1 Thẩm Tinh Trì chăm chú nhìn ta. Càng thấy ta im lặng, ánh sáng trong mắt hắn càng lụi dần. “Rốt cuộc ngươi cũng chê ta rồi…” “Ta không mất trong sạch, ngươi tin ta, được không?” Lần *****ên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Thẩm Tinh Trì, trong lòng ta không khỏi có chút hả hê. “Khụ, chuyện này, chỉ nói miệng làm sao tin được.” Thẩm Tinh Trì vừa cúi đầu liền lập tức ngẩng lên, trong mắt lóe lên tia hy vọng. “A Nguyệt, ngươi tin ta sao?” “Ta đã nói mà, ngươi nhất định sẽ tin ta!” “Chúng ta có tình cảm mười mấy năm trời!” “Giống như người khác chê ngươi béo, ta không chê, bất kể ta mang danh gì, ngươi cũng sẽ không chê ta, đúng không?” “Người khác nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi chịu tin ta—” Hắn càng nói càng hăng, thậm chí còn đứng lên, muốn nắm tay ta. Ta vung tay, cắt ngang lời hắn. “Ta nói là sự, trong, sạch của ngươi.” “Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?” “Nam tử, lại không thể nghiệm thân.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Trì thoáng chốc cứng…
Chương 7: Chương 7
Tinh Trì MộngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thẩm Tinh Trì chăm chú nhìn ta. Càng thấy ta im lặng, ánh sáng trong mắt hắn càng lụi dần. “Rốt cuộc ngươi cũng chê ta rồi…” “Ta không mất trong sạch, ngươi tin ta, được không?” Lần *****ên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Thẩm Tinh Trì, trong lòng ta không khỏi có chút hả hê. “Khụ, chuyện này, chỉ nói miệng làm sao tin được.” Thẩm Tinh Trì vừa cúi đầu liền lập tức ngẩng lên, trong mắt lóe lên tia hy vọng. “A Nguyệt, ngươi tin ta sao?” “Ta đã nói mà, ngươi nhất định sẽ tin ta!” “Chúng ta có tình cảm mười mấy năm trời!” “Giống như người khác chê ngươi béo, ta không chê, bất kể ta mang danh gì, ngươi cũng sẽ không chê ta, đúng không?” “Người khác nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi chịu tin ta—” Hắn càng nói càng hăng, thậm chí còn đứng lên, muốn nắm tay ta. Ta vung tay, cắt ngang lời hắn. “Ta nói là sự, trong, sạch của ngươi.” “Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?” “Nam tử, lại không thể nghiệm thân.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Trì thoáng chốc cứng… 11Khi lên đến lưng chừng núi, đã có người ra đón cô.Gã đàn ông ấy cao lớn, mặt mày bịt kín mít.Gã thô lỗ giật phắt túi vàng trên người cô, rồi ra hiệu bảo cô đi theo.Bộ dạng hung tợn của gã khiến cô sợ hãi, bước chân liêu xiêu theo sau.Gã chân dài sải bước như bay, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.Thấy cô không theo kịp, gã liền quay lại quát lớn:“Không muốn sống nữa hay sao. Làm lỡ mất thời gian của đại ca, ngươi c.h.ế.t lúc nào cũng không hay đâu.”Cô sợ hãi, vội vàng vén tà váy mà chạy theo, thoáng nghe gã lẩm bẩm:“Đúng là cái đám tiểu thư chỉ biết ăn sung mặc sướng, leo có một đoạn núi mà cũng thở không ra hơi, thật là vô dụng.”Cô dẫu tức giận nhưng nào dám lên tiếng, chỉ đành nghiến răng mà chịu đựng.Sơn trại quả thực rất lớn, ngay cổng trại còn có người đi tuần.Cô theo chân tên thổ phỉ cao lớn kia vào trong một gian nhà.Bên trong tối om như mực, chẳng có lấy một ngọn đèn.Gã thắp vội một ngọn nến gần đó, đoạn đóng sầm cửa lại, rồi định bụng bỏ đi.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Cô vội vàng bước tới, cất tiếng hỏi:“Thẩm Tinh Trì đâu rồi. Ta đã mang vàng tới, ít nhất cũng phải để ta gặp mặt hắn chứ.”Gã chẳng đáp lời, khiến lòng cô như rơi xuống vực thẳm.“Các ngươi đã làm gì hắn rồi.”“Chẳng phải đã nói rõ là giao tiền sẽ thả người hay sao. Ta muốn gặp hắn.”Nỗi sợ hãi cùng ấm ức dâng trào trong lòng, khiến cô nói năng cũng lắp ba lắp bắp.Tên thổ phỉ kia quay đầu lại, ánh mắt tối sầm nhìn cô chằm chằm.Hồi lâu sau, gã mới cất giọng khàn khàn:“Khóc lóc cái gì. Lát nữa khắc sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn.”Dứt lời, gã đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.Cô ngồi thụp xuống đất, ôm lấy đầu gối mà khóc nức nở.Bọn thổ phỉ này thật quá đáng sợ.Cô thực sự rất muốn được về nhà.12Khóc được một lúc, cánh cửa lại bật mở.
11
Khi lên đến lưng chừng núi, đã có người ra đón cô.
Gã đàn ông ấy cao lớn, mặt mày bịt kín mít.
Gã thô lỗ giật phắt túi vàng trên người cô, rồi ra hiệu bảo cô đi theo.
Bộ dạng hung tợn của gã khiến cô sợ hãi, bước chân liêu xiêu theo sau.
Gã chân dài sải bước như bay, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.
Thấy cô không theo kịp, gã liền quay lại quát lớn:
“Không muốn sống nữa hay sao. Làm lỡ mất thời gian của đại ca, ngươi c.h.ế.t lúc nào cũng không hay đâu.”
Cô sợ hãi, vội vàng vén tà váy mà chạy theo, thoáng nghe gã lẩm bẩm:
“Đúng là cái đám tiểu thư chỉ biết ăn sung mặc sướng, leo có một đoạn núi mà cũng thở không ra hơi, thật là vô dụng.”
Cô dẫu tức giận nhưng nào dám lên tiếng, chỉ đành nghiến răng mà chịu đựng.
Sơn trại quả thực rất lớn, ngay cổng trại còn có người đi tuần.
Cô theo chân tên thổ phỉ cao lớn kia vào trong một gian nhà.
Bên trong tối om như mực, chẳng có lấy một ngọn đèn.
Gã thắp vội một ngọn nến gần đó, đoạn đóng sầm cửa lại, rồi định bụng bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô vội vàng bước tới, cất tiếng hỏi:
“Thẩm Tinh Trì đâu rồi. Ta đã mang vàng tới, ít nhất cũng phải để ta gặp mặt hắn chứ.”
Gã chẳng đáp lời, khiến lòng cô như rơi xuống vực thẳm.
“Các ngươi đã làm gì hắn rồi.”
“Chẳng phải đã nói rõ là giao tiền sẽ thả người hay sao. Ta muốn gặp hắn.”
Nỗi sợ hãi cùng ấm ức dâng trào trong lòng, khiến cô nói năng cũng lắp ba lắp bắp.
Tên thổ phỉ kia quay đầu lại, ánh mắt tối sầm nhìn cô chằm chằm.
Hồi lâu sau, gã mới cất giọng khàn khàn:
“Khóc lóc cái gì. Lát nữa khắc sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn.”
Dứt lời, gã đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Cô ngồi thụp xuống đất, ôm lấy đầu gối mà khóc nức nở.
Bọn thổ phỉ này thật quá đáng sợ.
Cô thực sự rất muốn được về nhà.
12
Khóc được một lúc, cánh cửa lại bật mở.
Tinh Trì MộngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thẩm Tinh Trì chăm chú nhìn ta. Càng thấy ta im lặng, ánh sáng trong mắt hắn càng lụi dần. “Rốt cuộc ngươi cũng chê ta rồi…” “Ta không mất trong sạch, ngươi tin ta, được không?” Lần *****ên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Thẩm Tinh Trì, trong lòng ta không khỏi có chút hả hê. “Khụ, chuyện này, chỉ nói miệng làm sao tin được.” Thẩm Tinh Trì vừa cúi đầu liền lập tức ngẩng lên, trong mắt lóe lên tia hy vọng. “A Nguyệt, ngươi tin ta sao?” “Ta đã nói mà, ngươi nhất định sẽ tin ta!” “Chúng ta có tình cảm mười mấy năm trời!” “Giống như người khác chê ngươi béo, ta không chê, bất kể ta mang danh gì, ngươi cũng sẽ không chê ta, đúng không?” “Người khác nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi chịu tin ta—” Hắn càng nói càng hăng, thậm chí còn đứng lên, muốn nắm tay ta. Ta vung tay, cắt ngang lời hắn. “Ta nói là sự, trong, sạch của ngươi.” “Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?” “Nam tử, lại không thể nghiệm thân.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Trì thoáng chốc cứng… 11Khi lên đến lưng chừng núi, đã có người ra đón cô.Gã đàn ông ấy cao lớn, mặt mày bịt kín mít.Gã thô lỗ giật phắt túi vàng trên người cô, rồi ra hiệu bảo cô đi theo.Bộ dạng hung tợn của gã khiến cô sợ hãi, bước chân liêu xiêu theo sau.Gã chân dài sải bước như bay, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.Thấy cô không theo kịp, gã liền quay lại quát lớn:“Không muốn sống nữa hay sao. Làm lỡ mất thời gian của đại ca, ngươi c.h.ế.t lúc nào cũng không hay đâu.”Cô sợ hãi, vội vàng vén tà váy mà chạy theo, thoáng nghe gã lẩm bẩm:“Đúng là cái đám tiểu thư chỉ biết ăn sung mặc sướng, leo có một đoạn núi mà cũng thở không ra hơi, thật là vô dụng.”Cô dẫu tức giận nhưng nào dám lên tiếng, chỉ đành nghiến răng mà chịu đựng.Sơn trại quả thực rất lớn, ngay cổng trại còn có người đi tuần.Cô theo chân tên thổ phỉ cao lớn kia vào trong một gian nhà.Bên trong tối om như mực, chẳng có lấy một ngọn đèn.Gã thắp vội một ngọn nến gần đó, đoạn đóng sầm cửa lại, rồi định bụng bỏ đi.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Cô vội vàng bước tới, cất tiếng hỏi:“Thẩm Tinh Trì đâu rồi. Ta đã mang vàng tới, ít nhất cũng phải để ta gặp mặt hắn chứ.”Gã chẳng đáp lời, khiến lòng cô như rơi xuống vực thẳm.“Các ngươi đã làm gì hắn rồi.”“Chẳng phải đã nói rõ là giao tiền sẽ thả người hay sao. Ta muốn gặp hắn.”Nỗi sợ hãi cùng ấm ức dâng trào trong lòng, khiến cô nói năng cũng lắp ba lắp bắp.Tên thổ phỉ kia quay đầu lại, ánh mắt tối sầm nhìn cô chằm chằm.Hồi lâu sau, gã mới cất giọng khàn khàn:“Khóc lóc cái gì. Lát nữa khắc sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn.”Dứt lời, gã đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.Cô ngồi thụp xuống đất, ôm lấy đầu gối mà khóc nức nở.Bọn thổ phỉ này thật quá đáng sợ.Cô thực sự rất muốn được về nhà.12Khóc được một lúc, cánh cửa lại bật mở.