Tác giả:

Trước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể. Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia! Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình! Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói: “Lên xe, đi hẹn hò.” Tôi: “…”   Bộ phận pháp chế bên cạnh mới có một luật sư trẻ trung, đẹp trai, tên là Trình Dịch. Anh ấy mới vào làm được năm ngày, tôi đã thầm thích anh ấy suốt năm ngày đó. Công việc đôi lúc cũng có cơ hội tiếp xúc với anh, không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng hòa nhã, đúng kiểu tôi thích. Khi nghe tin anh ấy đăng ký tham gia tiệc hẹn hò tập thể của công ty, tôi lập tức vượt qua hội chứng sợ xã giao suốt hơn hai mươi năm của mình, cũng đăng ký theo. Buổi tiệc đông hơn tôi tưởng, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Xem ra, đối thủ cạnh tranh không hề nhẹ. May mà tối nay tôi đã về nhà trang điểm tỉ mỉ, còn mặc một chiếc váy đen ngắn cực kỳ "…

Chương 3: Chương 3

Xe Tải Hoa HồngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể. Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia! Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình! Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói: “Lên xe, đi hẹn hò.” Tôi: “…”   Bộ phận pháp chế bên cạnh mới có một luật sư trẻ trung, đẹp trai, tên là Trình Dịch. Anh ấy mới vào làm được năm ngày, tôi đã thầm thích anh ấy suốt năm ngày đó. Công việc đôi lúc cũng có cơ hội tiếp xúc với anh, không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng hòa nhã, đúng kiểu tôi thích. Khi nghe tin anh ấy đăng ký tham gia tiệc hẹn hò tập thể của công ty, tôi lập tức vượt qua hội chứng sợ xã giao suốt hơn hai mươi năm của mình, cũng đăng ký theo. Buổi tiệc đông hơn tôi tưởng, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Xem ra, đối thủ cạnh tranh không hề nhẹ. May mà tối nay tôi đã về nhà trang điểm tỉ mỉ, còn mặc một chiếc váy đen ngắn cực kỳ "… Về đến nhà, nhóm công ty bùng nổ.Một loạt tin nhắn:“Chúc mừng sếp đã có đôi!”“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên thoát ế thành công!”“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên lên chức… bà chủ công ty!”…Tôi muốn độn thổ.Tôi giả chết!Kết quả, Tống Khiên vung tay lì xì mấy ngàn tệ vào group, còn viết:“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”Tôi: “……”Chẳng lẽ Tống Khiên thật sự thích tôi?Hôm sau, tôi định xin nghỉ.Nhưng quản lý nói ngày mai có cuộc họp rất quan trọng, bắt buộc tôi phải tham gia.Đành vậy, liều luôn.Giờ tôi đã trở thành cái tên bị mọi người bàn tán ở công ty, ai cũng gọi tôi là “bà chủ”…Cuộc họp là buổi báo cáo kế hoạch marketing.Tống Khiên cũng sẽ tham dự, mà người báo cáo chính là tôi.Anh ấy trông vẫn như thường ngày, dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng.Ngoài mấy lần tôi căng thẳng nói nhầm khiến anh nhíu mày ra, gần như không có biểu cảm nào.Đúng như tôi dự đoán, sau khi tôi thuyết trình xong, Tống Khiên tiện tay ném kế hoạch xuống bàn, lạnh lùng nói:“Báo cáo lộn xộn như mớ bòng bong.”Nếu là trước đây, chắc tôi đã tủi thân đến khóc rồi.Nhưng lần này tôi lại thấy may mắn — may là anh vẫn đối xử với tôi như thường, không thiên vị gì.Tôi chưa kịp thở phào thì anh lại nói:“Cô theo tôi vào phòng làm việc.”Tôi: “?”Trong ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp, tôi chậm chạp đi theo Tống Khiên vào văn phòng.Anh ngồi xuống, tôi đứng im.Anh nhìn tôi một cái, giọng có vẻ không tự nhiên:“Ngồi đi.”Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, cẩn thận hỏi:“Sếp… kế hoạch có vấn đề gì sao?”“Không có, rất tốt.”Tôi ngơ ngác: “Vậy vừa rồi…?”Anh ho nhẹ một tiếng:“Tôi chỉ nói cô thuyết trình tệ, chứ không nói kế hoạch tệ.”Trời ơi!Tôi đứng ngồi không yên: “Ồ ồ, vậy nếu không có gì thì tôi…”“Cô thích ăn gì?” Anh đột ngột ngắt lời tôi.Tôi chưa kịp phản ứng: “Hả?”Anh nghiêng người về phía tôi, giọng hơi lúng túng:“Cô thích ăn gì? Mai là Thất Tịch, chúng ta cùng đi ăn tối.”Não tôi như nổ tung, mặt lập tức đỏ bừng.Tống Khiên đang nghiêm túc hẹn tôi đi ăn?“Anh… anh nói ‘chúng ta’?”Anh uống một ngụm nước, vành tai dần ửng đỏ, rồi hít sâu một hơi:“Hứa Nghiên Nghiên, chẳng phải tối qua chúng ta đã thành đôi rồi sao? Cô không định… lừa tôi đấy chứ?”Tôi sững người:“Không không không, sếp, tối qua tôi không đọc kỹ quy tắc, tôi không biết không đổi bạn chơi năm vòng thì mặc định là nắm tay…”Dưới ánh nhìn của anh, giọng tôi nhỏ dần.Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy ánh mắt Tống Khiên như có chút thất vọng.Đúng lúc không khí đang ngượng ngập, điện thoại anh reo lên.Anh quay đi nghe máy, tôi nhân cơ hội chuồn mất.Chết rồi, không biết Tống Khiên có giận không…Lỡ anh nổi đóa rồi đuổi việc tôi thì sao?Giờ tìm việc đâu có dễ…

Về đến nhà, nhóm công ty bùng nổ.

Một loạt tin nhắn:

“Chúc mừng sếp đã có đôi!”

“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên thoát ế thành công!”

“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên lên chức… bà chủ công ty!”

Tôi muốn độn thổ.

Tôi giả chết!

Kết quả, Tống Khiên vung tay lì xì mấy ngàn tệ vào group, còn viết:

“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”

Tôi: “……”

Chẳng lẽ Tống Khiên thật sự thích tôi?

Hôm sau, tôi định xin nghỉ.

Nhưng quản lý nói ngày mai có cuộc họp rất quan trọng, bắt buộc tôi phải tham gia.

Đành vậy, liều luôn.

Giờ tôi đã trở thành cái tên bị mọi người bàn tán ở công ty, ai cũng gọi tôi là “bà chủ”…

Cuộc họp là buổi báo cáo kế hoạch marketing.

Tống Khiên cũng sẽ tham dự, mà người báo cáo chính là tôi.

Anh ấy trông vẫn như thường ngày, dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng.

Ngoài mấy lần tôi căng thẳng nói nhầm khiến anh nhíu mày ra, gần như không có biểu cảm nào.

Đúng như tôi dự đoán, sau khi tôi thuyết trình xong, Tống Khiên tiện tay ném kế hoạch xuống bàn, lạnh lùng nói:

“Báo cáo lộn xộn như mớ bòng bong.”

Nếu là trước đây, chắc tôi đã tủi thân đến khóc rồi.

Nhưng lần này tôi lại thấy may mắn — may là anh vẫn đối xử với tôi như thường, không thiên vị gì.

Tôi chưa kịp thở phào thì anh lại nói:

“Cô theo tôi vào phòng làm việc.”

Tôi: “?”

Trong ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp, tôi chậm chạp đi theo Tống Khiên vào văn phòng.

Anh ngồi xuống, tôi đứng im.

Anh nhìn tôi một cái, giọng có vẻ không tự nhiên:

“Ngồi đi.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, cẩn thận hỏi:

“Sếp… kế hoạch có vấn đề gì sao?”

“Không có, rất tốt.”

Tôi ngơ ngác: “Vậy vừa rồi…?”

Anh ho nhẹ một tiếng:

“Tôi chỉ nói cô thuyết trình tệ, chứ không nói kế hoạch tệ.”

Trời ơi!

Tôi đứng ngồi không yên: “Ồ ồ, vậy nếu không có gì thì tôi…”

“Cô thích ăn gì?” Anh đột ngột ngắt lời tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng: “Hả?”

Anh nghiêng người về phía tôi, giọng hơi lúng túng:

“Cô thích ăn gì? Mai là Thất Tịch, chúng ta cùng đi ăn tối.”

Não tôi như nổ tung, mặt lập tức đỏ bừng.

Tống Khiên đang nghiêm túc hẹn tôi đi ăn?

“Anh… anh nói ‘chúng ta’?”

Anh uống một ngụm nước, vành tai dần ửng đỏ, rồi hít sâu một hơi:

“Hứa Nghiên Nghiên, chẳng phải tối qua chúng ta đã thành đôi rồi sao? Cô không định… lừa tôi đấy chứ?”

Tôi sững người:

“Không không không, sếp, tối qua tôi không đọc kỹ quy tắc, tôi không biết không đổi bạn chơi năm vòng thì mặc định là nắm tay…”

Dưới ánh nhìn của anh, giọng tôi nhỏ dần.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy ánh mắt Tống Khiên như có chút thất vọng.

Đúng lúc không khí đang ngượng ngập, điện thoại anh reo lên.

Anh quay đi nghe máy, tôi nhân cơ hội chuồn mất.

Chết rồi, không biết Tống Khiên có giận không…

Lỡ anh nổi đóa rồi đuổi việc tôi thì sao?

Giờ tìm việc đâu có dễ…

Xe Tải Hoa HồngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể. Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia! Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình! Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói: “Lên xe, đi hẹn hò.” Tôi: “…”   Bộ phận pháp chế bên cạnh mới có một luật sư trẻ trung, đẹp trai, tên là Trình Dịch. Anh ấy mới vào làm được năm ngày, tôi đã thầm thích anh ấy suốt năm ngày đó. Công việc đôi lúc cũng có cơ hội tiếp xúc với anh, không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng hòa nhã, đúng kiểu tôi thích. Khi nghe tin anh ấy đăng ký tham gia tiệc hẹn hò tập thể của công ty, tôi lập tức vượt qua hội chứng sợ xã giao suốt hơn hai mươi năm của mình, cũng đăng ký theo. Buổi tiệc đông hơn tôi tưởng, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Xem ra, đối thủ cạnh tranh không hề nhẹ. May mà tối nay tôi đã về nhà trang điểm tỉ mỉ, còn mặc một chiếc váy đen ngắn cực kỳ "… Về đến nhà, nhóm công ty bùng nổ.Một loạt tin nhắn:“Chúc mừng sếp đã có đôi!”“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên thoát ế thành công!”“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên lên chức… bà chủ công ty!”…Tôi muốn độn thổ.Tôi giả chết!Kết quả, Tống Khiên vung tay lì xì mấy ngàn tệ vào group, còn viết:“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”Tôi: “……”Chẳng lẽ Tống Khiên thật sự thích tôi?Hôm sau, tôi định xin nghỉ.Nhưng quản lý nói ngày mai có cuộc họp rất quan trọng, bắt buộc tôi phải tham gia.Đành vậy, liều luôn.Giờ tôi đã trở thành cái tên bị mọi người bàn tán ở công ty, ai cũng gọi tôi là “bà chủ”…Cuộc họp là buổi báo cáo kế hoạch marketing.Tống Khiên cũng sẽ tham dự, mà người báo cáo chính là tôi.Anh ấy trông vẫn như thường ngày, dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng.Ngoài mấy lần tôi căng thẳng nói nhầm khiến anh nhíu mày ra, gần như không có biểu cảm nào.Đúng như tôi dự đoán, sau khi tôi thuyết trình xong, Tống Khiên tiện tay ném kế hoạch xuống bàn, lạnh lùng nói:“Báo cáo lộn xộn như mớ bòng bong.”Nếu là trước đây, chắc tôi đã tủi thân đến khóc rồi.Nhưng lần này tôi lại thấy may mắn — may là anh vẫn đối xử với tôi như thường, không thiên vị gì.Tôi chưa kịp thở phào thì anh lại nói:“Cô theo tôi vào phòng làm việc.”Tôi: “?”Trong ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp, tôi chậm chạp đi theo Tống Khiên vào văn phòng.Anh ngồi xuống, tôi đứng im.Anh nhìn tôi một cái, giọng có vẻ không tự nhiên:“Ngồi đi.”Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, cẩn thận hỏi:“Sếp… kế hoạch có vấn đề gì sao?”“Không có, rất tốt.”Tôi ngơ ngác: “Vậy vừa rồi…?”Anh ho nhẹ một tiếng:“Tôi chỉ nói cô thuyết trình tệ, chứ không nói kế hoạch tệ.”Trời ơi!Tôi đứng ngồi không yên: “Ồ ồ, vậy nếu không có gì thì tôi…”“Cô thích ăn gì?” Anh đột ngột ngắt lời tôi.Tôi chưa kịp phản ứng: “Hả?”Anh nghiêng người về phía tôi, giọng hơi lúng túng:“Cô thích ăn gì? Mai là Thất Tịch, chúng ta cùng đi ăn tối.”Não tôi như nổ tung, mặt lập tức đỏ bừng.Tống Khiên đang nghiêm túc hẹn tôi đi ăn?“Anh… anh nói ‘chúng ta’?”Anh uống một ngụm nước, vành tai dần ửng đỏ, rồi hít sâu một hơi:“Hứa Nghiên Nghiên, chẳng phải tối qua chúng ta đã thành đôi rồi sao? Cô không định… lừa tôi đấy chứ?”Tôi sững người:“Không không không, sếp, tối qua tôi không đọc kỹ quy tắc, tôi không biết không đổi bạn chơi năm vòng thì mặc định là nắm tay…”Dưới ánh nhìn của anh, giọng tôi nhỏ dần.Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy ánh mắt Tống Khiên như có chút thất vọng.Đúng lúc không khí đang ngượng ngập, điện thoại anh reo lên.Anh quay đi nghe máy, tôi nhân cơ hội chuồn mất.Chết rồi, không biết Tống Khiên có giận không…Lỡ anh nổi đóa rồi đuổi việc tôi thì sao?Giờ tìm việc đâu có dễ…

Chương 3: Chương 3