Tác giả:

Bà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường…

Chương 3: Chương 3

Hoàng Đế Lắm LờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường… Hắn ho khan một tiếng, vội vàng rụt chân đang gác trên ngự án xuống, nét mặt nghiêm lại.“Hoàng hậu đến đây có việc gì.”Nàng thản nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.“Tiện thì đến thôi.”Tạ Trầm ngẩn người, rõ ràng không ngờ nàng lại đáp lời như vậy.“Ngự Thư Phòng là nơi trọng yếu bàn việc quân cơ quốc sự. Sao có thể tùy tiện xông vào.”Hắn vừa tức giận vừa như muốn nhảy dựng lên.“Trẫm biết ngay nhà họ Lâm các ngươi có mưu đồ bất chính. Đem ngươi gả vào cung quả nhiên là có âm mưu.May mà trẫm anh minh thần võ, sớm đã nhìn thấu chút mưu mẹo vặt vãnh của các ngươi. Hừ.”Nàng bảo Tiểu Thúy mang bát canh gà còn thừa khi sáng đặt trước mặt Tạ Trầm.“Bệ hạ dùng chút canh bổ não đi, đừng suốt ngày tự mình suy diễn nữa.”Đợi Tạ Trầm uống cạn bát canh gà lớn.Trong cung lại có thêm một người nữa chảy m.á.u mũi.Nàng thầm cười khoái trá.Ngự y được triệu đến xem mạch, vuốt vuốt bộ râu bạc lơ thơ vài sợi, ra vẻ đầy thâm ý.“Bệ hạ và nương nương tuy tuổi trẻ khí huyết sung mãn, nhưng vẫn nên tiết chế một chút thì hơn.”Ông ta đang nói cái gì vậy, sao nàng nghe chẳng hiểu gì cả.Nàng chỉ biết rằng, ngày mai vị ngự y này có lẽ nên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê dưỡng lão được rồi.Tạ Trầm ngày nào cũng xử lý công vụ ở Ngự Thư Phòng đến tận đêm khuya.Hắn không về tẩm cung, nàng cũng ái ngại chẳng dám đi ngủ trước.Chủ yếu là vì dẫu có ngủ rồi thì cũng sẽ bị tiếng động của hắn lúc về khuya làm cho tỉnh giấc.Nàng gọi đây là… một kiểu tra tấn trong im lặng.Sau khi nàng hùng hổ cầm hai con d.a.o phay, mỗi tay một chiếc, dọa dẫm hắn vài lần, cuối cùng hắn cũng chịu không thức khuya nữa.Hắn bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, còn lôi cả nàng theo cùng ra Ngự Hoa Viên để… rèn luyện thân thể buổi sáng.Dao của nàng đâu rồi.À, đã bị Tạ Trầm tịch thu mất rồi.Tạ Trầm lôi nàng đi rèn luyện, nhưng bản thân hắn thì lại chẳng mấy hứng thú.Hắn chỉ thích một mình ngồi bó gối bên hồ sen cho cá ăn.Nàng vừa đi xong một bài Thái Cực quyền, đến tìm thì thấy hắn đang lẩm bẩm với đàn cá trong hồ.“Mau ăn nhiều vào, lớn cho thật béo, rồi trẫm sẽ sai người hầm cả lũ các ngươi thành canh cho hoàng hậu thưởng thức.”Đây đều là cá chép vàng quý hiếm do Nam Quốc tiến cống.Mỗi con trị giá ngàn vàng.Sao có thể nói hầm là hầm được chứ.Nàng thấy hấp cách thủy có lẽ sẽ hợp lý hơn.Đàn cá nghe vậy sợ hãi, bơi tán loạn khắp hồ.Hắn bĩu môi tỏ vẻ không vui.Quay đầu thấy một con rùa đang thủng thẳng bơi trong hồ, hắn lại doạ.

Hắn ho khan một tiếng, vội vàng rụt chân đang gác trên ngự án xuống, nét mặt nghiêm lại.

“Hoàng hậu đến đây có việc gì.”

Nàng thản nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

“Tiện thì đến thôi.”

Tạ Trầm ngẩn người, rõ ràng không ngờ nàng lại đáp lời như vậy.

“Ngự Thư Phòng là nơi trọng yếu bàn việc quân cơ quốc sự. Sao có thể tùy tiện xông vào.”

Hắn vừa tức giận vừa như muốn nhảy dựng lên.

“Trẫm biết ngay nhà họ Lâm các ngươi có mưu đồ bất chính. Đem ngươi gả vào cung quả nhiên là có âm mưu.

May mà trẫm anh minh thần võ, sớm đã nhìn thấu chút mưu mẹo vặt vãnh của các ngươi. Hừ.”

Nàng bảo Tiểu Thúy mang bát canh gà còn thừa khi sáng đặt trước mặt Tạ Trầm.

“Bệ hạ dùng chút canh bổ não đi, đừng suốt ngày tự mình suy diễn nữa.”

Đợi Tạ Trầm uống cạn bát canh gà lớn.

Trong cung lại có thêm một người nữa chảy m.á.u mũi.

Nàng thầm cười khoái trá.

Ngự y được triệu đến xem mạch, vuốt vuốt bộ râu bạc lơ thơ vài sợi, ra vẻ đầy thâm ý.

“Bệ hạ và nương nương tuy tuổi trẻ khí huyết sung mãn, nhưng vẫn nên tiết chế một chút thì hơn.”

Ông ta đang nói cái gì vậy, sao nàng nghe chẳng hiểu gì cả.

Nàng chỉ biết rằng, ngày mai vị ngự y này có lẽ nên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê dưỡng lão được rồi.

Tạ Trầm ngày nào cũng xử lý công vụ ở Ngự Thư Phòng đến tận đêm khuya.

Hắn không về tẩm cung, nàng cũng ái ngại chẳng dám đi ngủ trước.

Chủ yếu là vì dẫu có ngủ rồi thì cũng sẽ bị tiếng động của hắn lúc về khuya làm cho tỉnh giấc.

Nàng gọi đây là… một kiểu tra tấn trong im lặng.

Sau khi nàng hùng hổ cầm hai con d.a.o phay, mỗi tay một chiếc, dọa dẫm hắn vài lần, cuối cùng hắn cũng chịu không thức khuya nữa.

Hắn bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, còn lôi cả nàng theo cùng ra Ngự Hoa Viên để… rèn luyện thân thể buổi sáng.

Dao của nàng đâu rồi.

À, đã bị Tạ Trầm tịch thu mất rồi.

Tạ Trầm lôi nàng đi rèn luyện, nhưng bản thân hắn thì lại chẳng mấy hứng thú.

Hắn chỉ thích một mình ngồi bó gối bên hồ sen cho cá ăn.

Nàng vừa đi xong một bài Thái Cực quyền, đến tìm thì thấy hắn đang lẩm bẩm với đàn cá trong hồ.

“Mau ăn nhiều vào, lớn cho thật béo, rồi trẫm sẽ sai người hầm cả lũ các ngươi thành canh cho hoàng hậu thưởng thức.”

Đây đều là cá chép vàng quý hiếm do Nam Quốc tiến cống.

Mỗi con trị giá ngàn vàng.

Sao có thể nói hầm là hầm được chứ.

Nàng thấy hấp cách thủy có lẽ sẽ hợp lý hơn.

Đàn cá nghe vậy sợ hãi, bơi tán loạn khắp hồ.

Hắn bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Quay đầu thấy một con rùa đang thủng thẳng bơi trong hồ, hắn lại doạ.

Hoàng Đế Lắm LờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường… Hắn ho khan một tiếng, vội vàng rụt chân đang gác trên ngự án xuống, nét mặt nghiêm lại.“Hoàng hậu đến đây có việc gì.”Nàng thản nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.“Tiện thì đến thôi.”Tạ Trầm ngẩn người, rõ ràng không ngờ nàng lại đáp lời như vậy.“Ngự Thư Phòng là nơi trọng yếu bàn việc quân cơ quốc sự. Sao có thể tùy tiện xông vào.”Hắn vừa tức giận vừa như muốn nhảy dựng lên.“Trẫm biết ngay nhà họ Lâm các ngươi có mưu đồ bất chính. Đem ngươi gả vào cung quả nhiên là có âm mưu.May mà trẫm anh minh thần võ, sớm đã nhìn thấu chút mưu mẹo vặt vãnh của các ngươi. Hừ.”Nàng bảo Tiểu Thúy mang bát canh gà còn thừa khi sáng đặt trước mặt Tạ Trầm.“Bệ hạ dùng chút canh bổ não đi, đừng suốt ngày tự mình suy diễn nữa.”Đợi Tạ Trầm uống cạn bát canh gà lớn.Trong cung lại có thêm một người nữa chảy m.á.u mũi.Nàng thầm cười khoái trá.Ngự y được triệu đến xem mạch, vuốt vuốt bộ râu bạc lơ thơ vài sợi, ra vẻ đầy thâm ý.“Bệ hạ và nương nương tuy tuổi trẻ khí huyết sung mãn, nhưng vẫn nên tiết chế một chút thì hơn.”Ông ta đang nói cái gì vậy, sao nàng nghe chẳng hiểu gì cả.Nàng chỉ biết rằng, ngày mai vị ngự y này có lẽ nên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê dưỡng lão được rồi.Tạ Trầm ngày nào cũng xử lý công vụ ở Ngự Thư Phòng đến tận đêm khuya.Hắn không về tẩm cung, nàng cũng ái ngại chẳng dám đi ngủ trước.Chủ yếu là vì dẫu có ngủ rồi thì cũng sẽ bị tiếng động của hắn lúc về khuya làm cho tỉnh giấc.Nàng gọi đây là… một kiểu tra tấn trong im lặng.Sau khi nàng hùng hổ cầm hai con d.a.o phay, mỗi tay một chiếc, dọa dẫm hắn vài lần, cuối cùng hắn cũng chịu không thức khuya nữa.Hắn bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, còn lôi cả nàng theo cùng ra Ngự Hoa Viên để… rèn luyện thân thể buổi sáng.Dao của nàng đâu rồi.À, đã bị Tạ Trầm tịch thu mất rồi.Tạ Trầm lôi nàng đi rèn luyện, nhưng bản thân hắn thì lại chẳng mấy hứng thú.Hắn chỉ thích một mình ngồi bó gối bên hồ sen cho cá ăn.Nàng vừa đi xong một bài Thái Cực quyền, đến tìm thì thấy hắn đang lẩm bẩm với đàn cá trong hồ.“Mau ăn nhiều vào, lớn cho thật béo, rồi trẫm sẽ sai người hầm cả lũ các ngươi thành canh cho hoàng hậu thưởng thức.”Đây đều là cá chép vàng quý hiếm do Nam Quốc tiến cống.Mỗi con trị giá ngàn vàng.Sao có thể nói hầm là hầm được chứ.Nàng thấy hấp cách thủy có lẽ sẽ hợp lý hơn.Đàn cá nghe vậy sợ hãi, bơi tán loạn khắp hồ.Hắn bĩu môi tỏ vẻ không vui.Quay đầu thấy một con rùa đang thủng thẳng bơi trong hồ, hắn lại doạ.

Chương 3: Chương 3