Trước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể. Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia! Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình! Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói: “Lên xe, đi hẹn hò.” Tôi: “…” Bộ phận pháp chế bên cạnh mới có một luật sư trẻ trung, đẹp trai, tên là Trình Dịch. Anh ấy mới vào làm được năm ngày, tôi đã thầm thích anh ấy suốt năm ngày đó. Công việc đôi lúc cũng có cơ hội tiếp xúc với anh, không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng hòa nhã, đúng kiểu tôi thích. Khi nghe tin anh ấy đăng ký tham gia tiệc hẹn hò tập thể của công ty, tôi lập tức vượt qua hội chứng sợ xã giao suốt hơn hai mươi năm của mình, cũng đăng ký theo. Buổi tiệc đông hơn tôi tưởng, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Xem ra, đối thủ cạnh tranh không hề nhẹ. May mà tối nay tôi đã về nhà trang điểm tỉ mỉ, còn mặc một chiếc váy đen ngắn cực kỳ "…
Chương 5: Chương 5
Xe Tải Hoa HồngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể. Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia! Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình! Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói: “Lên xe, đi hẹn hò.” Tôi: “…” Bộ phận pháp chế bên cạnh mới có một luật sư trẻ trung, đẹp trai, tên là Trình Dịch. Anh ấy mới vào làm được năm ngày, tôi đã thầm thích anh ấy suốt năm ngày đó. Công việc đôi lúc cũng có cơ hội tiếp xúc với anh, không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng hòa nhã, đúng kiểu tôi thích. Khi nghe tin anh ấy đăng ký tham gia tiệc hẹn hò tập thể của công ty, tôi lập tức vượt qua hội chứng sợ xã giao suốt hơn hai mươi năm của mình, cũng đăng ký theo. Buổi tiệc đông hơn tôi tưởng, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Xem ra, đối thủ cạnh tranh không hề nhẹ. May mà tối nay tôi đã về nhà trang điểm tỉ mỉ, còn mặc một chiếc váy đen ngắn cực kỳ "… Tôi ngồi chờ đến giờ tan làm, trong lòng như lửa đốt.Phải thừa nhận, đây là lần *****ên từ khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp đại học đến giờ, tôi hồi hộp đến mức này.“Nghiên Nghiên!” — Tiếng gọi đột ngột của A Mẫn làm tôi giật nảy.Tôi lập tức bị cô ấy kéo ra cửa sổ.Một chiếc xe tải khổng lồ chất đầy hoa hồng đang từ từ chạy vào cổng công ty.Đồng nghiệp tụ tập ở cửa sổ mỗi lúc một nhiều, nhìn chăm chú không chớp mắt.Chiếc xe tải đỗ lại. Tôi tròn mắt nhìn dòng chữ to nổi bật sơn bên hông xe:“Hứa Nghiên Nghiên, chúc em Thất Tịch vui vẻ.”Ngay sau đó, điện thoại tôi reo lên — Tống Khiên.“Thấy chiếc xe dưới kia chưa? Xuống đi.”Tôi như người mất hồn bước xuống.Tống Khiên thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn tôi cười:“Lên xe. Hẹn hò.”Tôi: “……”Trong tiếng hò reo ầm ĩ của đồng nghiệp, tôi ngồi lên xe.Đúng vậy, xe tải thật!Lần *****ên trong đời tôi ngồi xe tải, không ngờ người lái lại là Tống Khiên.Chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh không hề phù hợp với chiếc vô lăng cồng kềnh trước mặt.Tôi nghi ngờ liếc anh, anh bình thản nổ máy.“Anh à, lái xe không bằng lái là phạm luật đấy.” Tôi nhắc.Anh ném sang tôi tấm bằng lái: A2?!Tôi vẫn bán tín bán nghi:“Giả bằng lái cũng là phạm pháp đấy.”Tống Khiên ung dung lái xe, như thể rất quen tay.“Em nghĩ công ty của tôi từ trên trời rơi xuống à? Hồi khởi nghiệp thiếu người, tôi phải tự đi giao hàng đấy.”Tôi kinh ngạc. Không biết có phải ảo giác không, hình ảnh của Tống Khiên trong lòng tôi bỗng trở nên cao lớn, thậm chí… còn phát sáng.Thành thật mà nói, hơi ngưỡng mộ.Tới địa điểm ăn tối, tài xế nhà Tống Khiên đã lái chiếc Porsche đợi sẵn.Hai người họ trao đổi chìa khóa, sau đó anh mở cửa xe tải cho tôi.Tôi ngập ngừng một chút rồi nắm tay anh để bước xuống — nhưng bước hụt nên ngã nhào vào lòng anh.Anh như mong chờ điều đó, dang tay ôm lấy tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh.Dưới ánh đèn đường, ngũ quan anh sắc nét nổi bật, trong phút chốc, tôi dường như thấy được chút dịu dàng hiếm hoi.Mặt tôi nóng ran.Tống Khiên cúi đầu nhìn tôi, nói nhỏ:“Mặt em đỏ rồi.”Tôi phản bác:“Tim anh đập nhanh quá đấy.”Chiếc xe tải chầm chậm rời đi, cuốn theo luồng gió nóng.Tống Khiên dường như chợt tỉnh, buông tay tôi ra.Tôi đứng cạnh anh, liếc sang — và thấy rõ tai anh đỏ bừng.Trong bữa ăn, Tống Khiên vụng về gắp thức ăn cho tôi.Tôi không nhịn được:“Sếp à, anh làm thế khiến tôi không quen…”Anh ngượng ngùng nuốt miếng đồ ăn, uống ngụm nước:“Hay… mình nói chuyện công việc đi?”Nếu có biểu tượng cảm xúc nào diễn tả cảm giác lúc đó của tôi thì chính là:Mặt đơ, dấu hỏi chấm to đùng.Tôi nhìn qua vai anh — giật mình khi thấy Trình Dịch.Đàm Dao đang khoác tay anh, hai người thân mật tiến vào nhà hàng.Tôi theo dõi họ cho tới khi họ ngồi vào chỗ.Quay lại, thấy Tống Khiên đang nhìn tôi.Tôi khựng lại, Tống Khiên cũng quay đầu, liếc về phía đó, hất cằm hỏi:“Em thích cậu ta?”Tôi chột dạ: “Không… không có.”Tống Khiên lạnh lùng:“Buổi tiệc hôm đó, mắt em dán chặt vào cậu ta còn gì.”Tay tôi khựng lại khi đang gắp đồ ăn, rồi chợt tỉnh táo.Khoan đã, tôi có làm gì sai à? Tôi đâu phải đã quen Tống Khiên?Tôi nói thật:“Đúng vậy, buổi tiệc đó em nhắm đến anh ấy. Nhưng người ta đâu có thích em.”Tống Khiên khẽ hừ một tiếng. Tôi cứ tưởng với tính cách xấu xí của anh, anh sẽ nổi giận.Nhưng không. Anh chỉ nhìn Trình Dịch một cái, rồi quay sang tôi, nói:“Hóa ra em thích kiểu đó à. Được, để tôi học hỏi.”Tôi: “???”
Tôi ngồi chờ đến giờ tan làm, trong lòng như lửa đốt.
Phải thừa nhận, đây là lần *****ên từ khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp đại học đến giờ, tôi hồi hộp đến mức này.
“Nghiên Nghiên!” — Tiếng gọi đột ngột của A Mẫn làm tôi giật nảy.
Tôi lập tức bị cô ấy kéo ra cửa sổ.
Một chiếc xe tải khổng lồ chất đầy hoa hồng đang từ từ chạy vào cổng công ty.
Đồng nghiệp tụ tập ở cửa sổ mỗi lúc một nhiều, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Chiếc xe tải đỗ lại. Tôi tròn mắt nhìn dòng chữ to nổi bật sơn bên hông xe:
“Hứa Nghiên Nghiên, chúc em Thất Tịch vui vẻ.”
Ngay sau đó, điện thoại tôi reo lên — Tống Khiên.
“Thấy chiếc xe dưới kia chưa? Xuống đi.”
Tôi như người mất hồn bước xuống.
Tống Khiên thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn tôi cười:
“Lên xe. Hẹn hò.”
Tôi: “……”
Trong tiếng hò reo ầm ĩ của đồng nghiệp, tôi ngồi lên xe.
Đúng vậy, xe tải thật!
Lần *****ên trong đời tôi ngồi xe tải, không ngờ người lái lại là Tống Khiên.
Chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh không hề phù hợp với chiếc vô lăng cồng kềnh trước mặt.
Tôi nghi ngờ liếc anh, anh bình thản nổ máy.
“Anh à, lái xe không bằng lái là phạm luật đấy.” Tôi nhắc.
Anh ném sang tôi tấm bằng lái: A2?!
Tôi vẫn bán tín bán nghi:
“Giả bằng lái cũng là phạm pháp đấy.”
Tống Khiên ung dung lái xe, như thể rất quen tay.
“Em nghĩ công ty của tôi từ trên trời rơi xuống à? Hồi khởi nghiệp thiếu người, tôi phải tự đi giao hàng đấy.”
Tôi kinh ngạc. Không biết có phải ảo giác không, hình ảnh của Tống Khiên trong lòng tôi bỗng trở nên cao lớn, thậm chí… còn phát sáng.
Thành thật mà nói, hơi ngưỡng mộ.
Tới địa điểm ăn tối, tài xế nhà Tống Khiên đã lái chiếc Porsche đợi sẵn.
Hai người họ trao đổi chìa khóa, sau đó anh mở cửa xe tải cho tôi.
Tôi ngập ngừng một chút rồi nắm tay anh để bước xuống — nhưng bước hụt nên ngã nhào vào lòng anh.
Anh như mong chờ điều đó, dang tay ôm lấy tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn đường, ngũ quan anh sắc nét nổi bật, trong phút chốc, tôi dường như thấy được chút dịu dàng hiếm hoi.
Mặt tôi nóng ran.
Tống Khiên cúi đầu nhìn tôi, nói nhỏ:
“Mặt em đỏ rồi.”
Tôi phản bác:
“Tim anh đập nhanh quá đấy.”
Chiếc xe tải chầm chậm rời đi, cuốn theo luồng gió nóng.
Tống Khiên dường như chợt tỉnh, buông tay tôi ra.
Tôi đứng cạnh anh, liếc sang — và thấy rõ tai anh đỏ bừng.
Trong bữa ăn, Tống Khiên vụng về gắp thức ăn cho tôi.
Tôi không nhịn được:
“Sếp à, anh làm thế khiến tôi không quen…”
Anh ngượng ngùng nuốt miếng đồ ăn, uống ngụm nước:
“Hay… mình nói chuyện công việc đi?”
Nếu có biểu tượng cảm xúc nào diễn tả cảm giác lúc đó của tôi thì chính là:
Mặt đơ, dấu hỏi chấm to đùng.
Tôi nhìn qua vai anh — giật mình khi thấy Trình Dịch.
Đàm Dao đang khoác tay anh, hai người thân mật tiến vào nhà hàng.
Tôi theo dõi họ cho tới khi họ ngồi vào chỗ.
Quay lại, thấy Tống Khiên đang nhìn tôi.
Tôi khựng lại, Tống Khiên cũng quay đầu, liếc về phía đó, hất cằm hỏi:
“Em thích cậu ta?”
Tôi chột dạ: “Không… không có.”
Tống Khiên lạnh lùng:
“Buổi tiệc hôm đó, mắt em dán chặt vào cậu ta còn gì.”
Tay tôi khựng lại khi đang gắp đồ ăn, rồi chợt tỉnh táo.
Khoan đã, tôi có làm gì sai à? Tôi đâu phải đã quen Tống Khiên?
Tôi nói thật:
“Đúng vậy, buổi tiệc đó em nhắm đến anh ấy. Nhưng người ta đâu có thích em.”
Tống Khiên khẽ hừ một tiếng. Tôi cứ tưởng với tính cách xấu xí của anh, anh sẽ nổi giận.
Nhưng không. Anh chỉ nhìn Trình Dịch một cái, rồi quay sang tôi, nói:
“Hóa ra em thích kiểu đó à. Được, để tôi học hỏi.”
Tôi: “???”
Xe Tải Hoa HồngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể. Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia! Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình! Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói: “Lên xe, đi hẹn hò.” Tôi: “…” Bộ phận pháp chế bên cạnh mới có một luật sư trẻ trung, đẹp trai, tên là Trình Dịch. Anh ấy mới vào làm được năm ngày, tôi đã thầm thích anh ấy suốt năm ngày đó. Công việc đôi lúc cũng có cơ hội tiếp xúc với anh, không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng hòa nhã, đúng kiểu tôi thích. Khi nghe tin anh ấy đăng ký tham gia tiệc hẹn hò tập thể của công ty, tôi lập tức vượt qua hội chứng sợ xã giao suốt hơn hai mươi năm của mình, cũng đăng ký theo. Buổi tiệc đông hơn tôi tưởng, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Xem ra, đối thủ cạnh tranh không hề nhẹ. May mà tối nay tôi đã về nhà trang điểm tỉ mỉ, còn mặc một chiếc váy đen ngắn cực kỳ "… Tôi ngồi chờ đến giờ tan làm, trong lòng như lửa đốt.Phải thừa nhận, đây là lần *****ên từ khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp đại học đến giờ, tôi hồi hộp đến mức này.“Nghiên Nghiên!” — Tiếng gọi đột ngột của A Mẫn làm tôi giật nảy.Tôi lập tức bị cô ấy kéo ra cửa sổ.Một chiếc xe tải khổng lồ chất đầy hoa hồng đang từ từ chạy vào cổng công ty.Đồng nghiệp tụ tập ở cửa sổ mỗi lúc một nhiều, nhìn chăm chú không chớp mắt.Chiếc xe tải đỗ lại. Tôi tròn mắt nhìn dòng chữ to nổi bật sơn bên hông xe:“Hứa Nghiên Nghiên, chúc em Thất Tịch vui vẻ.”Ngay sau đó, điện thoại tôi reo lên — Tống Khiên.“Thấy chiếc xe dưới kia chưa? Xuống đi.”Tôi như người mất hồn bước xuống.Tống Khiên thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn tôi cười:“Lên xe. Hẹn hò.”Tôi: “……”Trong tiếng hò reo ầm ĩ của đồng nghiệp, tôi ngồi lên xe.Đúng vậy, xe tải thật!Lần *****ên trong đời tôi ngồi xe tải, không ngờ người lái lại là Tống Khiên.Chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh không hề phù hợp với chiếc vô lăng cồng kềnh trước mặt.Tôi nghi ngờ liếc anh, anh bình thản nổ máy.“Anh à, lái xe không bằng lái là phạm luật đấy.” Tôi nhắc.Anh ném sang tôi tấm bằng lái: A2?!Tôi vẫn bán tín bán nghi:“Giả bằng lái cũng là phạm pháp đấy.”Tống Khiên ung dung lái xe, như thể rất quen tay.“Em nghĩ công ty của tôi từ trên trời rơi xuống à? Hồi khởi nghiệp thiếu người, tôi phải tự đi giao hàng đấy.”Tôi kinh ngạc. Không biết có phải ảo giác không, hình ảnh của Tống Khiên trong lòng tôi bỗng trở nên cao lớn, thậm chí… còn phát sáng.Thành thật mà nói, hơi ngưỡng mộ.Tới địa điểm ăn tối, tài xế nhà Tống Khiên đã lái chiếc Porsche đợi sẵn.Hai người họ trao đổi chìa khóa, sau đó anh mở cửa xe tải cho tôi.Tôi ngập ngừng một chút rồi nắm tay anh để bước xuống — nhưng bước hụt nên ngã nhào vào lòng anh.Anh như mong chờ điều đó, dang tay ôm lấy tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh.Dưới ánh đèn đường, ngũ quan anh sắc nét nổi bật, trong phút chốc, tôi dường như thấy được chút dịu dàng hiếm hoi.Mặt tôi nóng ran.Tống Khiên cúi đầu nhìn tôi, nói nhỏ:“Mặt em đỏ rồi.”Tôi phản bác:“Tim anh đập nhanh quá đấy.”Chiếc xe tải chầm chậm rời đi, cuốn theo luồng gió nóng.Tống Khiên dường như chợt tỉnh, buông tay tôi ra.Tôi đứng cạnh anh, liếc sang — và thấy rõ tai anh đỏ bừng.Trong bữa ăn, Tống Khiên vụng về gắp thức ăn cho tôi.Tôi không nhịn được:“Sếp à, anh làm thế khiến tôi không quen…”Anh ngượng ngùng nuốt miếng đồ ăn, uống ngụm nước:“Hay… mình nói chuyện công việc đi?”Nếu có biểu tượng cảm xúc nào diễn tả cảm giác lúc đó của tôi thì chính là:Mặt đơ, dấu hỏi chấm to đùng.Tôi nhìn qua vai anh — giật mình khi thấy Trình Dịch.Đàm Dao đang khoác tay anh, hai người thân mật tiến vào nhà hàng.Tôi theo dõi họ cho tới khi họ ngồi vào chỗ.Quay lại, thấy Tống Khiên đang nhìn tôi.Tôi khựng lại, Tống Khiên cũng quay đầu, liếc về phía đó, hất cằm hỏi:“Em thích cậu ta?”Tôi chột dạ: “Không… không có.”Tống Khiên lạnh lùng:“Buổi tiệc hôm đó, mắt em dán chặt vào cậu ta còn gì.”Tay tôi khựng lại khi đang gắp đồ ăn, rồi chợt tỉnh táo.Khoan đã, tôi có làm gì sai à? Tôi đâu phải đã quen Tống Khiên?Tôi nói thật:“Đúng vậy, buổi tiệc đó em nhắm đến anh ấy. Nhưng người ta đâu có thích em.”Tống Khiên khẽ hừ một tiếng. Tôi cứ tưởng với tính cách xấu xí của anh, anh sẽ nổi giận.Nhưng không. Anh chỉ nhìn Trình Dịch một cái, rồi quay sang tôi, nói:“Hóa ra em thích kiểu đó à. Được, để tôi học hỏi.”Tôi: “???”