỳ manh mối nào.”“Bẩm thiếu gia, đã xử lý xong, không ai biết Vân cô nương cứu người về.”Mạc thành vốn là trạm dừng chân cuối cùng của thương đội Tô gia.
Phía trước, Tô Lăng Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Mò kim đáy bể.”
Hắn nói vậy, nhưng đến chạng vạng tối, Hoài Thính lại đưa đến một tin tức.
“Vài năm trước, Vân Lâm từng rời khỏi Giang phủ ở thành Bắc, theo một nông phu vận chuyển hàng hóa rời đi. Nghe nói cuộc sống của nàng ấy rất tốt, đã có hai đứa con.”
Vân Kiểu hơi sững sờ, không khỏi bất ngờ trước sự sốt sắng của Tô Lăng Xuyên. Nhưng cảm xúc lớn hơn cả, vẫn là niềm vui mừng không thể kiềm nén.
Nàng đưa tay áp nhẹ lên khóe mắt, không để nước mắt rơi xuống.
Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn với Hoài Thính: “Cảm ơn.”
“Vân tiểu thư không định đến gặp đại tỷ sao?”
Vân Kiểu khẽ lắc đầu.
Số phận của người nghèo khổ giống như những cánh liễu rụng rơi, phiêu bạt khắp nơi nhưng vẫn có thể bén rễ nảy mầm.
Đột ngột xuất hiện, chỉ e sẽ gây thêm sóng gió.
Chỉ cần biết đại tỷ đang sống tốt, với nàng như vậy là đủ.
…
Thương đội Tô gia tiếp tục xuôi Nam, men theo lộ trình vừa đi vừa nghỉ, ròng rã suốt hai tháng, cuối cùng cũng sắp tới Mạc thành. Cảnh sắc ven đường cũng dần trở nên hoang vu.
Trong đội có người cảm thán: “Nam Cảnh mấy năm nay quả thực yên ổn hơn rất nhiều. Trước đây, thương đội nào dám vào đến Mạc thành, chỉ sợ bị thổ phỉ hoặc giặc cướp sạch.”
“Cũng nhờ có Trấn Viễn Hầu và Trấn Nam Vương dốc sức trấn thủ biên cương suốt bao năm qua.”
Hoài Thính đưa túi nước cho Vân Kiểu, nàng nhận lấy, nói cảm ơn.
Trong lúc uống nước, nàng lặng lẽ quan sát Tô Lăng Xuyên đang xắn tay áo, cùng mọi người dỡ hàng.
Dung mạo hắn ta tinh tế đến mức dễ khiến người ta quên rằng, hắn tá cũng là một thanh niên cao ráo, rắn rỏi.
Nhìn dáng vẻ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng với mình, Vân Kiểu từng ác ý phỏng đoán rằng, vị Tô đại thiếu gia này hẳn là một tên công tử bột, ngoài việc dựa vào gia thế ra thì chẳng làm được gì, chỉ là một chiếc gối thêu hoa đẹp mã nhưng vô dụng.
Nhưng suốt dọc đường đi, từ chuyện chạy lộ trình, bàn tiệc xã giao, đến lúc thương thảo giá cả, nàng đều tận mắt chứng kiến Tô Lăng Xuyên xoay xở đâu ra đấy.
Thị trường biến động, dòng vốn lưu chuyển, kênh phân phối hàng hóa… mọi thứ hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
“Thiếu gia nhà ta chỉ mạnh miệng thôi, chứ thật ra rất tốt với người mình.” Hoài Thính nói.
Vân Kiểu không hề tỏ ra lúng túng vì bị bắt gặp đang lặng lẽ quan sát người ta, ngược lại còn tự nhiên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Trời về đêm, cảnh sắc núi rừng phương Nam sáng tỏ, sao thưa mà trăng sáng.
Vân Kiểu cùng nhóm người trực đêm của thương đội phân khu vực tuần tra, cảnh giác đề phòng.
Đi chưa được bao xa, một mùi máu tươi nồng nặc xộc đến.
Nàng lập tức cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh. Chỉ thấy một hắc y nhân đang cõng một hắc y nhân khác, lảo đảo bước tới.
Nhìn kỹ hơn, người cõng người kia, lại chính là Tấn Minh — thị vệ thân cận của Tạ Duẫn Khâm, đã biến mất suốt năm năm qua!
“Vân Kiểu cô nương!”
Tấn Minh vẫn nhận ra nàng, gấp gáp gọi tên.
“Làm ơn… giúp bọn ta với!”
16
Tô Lăng Xuyên nghe nói tối nay Vân Kiểu phụ trách trực đêm, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.
Không ngờ người được phái đi bí mật bảo vệ nàng — Hoài Thính, lại quay về trước.
Hắn ta vừa định hỏi thì cửa khách điếm đã bị Vân Kiểu đẩy ra, phía sau nàng còn dẫn theo hai nam nhân.
Một người trọng thương bất tỉnh, một người tuy còn tỉnh táo, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt Tô Lăng Xuyên, chỉ nghe Đại thiếu gia cười nhạo một tiếng: “Ngươi đúng là thích nhặt mèo hoang chó hoang về thật đấy.”
Vân Kiểu cũng thấy lạ, sao chuyện cứu người tích đức cứ liên tục rơi trúng mình.
Nhưng nàng lại mỉm cười, nghênh đón lời châm chọc kia: “Đại ca không biết rồi, lần trước ta cứu về chính là tổ mẫu đấy.”
Tô Lăng Xuyên nghẹn lời đến suýt chết, mà thủ phạm gây ra lại thản nhiên rời đi như chẳng có chuyện gì.
Hắn ta nghiêng đầu hỏi Hoài Thính: “Dấu vết đã xóa sạch chưa? Đừng để lại bất kỳ manh mối nào.”
“Bẩm thiếu gia, đã xử lý xong, không ai biết Vân cô nương cứu người về.”
Mạc thành vốn là trạm dừng chân cuối cùng của thương đội Tô gia.
Ngô Thiên Tri Xuân LaiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngMùng bốn tháng Chạp, phủ Trấn Viễn Hầu. Vân Kiểu quỳ xuống trước mặt tân Thế tử phi Tề Uyển Hề. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thế tử phi, nô tỳ muốn tự chuộc thân, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Hầu phủ, mong người thành toàn.” Tề Uyển Hề thoáng nghi hoặc, hỏi: “Vân Kiểu, ngươi hầu hạ Thế tử suốt mười hai năm, là nha hoàn thông phòng duy nhất bên cạnh chàng. Sang xuân năm sau, ta còn định để Thế tử nạp ngươi làm thiếp. Dù vậy, ngươi vẫn muốn rời đi sao?” Vân Kiểu cúi đầu thấp hơn, giọng càng thêm kiên quyết: “Vâng, xin Thế tử phi thành toàn.” Tề Uyển Hề khẽ than, sai người lấy khế bán thân của Vân Kiểu đưa cho nàng. Vân Kiểu hai tay nâng lên, vừa nhìn đã thấy hàng chữ nổi bật trên tờ giấy ố vàng: Mười lượng bạc, người bạc hai sạch. Nàng ngẩn người một lát, rồi cẩn thận cất đi, cúi đầu dập một cái thật mạnh trước Tề Uyển Hề: “Tạ ơn Thế tử phi.” Tề Uyển Hề thấy vậy, lại thở dài: “Vân Kiểu, ở lại đến sau giao thừa hẵng đi. Ít nhất, hãy cùng Thế tử trải qua một cái Tết cuối cùng.” Vân… Phía trước, Tô Lăng Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Mò kim đáy bể.”Hắn nói vậy, nhưng đến chạng vạng tối, Hoài Thính lại đưa đến một tin tức.“Vài năm trước, Vân Lâm từng rời khỏi Giang phủ ở thành Bắc, theo một nông phu vận chuyển hàng hóa rời đi. Nghe nói cuộc sống của nàng ấy rất tốt, đã có hai đứa con.”Vân Kiểu hơi sững sờ, không khỏi bất ngờ trước sự sốt sắng của Tô Lăng Xuyên. Nhưng cảm xúc lớn hơn cả, vẫn là niềm vui mừng không thể kiềm nén.Nàng đưa tay áp nhẹ lên khóe mắt, không để nước mắt rơi xuống.Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn với Hoài Thính: “Cảm ơn.”“Vân tiểu thư không định đến gặp đại tỷ sao?”Vân Kiểu khẽ lắc đầu.Số phận của người nghèo khổ giống như những cánh liễu rụng rơi, phiêu bạt khắp nơi nhưng vẫn có thể bén rễ nảy mầm.Đột ngột xuất hiện, chỉ e sẽ gây thêm sóng gió.Chỉ cần biết đại tỷ đang sống tốt, với nàng như vậy là đủ.…Thương đội Tô gia tiếp tục xuôi Nam, men theo lộ trình vừa đi vừa nghỉ, ròng rã suốt hai tháng, cuối cùng cũng sắp tới Mạc thành. Cảnh sắc ven đường cũng dần trở nên hoang vu.Trong đội có người cảm thán: “Nam Cảnh mấy năm nay quả thực yên ổn hơn rất nhiều. Trước đây, thương đội nào dám vào đến Mạc thành, chỉ sợ bị thổ phỉ hoặc giặc cướp sạch.”“Cũng nhờ có Trấn Viễn Hầu và Trấn Nam Vương dốc sức trấn thủ biên cương suốt bao năm qua.”Hoài Thính đưa túi nước cho Vân Kiểu, nàng nhận lấy, nói cảm ơn.Trong lúc uống nước, nàng lặng lẽ quan sát Tô Lăng Xuyên đang xắn tay áo, cùng mọi người dỡ hàng.Dung mạo hắn ta tinh tế đến mức dễ khiến người ta quên rằng, hắn tá cũng là một thanh niên cao ráo, rắn rỏi.Nhìn dáng vẻ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng với mình, Vân Kiểu từng ác ý phỏng đoán rằng, vị Tô đại thiếu gia này hẳn là một tên công tử bột, ngoài việc dựa vào gia thế ra thì chẳng làm được gì, chỉ là một chiếc gối thêu hoa đẹp mã nhưng vô dụng.Nhưng suốt dọc đường đi, từ chuyện chạy lộ trình, bàn tiệc xã giao, đến lúc thương thảo giá cả, nàng đều tận mắt chứng kiến Tô Lăng Xuyên xoay xở đâu ra đấy.Thị trường biến động, dòng vốn lưu chuyển, kênh phân phối hàng hóa… mọi thứ hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.“Thiếu gia nhà ta chỉ mạnh miệng thôi, chứ thật ra rất tốt với người mình.” Hoài Thính nói.Vân Kiểu không hề tỏ ra lúng túng vì bị bắt gặp đang lặng lẽ quan sát người ta, ngược lại còn tự nhiên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”Trời về đêm, cảnh sắc núi rừng phương Nam sáng tỏ, sao thưa mà trăng sáng.Vân Kiểu cùng nhóm người trực đêm của thương đội phân khu vực tuần tra, cảnh giác đề phòng.Đi chưa được bao xa, một mùi máu tươi nồng nặc xộc đến.Nàng lập tức cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh. Chỉ thấy một hắc y nhân đang cõng một hắc y nhân khác, lảo đảo bước tới.Nhìn kỹ hơn, người cõng người kia, lại chính là Tấn Minh — thị vệ thân cận của Tạ Duẫn Khâm, đã biến mất suốt năm năm qua!“Vân Kiểu cô nương!”Tấn Minh vẫn nhận ra nàng, gấp gáp gọi tên.“Làm ơn… giúp bọn ta với!” 16Tô Lăng Xuyên nghe nói tối nay Vân Kiểu phụ trách trực đêm, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.Không ngờ người được phái đi bí mật bảo vệ nàng — Hoài Thính, lại quay về trước.Hắn ta vừa định hỏi thì cửa khách điếm đã bị Vân Kiểu đẩy ra, phía sau nàng còn dẫn theo hai nam nhân.Một người trọng thương bất tỉnh, một người tuy còn tỉnh táo, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt Tô Lăng Xuyên, chỉ nghe Đại thiếu gia cười nhạo một tiếng: “Ngươi đúng là thích nhặt mèo hoang chó hoang về thật đấy.”Vân Kiểu cũng thấy lạ, sao chuyện cứu người tích đức cứ liên tục rơi trúng mình.Nhưng nàng lại mỉm cười, nghênh đón lời châm chọc kia: “Đại ca không biết rồi, lần trước ta cứu về chính là tổ mẫu đấy.”Tô Lăng Xuyên nghẹn lời đến suýt chết, mà thủ phạm gây ra lại thản nhiên rời đi như chẳng có chuyện gì.Hắn ta nghiêng đầu hỏi Hoài Thính: “Dấu vết đã xóa sạch chưa? Đừng để lại bất kỳ manh mối nào.”“Bẩm thiếu gia, đã xử lý xong, không ai biết Vân cô nương cứu người về.”Mạc thành vốn là trạm dừng chân cuối cùng của thương đội Tô gia.