Hôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ. Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt. Cô ấy hỏi tôi bao giờ sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh. “Tầm này chắc sắp rồi.” Tôi đáp. “Có lẽ hết học kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã học cao học năm hai, tổng cộng sáu năm bên nhau. Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt. Bố mẹ tôi hơi có chút ý kiến về hoàn cảnh nhà Tống Hiểu Minh. Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không có việc làm, bố làm mấy công việc lặt vặt, họ đã nói thẳng sẽ không hỗ trợ gì cho con trai. Tuy vậy, Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, học giỏi và đẹp trai, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời. Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi đến với nhau. Việc nhà cửa, sửa sang, xe cộ,…
Chương 11: Chương 11
Một Đoạn Thanh Xuân Quên LãngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngHôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ. Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt. Cô ấy hỏi tôi bao giờ sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh. “Tầm này chắc sắp rồi.” Tôi đáp. “Có lẽ hết học kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã học cao học năm hai, tổng cộng sáu năm bên nhau. Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt. Bố mẹ tôi hơi có chút ý kiến về hoàn cảnh nhà Tống Hiểu Minh. Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không có việc làm, bố làm mấy công việc lặt vặt, họ đã nói thẳng sẽ không hỗ trợ gì cho con trai. Tuy vậy, Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, học giỏi và đẹp trai, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời. Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi đến với nhau. Việc nhà cửa, sửa sang, xe cộ,… “Yên Yên, em nhất định phải tin anh, tin vào tình yêu anh dành cho em.“Bây giờ ngoài em ra, anh chẳng còn gì cả.”Tôi đỡ anh đứng dậy, nhẹ nhàng nói:“Tuần sau là sinh nhật anh rồi.Dù sao cũng cứ lo mà mừng sinh nhật trước đã.”Hồi chúng tôi còn mặn nồng, có tài khoản mạng xã hội ghi lại những khoảnh khắc thường nhật.Vì cả hai đều học trường top, lại ngoại hình ưa nhìn nên được biết đến là “cặp đôi học bá”, tài khoản thu hút không ít người theo dõi.Mấy tháng qua, tài khoản không cập nhật, fan liên tục bình luận thúc giục.Khi tôi đăng sẽ livestream sinh nhật Tống Hiểu Minh, họ rất mong đợi.Buổi sinh nhật tổ chức tại căn hộ cũ của hai đứa từng thuê.Bạn bè thân quen đều đến.Tôi lắp sẵn camera để livestream:“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Tống Hiểu Minh. Trước tiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ.“Ngày đặc biệt này, tôi muốn tặng anh ba món quà.”Tống Hiểu Minh tỏ vẻ háo hức.Trước đây, tôi từng tặng đồ hiệu – vest cao cấp, khuy măng sét đính đá quý, có lần anh còn bóng gió muốn được tặng một chiếc xe hơi.Tôi bật máy chiếu.Ánh mắt anh ta thoáng chút thất vọng—Nhớ lại năm nọ, tôi từng mất hai tuần cắt ghép kỷ niệm giữa hai đứa thành video, tặng sinh nhật anh.Bạn bè xem xong xúc động rơi nước mắt, còn anh ta lạnh mặt nhiều ngày, nói món quà trẻ con, vô nghĩa.Lúc đó tôi không hiểu tại sao anh phản ứng thế.Giờ thì tôi hiểu.Vì trong mắt Tống Hiểu Minh, tấm lòng tôi chẳng đáng một xu.Với anh ta, quà tặng lâu nay không phải sự chân thành, mà chỉ là công cụ moi tiền từ tôi.Không sao, Tống Hiểu Minh.Quà tôi tặng anh hôm nay nhất định khiến anh khó quên cả đời.Máy chiếu khởi động.“Món quà *****ên, tôi gọi là: ‘Tin nhắn nhóm’.”Trên màn hình lớn hiện đoạn chat Tống Hiểu Minh đăng trong group ký túc xá, khoe Đường Linh thích anh.Dĩ nhiên, thông tin nhạy cảm đã được làm mờ.Nhưng ai cũng thấy sự huênh hoang đắc ý qua từng câu chữ.“Tống Hiểu Minh, cậu đang làm gì vậy?!”Anh ta kinh hoàng nhìn tôi.Tôi giả vờ không nghe, mặt lạnh như băng, tiếp tục bấm điều khiển:“Tiếp theo là món quà thứ hai — ‘Camera công ty’.”Yên tâm, mỗi món sẽ còn sốc hơn trước.Video camera giám sát công ty bắt đầu phát.Mọi người chứng kiến Tống Hiểu Minh đi đến bàn làm việc dán tên “Lâm Yên”, mở máy, nhập mật khẩu, tìm đến file công việc và xoá sạch.Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu thất vọng:“Tống Hiểu Minh, anh biết không?“Tôi thực ra đã để lại đường lui cho anh.“Mật khẩu máy tính chính là ngày sinh nhật anh.“Nếu lúc nhập anh có chút xao lòng, chút do dự, nghĩ đến sáu năm tình cảm — có lẽ anh đã không làm thế.“Nhưng anh không hề do dự trong một giây.“Tôi đoán khi đó anh đang đắc ý vì sự khôn ngoan của mình và vui mừng vì tôi ngốc đến mức dễ bắt nạt.”Tống Hiểu Minh muốn lao lên, biết nếu livestream cứ thế tiếp diễn, anh ta sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, mất hết đường sống trong xã hội.Nhưng tôi đã chuẩn bị.Hai nam sinh tôi dặn sẵn lập tức giữ chặt anh ta hai bên.“Tống Hiểu Minh, tôi chỉ hỏi một câu.“Sáu năm yêu nhau, rốt cuộc anh đã phản bội tôi bao nhiêu lần?”
“Yên Yên, em nhất định phải tin anh, tin vào tình yêu anh dành cho em.
“Bây giờ ngoài em ra, anh chẳng còn gì cả.”
Tôi đỡ anh đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
“Tuần sau là sinh nhật anh rồi.
Dù sao cũng cứ lo mà mừng sinh nhật trước đã.”
Hồi chúng tôi còn mặn nồng, có tài khoản mạng xã hội ghi lại những khoảnh khắc thường nhật.
Vì cả hai đều học trường top, lại ngoại hình ưa nhìn nên được biết đến là “cặp đôi học bá”, tài khoản thu hút không ít người theo dõi.
Mấy tháng qua, tài khoản không cập nhật, fan liên tục bình luận thúc giục.
Khi tôi đăng sẽ livestream sinh nhật Tống Hiểu Minh, họ rất mong đợi.
Buổi sinh nhật tổ chức tại căn hộ cũ của hai đứa từng thuê.
Bạn bè thân quen đều đến.
Tôi lắp sẵn camera để livestream:
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Tống Hiểu Minh. Trước tiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
“Ngày đặc biệt này, tôi muốn tặng anh ba món quà.”
Tống Hiểu Minh tỏ vẻ háo hức.
Trước đây, tôi từng tặng đồ hiệu – vest cao cấp, khuy măng sét đính đá quý, có lần anh còn bóng gió muốn được tặng một chiếc xe hơi.
Tôi bật máy chiếu.
Ánh mắt anh ta thoáng chút thất vọng—
Nhớ lại năm nọ, tôi từng mất hai tuần cắt ghép kỷ niệm giữa hai đứa thành video, tặng sinh nhật anh.
Bạn bè xem xong xúc động rơi nước mắt, còn anh ta lạnh mặt nhiều ngày, nói món quà trẻ con, vô nghĩa.
Lúc đó tôi không hiểu tại sao anh phản ứng thế.
Giờ thì tôi hiểu.
Vì trong mắt Tống Hiểu Minh, tấm lòng tôi chẳng đáng một xu.
Với anh ta, quà tặng lâu nay không phải sự chân thành, mà chỉ là công cụ moi tiền từ tôi.
Không sao, Tống Hiểu Minh.
Quà tôi tặng anh hôm nay nhất định khiến anh khó quên cả đời.
Máy chiếu khởi động.
“Món quà *****ên, tôi gọi là: ‘Tin nhắn nhóm’.”
Trên màn hình lớn hiện đoạn chat Tống Hiểu Minh đăng trong group ký túc xá, khoe Đường Linh thích anh.
Dĩ nhiên, thông tin nhạy cảm đã được làm mờ.
Nhưng ai cũng thấy sự huênh hoang đắc ý qua từng câu chữ.
“Tống Hiểu Minh, cậu đang làm gì vậy?!”
Anh ta kinh hoàng nhìn tôi.
Tôi giả vờ không nghe, mặt lạnh như băng, tiếp tục bấm điều khiển:
“Tiếp theo là món quà thứ hai — ‘Camera công ty’.”
Yên tâm, mỗi món sẽ còn sốc hơn trước.
Video camera giám sát công ty bắt đầu phát.
Mọi người chứng kiến Tống Hiểu Minh đi đến bàn làm việc dán tên “Lâm Yên”, mở máy, nhập mật khẩu, tìm đến file công việc và xoá sạch.
Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu thất vọng:
“Tống Hiểu Minh, anh biết không?
“Tôi thực ra đã để lại đường lui cho anh.
“Mật khẩu máy tính chính là ngày sinh nhật anh.
“Nếu lúc nhập anh có chút xao lòng, chút do dự, nghĩ đến sáu năm tình cảm — có lẽ anh đã không làm thế.
“Nhưng anh không hề do dự trong một giây.
“Tôi đoán khi đó anh đang đắc ý vì sự khôn ngoan của mình và vui mừng vì tôi ngốc đến mức dễ bắt nạt.”
Tống Hiểu Minh muốn lao lên, biết nếu livestream cứ thế tiếp diễn, anh ta sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, mất hết đường sống trong xã hội.
Nhưng tôi đã chuẩn bị.
Hai nam sinh tôi dặn sẵn lập tức giữ chặt anh ta hai bên.
“Tống Hiểu Minh, tôi chỉ hỏi một câu.
“Sáu năm yêu nhau, rốt cuộc anh đã phản bội tôi bao nhiêu lần?”
Một Đoạn Thanh Xuân Quên LãngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngHôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ. Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt. Cô ấy hỏi tôi bao giờ sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh. “Tầm này chắc sắp rồi.” Tôi đáp. “Có lẽ hết học kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã học cao học năm hai, tổng cộng sáu năm bên nhau. Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt. Bố mẹ tôi hơi có chút ý kiến về hoàn cảnh nhà Tống Hiểu Minh. Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không có việc làm, bố làm mấy công việc lặt vặt, họ đã nói thẳng sẽ không hỗ trợ gì cho con trai. Tuy vậy, Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, học giỏi và đẹp trai, từng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa sẽ đối xử tốt với tôi cả đời. Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi đến với nhau. Việc nhà cửa, sửa sang, xe cộ,… “Yên Yên, em nhất định phải tin anh, tin vào tình yêu anh dành cho em.“Bây giờ ngoài em ra, anh chẳng còn gì cả.”Tôi đỡ anh đứng dậy, nhẹ nhàng nói:“Tuần sau là sinh nhật anh rồi.Dù sao cũng cứ lo mà mừng sinh nhật trước đã.”Hồi chúng tôi còn mặn nồng, có tài khoản mạng xã hội ghi lại những khoảnh khắc thường nhật.Vì cả hai đều học trường top, lại ngoại hình ưa nhìn nên được biết đến là “cặp đôi học bá”, tài khoản thu hút không ít người theo dõi.Mấy tháng qua, tài khoản không cập nhật, fan liên tục bình luận thúc giục.Khi tôi đăng sẽ livestream sinh nhật Tống Hiểu Minh, họ rất mong đợi.Buổi sinh nhật tổ chức tại căn hộ cũ của hai đứa từng thuê.Bạn bè thân quen đều đến.Tôi lắp sẵn camera để livestream:“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Tống Hiểu Minh. Trước tiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ.“Ngày đặc biệt này, tôi muốn tặng anh ba món quà.”Tống Hiểu Minh tỏ vẻ háo hức.Trước đây, tôi từng tặng đồ hiệu – vest cao cấp, khuy măng sét đính đá quý, có lần anh còn bóng gió muốn được tặng một chiếc xe hơi.Tôi bật máy chiếu.Ánh mắt anh ta thoáng chút thất vọng—Nhớ lại năm nọ, tôi từng mất hai tuần cắt ghép kỷ niệm giữa hai đứa thành video, tặng sinh nhật anh.Bạn bè xem xong xúc động rơi nước mắt, còn anh ta lạnh mặt nhiều ngày, nói món quà trẻ con, vô nghĩa.Lúc đó tôi không hiểu tại sao anh phản ứng thế.Giờ thì tôi hiểu.Vì trong mắt Tống Hiểu Minh, tấm lòng tôi chẳng đáng một xu.Với anh ta, quà tặng lâu nay không phải sự chân thành, mà chỉ là công cụ moi tiền từ tôi.Không sao, Tống Hiểu Minh.Quà tôi tặng anh hôm nay nhất định khiến anh khó quên cả đời.Máy chiếu khởi động.“Món quà *****ên, tôi gọi là: ‘Tin nhắn nhóm’.”Trên màn hình lớn hiện đoạn chat Tống Hiểu Minh đăng trong group ký túc xá, khoe Đường Linh thích anh.Dĩ nhiên, thông tin nhạy cảm đã được làm mờ.Nhưng ai cũng thấy sự huênh hoang đắc ý qua từng câu chữ.“Tống Hiểu Minh, cậu đang làm gì vậy?!”Anh ta kinh hoàng nhìn tôi.Tôi giả vờ không nghe, mặt lạnh như băng, tiếp tục bấm điều khiển:“Tiếp theo là món quà thứ hai — ‘Camera công ty’.”Yên tâm, mỗi món sẽ còn sốc hơn trước.Video camera giám sát công ty bắt đầu phát.Mọi người chứng kiến Tống Hiểu Minh đi đến bàn làm việc dán tên “Lâm Yên”, mở máy, nhập mật khẩu, tìm đến file công việc và xoá sạch.Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu thất vọng:“Tống Hiểu Minh, anh biết không?“Tôi thực ra đã để lại đường lui cho anh.“Mật khẩu máy tính chính là ngày sinh nhật anh.“Nếu lúc nhập anh có chút xao lòng, chút do dự, nghĩ đến sáu năm tình cảm — có lẽ anh đã không làm thế.“Nhưng anh không hề do dự trong một giây.“Tôi đoán khi đó anh đang đắc ý vì sự khôn ngoan của mình và vui mừng vì tôi ngốc đến mức dễ bắt nạt.”Tống Hiểu Minh muốn lao lên, biết nếu livestream cứ thế tiếp diễn, anh ta sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, mất hết đường sống trong xã hội.Nhưng tôi đã chuẩn bị.Hai nam sinh tôi dặn sẵn lập tức giữ chặt anh ta hai bên.“Tống Hiểu Minh, tôi chỉ hỏi một câu.“Sáu năm yêu nhau, rốt cuộc anh đã phản bội tôi bao nhiêu lần?”