Tôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo. Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường. Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra. Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à. Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều. Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao? 01 Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên! Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại. Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh…
Chương 15: Chương 15
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn TệTác giả: Giấc Mơ Thứ Bảy Của ĐêmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo. Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường. Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra. Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à. Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều. Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao? 01 Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên! Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại. Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh… Tay anh đang thả lỏng, tôi lại siết chặt lấy anh, kéo anh ra khỏi phòng bệnh. Chúng tôi ngồi trên ghế dài trước khu điều trị, tôi đưa cà phê nóng cho anh, anh khẽ nói cảm ơn, nuốt nước bọt mấy lần mới khó khăn mở lời: “Thật ra, anh là con ngoài giá thú.” Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi, nói nhanh: “La Mỹ Phương yêu bố anh – một người đã có vợ – tìm mọi cách sinh ra anh. Nhưng bố anh chưa từng thừa nhận sự tồn tại của anh.” “Hồi nhỏ, bà ấy thường xuyên đánh anh, giữa mùa đông bắt anh tắm nước lạnh, mặc áo cộc, không cho đắp chăn…” Anh cười lạnh, “Rồi gọi điện cho bố, nói anh bệnh nặng, bắt ông ta đến thăm.” “Bố anh khinh thường anh, đến rồi đi vội vàng, toàn nói lời cay nghiệt. Cho đến năm năm trước, vợ và con trai ông ta bị tai nạn giao thông ở nước ngoài, c.h.ế.t hết. Anh trở thành con trai duy nhất, lại thi đỗ trường cấp ba tốt nhất thành phố, lúc đó ông ta mới nhìn nhận anh.” “Anh đăng ký đại học ở Bắc Kinh, nhưng ông ta bị phát hiện mắc bệnh thận, lén sửa nguyện vọng của anh để anh ở lại đây.” Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, giọng run lên: “Lần ghép thận thất bại, mẹ anh kéo anh quỳ gối trước bác sĩ cầu xin lấy thận của anh để cứu bố, dù là lấy cả hai.” Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3“Anh cố tình điều hành công ty, muốn loại bỏ tay chân thân tín của ông ta, muốn công ty đi theo ý anh, muốn chọc tức họ.” “Trước khi gặp em, đôi lúc anh còn muốn cùng họ hủy diệt.” Thảo nào trước đây anh lạnh nhạt như thế. Nếu tôi gặp phải bố mẹ như vậy, chắc cũng không thể trưởng thành bình thường. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi mắt Tống Gia Trạch, “tách” một tiếng rơi xuống đất. Anh hít một hơi sâu, chậm rãi buông nắm tay, cười mỉa: “Em xem, anh thật ra bẩn thỉu và u tối, em là mặt trời, còn anh là chuột trong cống rãnh.” Bàn tay lạnh buốt của anh nhẹ nhàng chạm lên má tôi: “Xán Xán, anh không xứng với em.” Tôi thật sự rất xót xa cho anh. Nhưng một phần đen tối trong tôi lại chống nạnh cười ha ha. Dẫn đến biểu cảm của tôi hơi méo mó. Tống Gia Trạch hơi nhíu mày, ngập ngừng hỏi: “Xán Xán, em đang… muốn cười sao?” Tôi gồng mặt nói: “Không, không có, em chỉ thấy rất tốt.” “Không phải nói trải nghiệm của anh tốt,” tôi lắp bắp giải thích, “Em nói là con người hiện tại của anh rất tốt. Anh không phải bạn trai hoàn hảo, em cũng không phải bạn gái hoàn hảo. Chúng ta như thế này mới gọi là trời sinh một cặp.” Tôi ôm chặt lấy anh: “Tống Gia Trạch, đừng buồn, đừng sợ. Việc là con ngoài giá thú không phải lỗi của anh, sai là ở mẹ anh, không phải anh. Từ nay về sau đời anh có em, em sẽ cố gắng học hành, kiếm tiền nuôi anh. Chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau cả đời, chọc tức c.h.ế.t đôi cẩu bố mẹ đó của anh.” Tôi nâng mặt anh lên, nhìn sâu vào mắt anh: “Chúng ta sẽ là đôi tình nhân không hoàn hảo nhưng tuyệt vời nhất của nhau.” Đôi mắt Tống Gia Trạch d.a.o động mãnh liệt, cúi người về phía tôi. Tôi lập tức lấy tay che môi, trừng mắt: “Không được hôn, anh còn chưa nói có cho em theo đuổi lại hay không mà.” Anh vừa khóc vừa cười, kéo tay tôi ra, ghé sát tai tôi thì thầm: “Không được! Sau này để anh theo đuổi em, Kim Xán Xán, em nhất định phải giữ giá một chút, đừng để anh theo đuổi dễ dàng quá.” Trời ơi… Yêu cầu này, thật sự khó quá mà. Đối diện với người đàn ông như anh, chỉ cần một ánh mắt, tôi đã tình nguyện dâng mình rồi.
Tay anh đang thả lỏng, tôi lại siết chặt lấy anh, kéo anh ra khỏi phòng bệnh.
Chúng tôi ngồi trên ghế dài trước khu điều trị, tôi đưa cà phê nóng cho anh, anh khẽ nói cảm ơn, nuốt nước bọt mấy lần mới khó khăn mở lời: “Thật ra, anh là con ngoài giá thú.”
Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi, nói nhanh: “La Mỹ Phương yêu bố anh – một người đã có vợ – tìm mọi cách sinh ra anh. Nhưng bố anh chưa từng thừa nhận sự tồn tại của anh.”
“Hồi nhỏ, bà ấy thường xuyên đánh anh, giữa mùa đông bắt anh tắm nước lạnh, mặc áo cộc, không cho đắp chăn…” Anh cười lạnh, “Rồi gọi điện cho bố, nói anh bệnh nặng, bắt ông ta đến thăm.”
“Bố anh khinh thường anh, đến rồi đi vội vàng, toàn nói lời cay nghiệt. Cho đến năm năm trước, vợ và con trai ông ta bị tai nạn giao thông ở nước ngoài, c.h.ế.t hết. Anh trở thành con trai duy nhất, lại thi đỗ trường cấp ba tốt nhất thành phố, lúc đó ông ta mới nhìn nhận anh.”
“Anh đăng ký đại học ở Bắc Kinh, nhưng ông ta bị phát hiện mắc bệnh thận, lén sửa nguyện vọng của anh để anh ở lại đây.”
Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, giọng run lên: “Lần ghép thận thất bại, mẹ anh kéo anh quỳ gối trước bác sĩ cầu xin lấy thận của anh để cứu bố, dù là lấy cả hai.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Anh cố tình điều hành công ty, muốn loại bỏ tay chân thân tín của ông ta, muốn công ty đi theo ý anh, muốn chọc tức họ.”
“Trước khi gặp em, đôi lúc anh còn muốn cùng họ hủy diệt.”
Thảo nào trước đây anh lạnh nhạt như thế.
Nếu tôi gặp phải bố mẹ như vậy, chắc cũng không thể trưởng thành bình thường.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi mắt Tống Gia Trạch, “tách” một tiếng rơi xuống đất.
Anh hít một hơi sâu, chậm rãi buông nắm tay, cười mỉa: “Em xem, anh thật ra bẩn thỉu và u tối, em là mặt trời, còn anh là chuột trong cống rãnh.”
Bàn tay lạnh buốt của anh nhẹ nhàng chạm lên má tôi: “Xán Xán, anh không xứng với em.”
Tôi thật sự rất xót xa cho anh.
Nhưng một phần đen tối trong tôi lại chống nạnh cười ha ha.
Dẫn đến biểu cảm của tôi hơi méo mó.
Tống Gia Trạch hơi nhíu mày, ngập ngừng hỏi: “Xán Xán, em đang… muốn cười sao?”
Tôi gồng mặt nói: “Không, không có, em chỉ thấy rất tốt.”
“Không phải nói trải nghiệm của anh tốt,” tôi lắp bắp giải thích, “Em nói là con người hiện tại của anh rất tốt. Anh không phải bạn trai hoàn hảo, em cũng không phải bạn gái hoàn hảo. Chúng ta như thế này mới gọi là trời sinh một cặp.”
Tôi ôm chặt lấy anh: “Tống Gia Trạch, đừng buồn, đừng sợ. Việc là con ngoài giá thú không phải lỗi của anh, sai là ở mẹ anh, không phải anh. Từ nay về sau đời anh có em, em sẽ cố gắng học hành, kiếm tiền nuôi anh. Chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau cả đời, chọc tức c.h.ế.t đôi cẩu bố mẹ đó của anh.”
Tôi nâng mặt anh lên, nhìn sâu vào mắt anh: “Chúng ta sẽ là đôi tình nhân không hoàn hảo nhưng tuyệt vời nhất của nhau.”
Đôi mắt Tống Gia Trạch d.a.o động mãnh liệt, cúi người về phía tôi.
Tôi lập tức lấy tay che môi, trừng mắt: “Không được hôn, anh còn chưa nói có cho em theo đuổi lại hay không mà.”
Anh vừa khóc vừa cười, kéo tay tôi ra, ghé sát tai tôi thì thầm: “Không được! Sau này để anh theo đuổi em, Kim Xán Xán, em nhất định phải giữ giá một chút, đừng để anh theo đuổi dễ dàng quá.”
Trời ơi…
Yêu cầu này, thật sự khó quá mà.
Đối diện với người đàn ông như anh, chỉ cần một ánh mắt, tôi đã tình nguyện dâng mình rồi.
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn TệTác giả: Giấc Mơ Thứ Bảy Của ĐêmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo. Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường. Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra. Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à. Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều. Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao? 01 Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên! Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại. Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh… Tay anh đang thả lỏng, tôi lại siết chặt lấy anh, kéo anh ra khỏi phòng bệnh. Chúng tôi ngồi trên ghế dài trước khu điều trị, tôi đưa cà phê nóng cho anh, anh khẽ nói cảm ơn, nuốt nước bọt mấy lần mới khó khăn mở lời: “Thật ra, anh là con ngoài giá thú.” Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi, nói nhanh: “La Mỹ Phương yêu bố anh – một người đã có vợ – tìm mọi cách sinh ra anh. Nhưng bố anh chưa từng thừa nhận sự tồn tại của anh.” “Hồi nhỏ, bà ấy thường xuyên đánh anh, giữa mùa đông bắt anh tắm nước lạnh, mặc áo cộc, không cho đắp chăn…” Anh cười lạnh, “Rồi gọi điện cho bố, nói anh bệnh nặng, bắt ông ta đến thăm.” “Bố anh khinh thường anh, đến rồi đi vội vàng, toàn nói lời cay nghiệt. Cho đến năm năm trước, vợ và con trai ông ta bị tai nạn giao thông ở nước ngoài, c.h.ế.t hết. Anh trở thành con trai duy nhất, lại thi đỗ trường cấp ba tốt nhất thành phố, lúc đó ông ta mới nhìn nhận anh.” “Anh đăng ký đại học ở Bắc Kinh, nhưng ông ta bị phát hiện mắc bệnh thận, lén sửa nguyện vọng của anh để anh ở lại đây.” Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, giọng run lên: “Lần ghép thận thất bại, mẹ anh kéo anh quỳ gối trước bác sĩ cầu xin lấy thận của anh để cứu bố, dù là lấy cả hai.” Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3“Anh cố tình điều hành công ty, muốn loại bỏ tay chân thân tín của ông ta, muốn công ty đi theo ý anh, muốn chọc tức họ.” “Trước khi gặp em, đôi lúc anh còn muốn cùng họ hủy diệt.” Thảo nào trước đây anh lạnh nhạt như thế. Nếu tôi gặp phải bố mẹ như vậy, chắc cũng không thể trưởng thành bình thường. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi mắt Tống Gia Trạch, “tách” một tiếng rơi xuống đất. Anh hít một hơi sâu, chậm rãi buông nắm tay, cười mỉa: “Em xem, anh thật ra bẩn thỉu và u tối, em là mặt trời, còn anh là chuột trong cống rãnh.” Bàn tay lạnh buốt của anh nhẹ nhàng chạm lên má tôi: “Xán Xán, anh không xứng với em.” Tôi thật sự rất xót xa cho anh. Nhưng một phần đen tối trong tôi lại chống nạnh cười ha ha. Dẫn đến biểu cảm của tôi hơi méo mó. Tống Gia Trạch hơi nhíu mày, ngập ngừng hỏi: “Xán Xán, em đang… muốn cười sao?” Tôi gồng mặt nói: “Không, không có, em chỉ thấy rất tốt.” “Không phải nói trải nghiệm của anh tốt,” tôi lắp bắp giải thích, “Em nói là con người hiện tại của anh rất tốt. Anh không phải bạn trai hoàn hảo, em cũng không phải bạn gái hoàn hảo. Chúng ta như thế này mới gọi là trời sinh một cặp.” Tôi ôm chặt lấy anh: “Tống Gia Trạch, đừng buồn, đừng sợ. Việc là con ngoài giá thú không phải lỗi của anh, sai là ở mẹ anh, không phải anh. Từ nay về sau đời anh có em, em sẽ cố gắng học hành, kiếm tiền nuôi anh. Chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau cả đời, chọc tức c.h.ế.t đôi cẩu bố mẹ đó của anh.” Tôi nâng mặt anh lên, nhìn sâu vào mắt anh: “Chúng ta sẽ là đôi tình nhân không hoàn hảo nhưng tuyệt vời nhất của nhau.” Đôi mắt Tống Gia Trạch d.a.o động mãnh liệt, cúi người về phía tôi. Tôi lập tức lấy tay che môi, trừng mắt: “Không được hôn, anh còn chưa nói có cho em theo đuổi lại hay không mà.” Anh vừa khóc vừa cười, kéo tay tôi ra, ghé sát tai tôi thì thầm: “Không được! Sau này để anh theo đuổi em, Kim Xán Xán, em nhất định phải giữ giá một chút, đừng để anh theo đuổi dễ dàng quá.” Trời ơi… Yêu cầu này, thật sự khó quá mà. Đối diện với người đàn ông như anh, chỉ cần một ánh mắt, tôi đã tình nguyện dâng mình rồi.