1 Thẩm Tinh Trì chăm chú nhìn ta. Càng thấy ta im lặng, ánh sáng trong mắt hắn càng lụi dần. “Rốt cuộc ngươi cũng chê ta rồi…” “Ta không mất trong sạch, ngươi tin ta, được không?” Lần *****ên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Thẩm Tinh Trì, trong lòng ta không khỏi có chút hả hê. “Khụ, chuyện này, chỉ nói miệng làm sao tin được.” Thẩm Tinh Trì vừa cúi đầu liền lập tức ngẩng lên, trong mắt lóe lên tia hy vọng. “A Nguyệt, ngươi tin ta sao?” “Ta đã nói mà, ngươi nhất định sẽ tin ta!” “Chúng ta có tình cảm mười mấy năm trời!” “Giống như người khác chê ngươi béo, ta không chê, bất kể ta mang danh gì, ngươi cũng sẽ không chê ta, đúng không?” “Người khác nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi chịu tin ta—” Hắn càng nói càng hăng, thậm chí còn đứng lên, muốn nắm tay ta. Ta vung tay, cắt ngang lời hắn. “Ta nói là sự, trong, sạch của ngươi.” “Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?” “Nam tử, lại không thể nghiệm thân.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Trì thoáng chốc cứng…
Chương 3: Chương 3
Tinh Trì MộngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thẩm Tinh Trì chăm chú nhìn ta. Càng thấy ta im lặng, ánh sáng trong mắt hắn càng lụi dần. “Rốt cuộc ngươi cũng chê ta rồi…” “Ta không mất trong sạch, ngươi tin ta, được không?” Lần *****ên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Thẩm Tinh Trì, trong lòng ta không khỏi có chút hả hê. “Khụ, chuyện này, chỉ nói miệng làm sao tin được.” Thẩm Tinh Trì vừa cúi đầu liền lập tức ngẩng lên, trong mắt lóe lên tia hy vọng. “A Nguyệt, ngươi tin ta sao?” “Ta đã nói mà, ngươi nhất định sẽ tin ta!” “Chúng ta có tình cảm mười mấy năm trời!” “Giống như người khác chê ngươi béo, ta không chê, bất kể ta mang danh gì, ngươi cũng sẽ không chê ta, đúng không?” “Người khác nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi chịu tin ta—” Hắn càng nói càng hăng, thậm chí còn đứng lên, muốn nắm tay ta. Ta vung tay, cắt ngang lời hắn. “Ta nói là sự, trong, sạch của ngươi.” “Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?” “Nam tử, lại không thể nghiệm thân.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Trì thoáng chốc cứng… 6Thật tình, chưa nói trọn ba câu đã sinh chuyện cãi vã.Hắn bị bọn thổ phỉ giày vò suốt một tháng trời, vậy mà cái nết vẫn chẳng đổi thay.Vừa mới gặp mặt đã buông lời chê ta béo, khiến ta tức đến phát điên.Hắn đã chủ động khơi chuyện hôn ước, ta liền nhân đó mà nói thẳng.“Chuyện hôn ước kia, chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông của bậc cha mẹ đôi bên, nào có tính toán gì được.”Hắn ngắt lời ta: “Đây chính là mệnh lệnh của phụ mẫu.”Thôi được rồi, cũng phải lẽ.“Song le, ta với ngươi trước nay vốn bất hòa, ngày sau chung sống ắt sẽ không yên.”Hắn vội vàng đáp: “Điều đó chưa chắc.”Thấy sắc mặt ta không vui, hắn lại vội bổ sung: “Ta sẽ thay đổi.”Dứt lời, gương mặt hắn thoáng hiện chút hồng hào khả nghi.Ta nhất thời cứng họng trước thái độ đột nhiên mềm mỏng của hắn.“Nhưng… nhưng ngươi đã không còn trong sạch nữa rồi. Ngươi không xứng với ta.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Hắn hé miệng, như chực muốn phân bua.Ta liền cắt ngang:“Đây là sự thật không thể nào chối cãi. Ngoài kia thiên hạ đều đồn như vậy cả.”Sắc mặt hắn sa sầm, ánh mắt sắc lẻm tựa dao, nghiến răng cất tiếng: “Bọn họ đã đồn những gì.”Ta thuật lại những lời Tiểu Đào từng kể, một lượt cho hắn nghe.“Người ta đồn rằng nữ đầu lĩnh thổ phỉ ấy là một người đàn bà cao lớn vạm vỡ, thỉnh thoảng lại xuống núi tìm bắt những nam tử tuấn tú, đưa về sơn trại mà giày vò đủ kiểu, cho đến khi… khi đã chán chê rồi mới thả người xuống núi.”Thẩm Tinh Trì cứ nhìn ta chằm chằm.Ánh mắt hắn khi nghe đến hai tiếng “tuấn tú” dường như dịu lại đôi phần.Những lời này, lúc cùng Tiểu Đào trốn trong phòng rỉ tai nhau thì chẳng thấy có gì.Song, khi đối diện với Thẩm Tinh Trì, ta càng nói mặt lại càng thấy nóng ran.Cũng chẳng rõ là do bị hắn nhìn chăm chú, hay bởi vì quá đỗi hổ thẹn.Ta dứt khoát nói một lèo cho xong, rồi đuổi hắn cút.“Dẫu sao thì giờ ngươi cũng chẳng còn xứng với ta nữa, mau đi cho khuất mắt.”Thẩm Tinh Trì đứng dậy, từ tốn tiến lại gần.X
6
Thật tình, chưa nói trọn ba câu đã sinh chuyện cãi vã.
Hắn bị bọn thổ phỉ giày vò suốt một tháng trời, vậy mà cái nết vẫn chẳng đổi thay.
Vừa mới gặp mặt đã buông lời chê ta béo, khiến ta tức đến phát điên.
Hắn đã chủ động khơi chuyện hôn ước, ta liền nhân đó mà nói thẳng.
“Chuyện hôn ước kia, chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông của bậc cha mẹ đôi bên, nào có tính toán gì được.”
Hắn ngắt lời ta: “Đây chính là mệnh lệnh của phụ mẫu.”
Thôi được rồi, cũng phải lẽ.
“Song le, ta với ngươi trước nay vốn bất hòa, ngày sau chung sống ắt sẽ không yên.”
Hắn vội vàng đáp: “Điều đó chưa chắc.”
Thấy sắc mặt ta không vui, hắn lại vội bổ sung: “Ta sẽ thay đổi.”
Dứt lời, gương mặt hắn thoáng hiện chút hồng hào khả nghi.
Ta nhất thời cứng họng trước thái độ đột nhiên mềm mỏng của hắn.
“Nhưng… nhưng ngươi đã không còn trong sạch nữa rồi. Ngươi không xứng với ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn hé miệng, như chực muốn phân bua.
Ta liền cắt ngang:
“Đây là sự thật không thể nào chối cãi. Ngoài kia thiên hạ đều đồn như vậy cả.”
Sắc mặt hắn sa sầm, ánh mắt sắc lẻm tựa dao, nghiến răng cất tiếng: “Bọn họ đã đồn những gì.”
Ta thuật lại những lời Tiểu Đào từng kể, một lượt cho hắn nghe.
“Người ta đồn rằng nữ đầu lĩnh thổ phỉ ấy là một người đàn bà cao lớn vạm vỡ, thỉnh thoảng lại xuống núi tìm bắt những nam tử tuấn tú, đưa về sơn trại mà giày vò đủ kiểu, cho đến khi… khi đã chán chê rồi mới thả người xuống núi.”
Thẩm Tinh Trì cứ nhìn ta chằm chằm.
Ánh mắt hắn khi nghe đến hai tiếng “tuấn tú” dường như dịu lại đôi phần.
Những lời này, lúc cùng Tiểu Đào trốn trong phòng rỉ tai nhau thì chẳng thấy có gì.
Song, khi đối diện với Thẩm Tinh Trì, ta càng nói mặt lại càng thấy nóng ran.
Cũng chẳng rõ là do bị hắn nhìn chăm chú, hay bởi vì quá đỗi hổ thẹn.
Ta dứt khoát nói một lèo cho xong, rồi đuổi hắn cút.
“Dẫu sao thì giờ ngươi cũng chẳng còn xứng với ta nữa, mau đi cho khuất mắt.”
Thẩm Tinh Trì đứng dậy, từ tốn tiến lại gần.X
Tinh Trì MộngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thẩm Tinh Trì chăm chú nhìn ta. Càng thấy ta im lặng, ánh sáng trong mắt hắn càng lụi dần. “Rốt cuộc ngươi cũng chê ta rồi…” “Ta không mất trong sạch, ngươi tin ta, được không?” Lần *****ên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Thẩm Tinh Trì, trong lòng ta không khỏi có chút hả hê. “Khụ, chuyện này, chỉ nói miệng làm sao tin được.” Thẩm Tinh Trì vừa cúi đầu liền lập tức ngẩng lên, trong mắt lóe lên tia hy vọng. “A Nguyệt, ngươi tin ta sao?” “Ta đã nói mà, ngươi nhất định sẽ tin ta!” “Chúng ta có tình cảm mười mấy năm trời!” “Giống như người khác chê ngươi béo, ta không chê, bất kể ta mang danh gì, ngươi cũng sẽ không chê ta, đúng không?” “Người khác nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi chịu tin ta—” Hắn càng nói càng hăng, thậm chí còn đứng lên, muốn nắm tay ta. Ta vung tay, cắt ngang lời hắn. “Ta nói là sự, trong, sạch của ngươi.” “Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?” “Nam tử, lại không thể nghiệm thân.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Trì thoáng chốc cứng… 6Thật tình, chưa nói trọn ba câu đã sinh chuyện cãi vã.Hắn bị bọn thổ phỉ giày vò suốt một tháng trời, vậy mà cái nết vẫn chẳng đổi thay.Vừa mới gặp mặt đã buông lời chê ta béo, khiến ta tức đến phát điên.Hắn đã chủ động khơi chuyện hôn ước, ta liền nhân đó mà nói thẳng.“Chuyện hôn ước kia, chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông của bậc cha mẹ đôi bên, nào có tính toán gì được.”Hắn ngắt lời ta: “Đây chính là mệnh lệnh của phụ mẫu.”Thôi được rồi, cũng phải lẽ.“Song le, ta với ngươi trước nay vốn bất hòa, ngày sau chung sống ắt sẽ không yên.”Hắn vội vàng đáp: “Điều đó chưa chắc.”Thấy sắc mặt ta không vui, hắn lại vội bổ sung: “Ta sẽ thay đổi.”Dứt lời, gương mặt hắn thoáng hiện chút hồng hào khả nghi.Ta nhất thời cứng họng trước thái độ đột nhiên mềm mỏng của hắn.“Nhưng… nhưng ngươi đã không còn trong sạch nữa rồi. Ngươi không xứng với ta.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Hắn hé miệng, như chực muốn phân bua.Ta liền cắt ngang:“Đây là sự thật không thể nào chối cãi. Ngoài kia thiên hạ đều đồn như vậy cả.”Sắc mặt hắn sa sầm, ánh mắt sắc lẻm tựa dao, nghiến răng cất tiếng: “Bọn họ đã đồn những gì.”Ta thuật lại những lời Tiểu Đào từng kể, một lượt cho hắn nghe.“Người ta đồn rằng nữ đầu lĩnh thổ phỉ ấy là một người đàn bà cao lớn vạm vỡ, thỉnh thoảng lại xuống núi tìm bắt những nam tử tuấn tú, đưa về sơn trại mà giày vò đủ kiểu, cho đến khi… khi đã chán chê rồi mới thả người xuống núi.”Thẩm Tinh Trì cứ nhìn ta chằm chằm.Ánh mắt hắn khi nghe đến hai tiếng “tuấn tú” dường như dịu lại đôi phần.Những lời này, lúc cùng Tiểu Đào trốn trong phòng rỉ tai nhau thì chẳng thấy có gì.Song, khi đối diện với Thẩm Tinh Trì, ta càng nói mặt lại càng thấy nóng ran.Cũng chẳng rõ là do bị hắn nhìn chăm chú, hay bởi vì quá đỗi hổ thẹn.Ta dứt khoát nói một lèo cho xong, rồi đuổi hắn cút.“Dẫu sao thì giờ ngươi cũng chẳng còn xứng với ta nữa, mau đi cho khuất mắt.”Thẩm Tinh Trì đứng dậy, từ tốn tiến lại gần.X