Tác giả:

Hôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ. Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt. Cô ấy hỏi tôi bao giờ sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh. “Tầm này chắc sắp rồi.” Tôi đáp. “Có lẽ hết học kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã học cao học năm hai, tổng cộng sáu năm bên nhau. Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt. Bố mẹ tôi hơi có chút ý kiến về hoàn cảnh nhà Tống Hiểu Minh. Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không có việc làm, bố làm mấy công việc lặt vặt, họ đã nói thẳng sẽ không hỗ trợ gì cho con trai. Tuy vậy, Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, học giỏi và đẹp trai, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời. Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi đến với nhau. Việc nhà cửa, sửa sang, xe cộ,…

Chương 9: Chương 9

Một Đoạn Thanh Xuân Quên LãngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngHôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ. Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt. Cô ấy hỏi tôi bao giờ sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh. “Tầm này chắc sắp rồi.” Tôi đáp. “Có lẽ hết học kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã học cao học năm hai, tổng cộng sáu năm bên nhau. Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt. Bố mẹ tôi hơi có chút ý kiến về hoàn cảnh nhà Tống Hiểu Minh. Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không có việc làm, bố làm mấy công việc lặt vặt, họ đã nói thẳng sẽ không hỗ trợ gì cho con trai. Tuy vậy, Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, học giỏi và đẹp trai, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời. Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi đến với nhau. Việc nhà cửa, sửa sang, xe cộ,… Nghe như than vãn, thực ra là khoe khoang lộ liễu.Một người trong nhóm châm chọc:“Người ta có tỏ tình đâu.”Tống Hiểu Minh lập tức đáp:“Có người ghen tị đấy. Một cô gái trưởng thành, chủ động add WeChat, chủ động trò chuyện, còn chủ động gửi trà sữa — chẳng lẽ là muốn làm bạn thuần khiết sao?”Tôi đọc đoạn hội thoại, suýt bật cười thành tiếng.Đường Linh hỏi anh ta thích đọc thể loại nào, anh ta nói không đọc linh tinh, chỉ nghiền tài liệu chính trị – kinh tế mỗi ngày.Hỏi anh ta đã xem bộ phim ăn khách mới ra chưa, anh ta bảo chưa bao giờ xem phim thương mại, chỉ thích phim nghệ thuật độc lập.Tôi thấy xấu hổ vì từng tin yêu kẻ thích tỏ ra “cao cấp” như anh ta.Rõ ràng được tiểu thư nhà giàu để mắt, trái tim từng bị Mạc Nhược Nhược đạp đổ vì sự n/g/h/è/o h/è/n của Tống Hiểu Minh bỗng bốc cháy.Anh ta cảm thấy mình “được rồi”.Bắt đầu làm việc không tập trung, gặp lãnh đạo mắng thẳng mặt.Anh ta có lo lắng, nhưng vì lượng kiến thức chưa đủ, những đống Excel cứ như thiên thư khó hiểu.Anh ta đề nghị tôi giúp, tôi lập tức than thở mình cũng đang khốn đốn vì deadline.Đến tháng thực tập cuối, Tống Hiểu Minh coi như buông xuôi, ngày nào cũng đến công ty chỉ để điểm danh và… ngắm Đường Linh.Nhìn cảnh anh ta và Đường Linh cười nói trong phòng pha trà, tôi nhớ tới câu chuyện cũ về người chăn trâu và tiều phu chơi cùng nhau.Tối thứ Sáu, tôi thay đồ công sở, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, đến quán Nhật gần công ty.Tại đó, Tống Hiểu Minh và Đường Linh đang ăn tối.Tôi ngồi cách họ một tấm bình phong, nhấp ngụm rượu, lặng lẽ nghe.Tống Hiểu Minh bắt đầu hoảng hốt:“Gì cơ, chỉ có một suất chuyển chính?”Đường Linh: “Ừ, tin nội bộ của ba em, nhớ đừng nói cho ai biết nha.”Tống Hiểu Minh: “Trong nhóm mình có ba thực tập sinh! Nếu chỉ giữ lại một người… Linh Linh, em định ở lại chứ?”Đường Linh: “Tất nhiên là không rồi, ba chỉ bảo em đến học hỏi, chứ không giữ lại. Suất đó chỉ dành cho anh hoặc Lâm Yên thôi.”Tống Hiểu Minh thở phào: “Vậy tốt quá. Linh Linh, em có thể nói giúp anh với ba em không…”Đường Linh: “Nói thì được, nhưng chuyện chuyển chính lớn, phải qua nhiều vòng xét duyệt lắm. Anh và Lâm Yên khác biệt quá xa.”Tống Hiểu Minh: “Ý… ý em là sao?”Đường Linh: “Không thấy à? Lúc em uống trà sữa nói chuyện với anh, Lâm Yên vẫn chăm chú làm việc. Em liếc qua thấy phân tích dữ liệu của chị ấy gần như đã hoàn thành.”Tống Hiểu Minh: “Không, Linh Linh, ba em…”Đường Linh: “Nếu hai người ngang nhau thì em còn muốn nói giúp. Nhưng chênh lệch rõ rệt thế này, ba em không thể ép giữ anh đâu.”Tống Hiểu Minh im lặng rất lâu.Lát sau, anh hạ giọng:“Anh hiểu rồi. Linh Linh, em cứ nói với ba em đi. Còn lại, để anh tự lo liệu.”Tống Hiểu Minh rời đi.Khi tiếng bước chân khuất hẳn, Đường Linh kéo tấm bình phong, ngồi đối diện tôi.Cô ấy không khách sáo, lấy đũa gắp miếng cá hồi bỏ vào miệng, nói líu lo:“Sao, diễn xuất của tôi được không?”Tôi giơ ngón cái.“C/h/ế/t mệt luôn.”Đường Linh vừa ăn vừa càu nhàu. “Tiếp xúc với tên đó thật buồn nôn, còn phải giả vờ thích hắn nữa.”

Nghe như than vãn, thực ra là khoe khoang lộ liễu.

Một người trong nhóm châm chọc:

“Người ta có tỏ tình đâu.”

Tống Hiểu Minh lập tức đáp:

“Có người ghen tị đấy. Một cô gái trưởng thành, chủ động add WeChat, chủ động trò chuyện, còn chủ động gửi trà sữa — chẳng lẽ là muốn làm bạn thuần khiết sao?”

Tôi đọc đoạn hội thoại, suýt bật cười thành tiếng.

Đường Linh hỏi anh ta thích đọc thể loại nào, anh ta nói không đọc linh tinh, chỉ nghiền tài liệu chính trị – kinh tế mỗi ngày.

Hỏi anh ta đã xem bộ phim ăn khách mới ra chưa, anh ta bảo chưa bao giờ xem phim thương mại, chỉ thích phim nghệ thuật độc lập.

Tôi thấy xấu hổ vì từng tin yêu kẻ thích tỏ ra “cao cấp” như anh ta.

Rõ ràng được tiểu thư nhà giàu để mắt, trái tim từng bị Mạc Nhược Nhược đạp đổ vì sự n/g/h/è/o h/è/n của Tống Hiểu Minh bỗng bốc cháy.

Anh ta cảm thấy mình “được rồi”.

Bắt đầu làm việc không tập trung, gặp lãnh đạo mắng thẳng mặt.

Anh ta có lo lắng, nhưng vì lượng kiến thức chưa đủ, những đống Excel cứ như thiên thư khó hiểu.

Anh ta đề nghị tôi giúp, tôi lập tức than thở mình cũng đang khốn đốn vì deadline.

Đến tháng thực tập cuối, Tống Hiểu Minh coi như buông xuôi, ngày nào cũng đến công ty chỉ để điểm danh và… ngắm Đường Linh.

Nhìn cảnh anh ta và Đường Linh cười nói trong phòng pha trà, tôi nhớ tới câu chuyện cũ về người chăn trâu và tiều phu chơi cùng nhau.

Tối thứ Sáu, tôi thay đồ công sở, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, đến quán Nhật gần công ty.

Tại đó, Tống Hiểu Minh và Đường Linh đang ăn tối.

Tôi ngồi cách họ một tấm bình phong, nhấp ngụm rượu, lặng lẽ nghe.

Tống Hiểu Minh bắt đầu hoảng hốt:

“Gì cơ, chỉ có một suất chuyển chính?”

Đường Linh: “Ừ, tin nội bộ của ba em, nhớ đừng nói cho ai biết nha.”

Tống Hiểu Minh: “Trong nhóm mình có ba thực tập sinh! Nếu chỉ giữ lại một người… Linh Linh, em định ở lại chứ?”

Đường Linh: “Tất nhiên là không rồi, ba chỉ bảo em đến học hỏi, chứ không giữ lại. Suất đó chỉ dành cho anh hoặc Lâm Yên thôi.”

Tống Hiểu Minh thở phào: “Vậy tốt quá. Linh Linh, em có thể nói giúp anh với ba em không…”

Đường Linh: “Nói thì được, nhưng chuyện chuyển chính lớn, phải qua nhiều vòng xét duyệt lắm. Anh và Lâm Yên khác biệt quá xa.”

Tống Hiểu Minh: “Ý… ý em là sao?”

Đường Linh: “Không thấy à? Lúc em uống trà sữa nói chuyện với anh, Lâm Yên vẫn chăm chú làm việc. Em liếc qua thấy phân tích dữ liệu của chị ấy gần như đã hoàn thành.”

Tống Hiểu Minh: “Không, Linh Linh, ba em…”

Đường Linh: “Nếu hai người ngang nhau thì em còn muốn nói giúp. Nhưng chênh lệch rõ rệt thế này, ba em không thể ép giữ anh đâu.”

Tống Hiểu Minh im lặng rất lâu.

Lát sau, anh hạ giọng:

“Anh hiểu rồi. Linh Linh, em cứ nói với ba em đi. Còn lại, để anh tự lo liệu.”

Tống Hiểu Minh rời đi.

Khi tiếng bước chân khuất hẳn, Đường Linh kéo tấm bình phong, ngồi đối diện tôi.

Cô ấy không khách sáo, lấy đũa gắp miếng cá hồi bỏ vào miệng, nói líu lo:

“Sao, diễn xuất của tôi được không?”

Tôi giơ ngón cái.

“C/h/ế/t mệt luôn.”

Đường Linh vừa ăn vừa càu nhàu. “Tiếp xúc với tên đó thật buồn nôn, còn phải giả vờ thích hắn nữa.”

Một Đoạn Thanh Xuân Quên LãngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngHôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ. Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt. Cô ấy hỏi tôi bao giờ sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh. “Tầm này chắc sắp rồi.” Tôi đáp. “Có lẽ hết học kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã học cao học năm hai, tổng cộng sáu năm bên nhau. Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt. Bố mẹ tôi hơi có chút ý kiến về hoàn cảnh nhà Tống Hiểu Minh. Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không có việc làm, bố làm mấy công việc lặt vặt, họ đã nói thẳng sẽ không hỗ trợ gì cho con trai. Tuy vậy, Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, học giỏi và đẹp trai, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời. Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi đến với nhau. Việc nhà cửa, sửa sang, xe cộ,… Nghe như than vãn, thực ra là khoe khoang lộ liễu.Một người trong nhóm châm chọc:“Người ta có tỏ tình đâu.”Tống Hiểu Minh lập tức đáp:“Có người ghen tị đấy. Một cô gái trưởng thành, chủ động add WeChat, chủ động trò chuyện, còn chủ động gửi trà sữa — chẳng lẽ là muốn làm bạn thuần khiết sao?”Tôi đọc đoạn hội thoại, suýt bật cười thành tiếng.Đường Linh hỏi anh ta thích đọc thể loại nào, anh ta nói không đọc linh tinh, chỉ nghiền tài liệu chính trị – kinh tế mỗi ngày.Hỏi anh ta đã xem bộ phim ăn khách mới ra chưa, anh ta bảo chưa bao giờ xem phim thương mại, chỉ thích phim nghệ thuật độc lập.Tôi thấy xấu hổ vì từng tin yêu kẻ thích tỏ ra “cao cấp” như anh ta.Rõ ràng được tiểu thư nhà giàu để mắt, trái tim từng bị Mạc Nhược Nhược đạp đổ vì sự n/g/h/è/o h/è/n của Tống Hiểu Minh bỗng bốc cháy.Anh ta cảm thấy mình “được rồi”.Bắt đầu làm việc không tập trung, gặp lãnh đạo mắng thẳng mặt.Anh ta có lo lắng, nhưng vì lượng kiến thức chưa đủ, những đống Excel cứ như thiên thư khó hiểu.Anh ta đề nghị tôi giúp, tôi lập tức than thở mình cũng đang khốn đốn vì deadline.Đến tháng thực tập cuối, Tống Hiểu Minh coi như buông xuôi, ngày nào cũng đến công ty chỉ để điểm danh và… ngắm Đường Linh.Nhìn cảnh anh ta và Đường Linh cười nói trong phòng pha trà, tôi nhớ tới câu chuyện cũ về người chăn trâu và tiều phu chơi cùng nhau.Tối thứ Sáu, tôi thay đồ công sở, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, đến quán Nhật gần công ty.Tại đó, Tống Hiểu Minh và Đường Linh đang ăn tối.Tôi ngồi cách họ một tấm bình phong, nhấp ngụm rượu, lặng lẽ nghe.Tống Hiểu Minh bắt đầu hoảng hốt:“Gì cơ, chỉ có một suất chuyển chính?”Đường Linh: “Ừ, tin nội bộ của ba em, nhớ đừng nói cho ai biết nha.”Tống Hiểu Minh: “Trong nhóm mình có ba thực tập sinh! Nếu chỉ giữ lại một người… Linh Linh, em định ở lại chứ?”Đường Linh: “Tất nhiên là không rồi, ba chỉ bảo em đến học hỏi, chứ không giữ lại. Suất đó chỉ dành cho anh hoặc Lâm Yên thôi.”Tống Hiểu Minh thở phào: “Vậy tốt quá. Linh Linh, em có thể nói giúp anh với ba em không…”Đường Linh: “Nói thì được, nhưng chuyện chuyển chính lớn, phải qua nhiều vòng xét duyệt lắm. Anh và Lâm Yên khác biệt quá xa.”Tống Hiểu Minh: “Ý… ý em là sao?”Đường Linh: “Không thấy à? Lúc em uống trà sữa nói chuyện với anh, Lâm Yên vẫn chăm chú làm việc. Em liếc qua thấy phân tích dữ liệu của chị ấy gần như đã hoàn thành.”Tống Hiểu Minh: “Không, Linh Linh, ba em…”Đường Linh: “Nếu hai người ngang nhau thì em còn muốn nói giúp. Nhưng chênh lệch rõ rệt thế này, ba em không thể ép giữ anh đâu.”Tống Hiểu Minh im lặng rất lâu.Lát sau, anh hạ giọng:“Anh hiểu rồi. Linh Linh, em cứ nói với ba em đi. Còn lại, để anh tự lo liệu.”Tống Hiểu Minh rời đi.Khi tiếng bước chân khuất hẳn, Đường Linh kéo tấm bình phong, ngồi đối diện tôi.Cô ấy không khách sáo, lấy đũa gắp miếng cá hồi bỏ vào miệng, nói líu lo:“Sao, diễn xuất của tôi được không?”Tôi giơ ngón cái.“C/h/ế/t mệt luôn.”Đường Linh vừa ăn vừa càu nhàu. “Tiếp xúc với tên đó thật buồn nôn, còn phải giả vờ thích hắn nữa.”

Chương 9: Chương 9