Anh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!” Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi. “Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.” Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?! “Cô dâu, cô có đồng ý không?” Trong không khí trang trọng được người chủ hôn đẩy lên cao trào, tôi suýt chút nữa thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc khi kết hôn — nhưng chỉ có mình tôi biết rõ, người đàn ông trước mặt chẳng hề muốn cưới tôi một chút nào. Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, nên Giang Ký Bạch – người đang nắm tay tôi – đã âm thầm siết nhẹ đầu ngón tay tôi một cái. Tôi lúc ấy mới sực tỉnh: “Tôi đồng ý.” Buổi lễ tiếp tục. “Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Giang Ký Bạch tiến lên một bước. Dù chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, nhưng khoảng cách này vẫn khiến tôi…
Chương 4: Chương 4
Kết Hôn Với Kẻ Từng Nói Sẽ Không Bao Giờ Cưới TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngAnh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!” Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi. “Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.” Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?! “Cô dâu, cô có đồng ý không?” Trong không khí trang trọng được người chủ hôn đẩy lên cao trào, tôi suýt chút nữa thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc khi kết hôn — nhưng chỉ có mình tôi biết rõ, người đàn ông trước mặt chẳng hề muốn cưới tôi một chút nào. Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, nên Giang Ký Bạch – người đang nắm tay tôi – đã âm thầm siết nhẹ đầu ngón tay tôi một cái. Tôi lúc ấy mới sực tỉnh: “Tôi đồng ý.” Buổi lễ tiếp tục. “Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Giang Ký Bạch tiến lên một bước. Dù chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, nhưng khoảng cách này vẫn khiến tôi… Tôi bị lời ngụy biện của Giang Ký Bạch làm cho sững lại, suýt chút nữa tin là có lý.Nhưng nghĩ kỹ lại, đã là vợ chồng giả thì làm gì cần thực hiện nghĩa vụ?“Anh bị điên à?!”Giang Ký Bạch rõ ràng không vì lời tôi mà nổi giận, khóe miệng vẫn treo nụ cười quen thuộc.Là kiểu cười mà anh thường dùng khi đối diện với truyền thông – ai cũng nói anh đối nhân xử thế dịu dàng chu đáo.Chỉ có tôi – cô bạn thanh mai trúc mã – mới biết khi nhỏ anh tồi tệ đến mức nào.Giang Ký Bạch đưa tay chống lên vai tôi, đẩy tôi vào trong phòng.“Được rồi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là quần áo tôi để trong đây. Em chẳng lẽ muốn tôi tắm xong đi ra mà không mặc gì?”Tôi “xì” một tiếng. Dù có ***** thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.Nhưng tôi vẫn chủ động tránh sang một bên, để anh vào tủ lấy đồ rồi ôm đi ra ngoài.Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng, tôi lập tức đóng cửa lại và không quên khóa trái.“Vân Tranh, em quên đây là nhà tôi rồi à? Nếu tôi thật sự muốn làm gì đó, thì dù em có khóa cửa cũng vô ích thôi.”Giọng điệu Giang Ký Bạch ngoài cửa khiến người ta ngứa ngáy. Nếu không phải giờ đã cưới rồi, tôi thật muốn quay clip lại cho fan anh ta xem, để họ biết anh là loại người gì.“Im đi, bớt thể hiện lại. Mai đưa chìa khóa cho tôi.”Anh bật cười khẽ:“Được rồi, được rồi.”Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi.Chờ đến khi cửa phòng tắm đóng lại, tôi mới yên tâm nằm xuống chiếc giường mới – phòng chính, trải ga đỏ thẫm rực rỡ.
Tôi bị lời ngụy biện của Giang Ký Bạch làm cho sững lại, suýt chút nữa tin là có lý.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đã là vợ chồng giả thì làm gì cần thực hiện nghĩa vụ?
“Anh bị điên à?!”
Giang Ký Bạch rõ ràng không vì lời tôi mà nổi giận, khóe miệng vẫn treo nụ cười quen thuộc.
Là kiểu cười mà anh thường dùng khi đối diện với truyền thông – ai cũng nói anh đối nhân xử thế dịu dàng chu đáo.
Chỉ có tôi – cô bạn thanh mai trúc mã – mới biết khi nhỏ anh tồi tệ đến mức nào.
Giang Ký Bạch đưa tay chống lên vai tôi, đẩy tôi vào trong phòng.
“Được rồi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là quần áo tôi để trong đây. Em chẳng lẽ muốn tôi tắm xong đi ra mà không mặc gì?”
Tôi “xì” một tiếng. Dù có ***** thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng tôi vẫn chủ động tránh sang một bên, để anh vào tủ lấy đồ rồi ôm đi ra ngoài.
Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng, tôi lập tức đóng cửa lại và không quên khóa trái.
“Vân Tranh, em quên đây là nhà tôi rồi à? Nếu tôi thật sự muốn làm gì đó, thì dù em có khóa cửa cũng vô ích thôi.”
Giọng điệu Giang Ký Bạch ngoài cửa khiến người ta ngứa ngáy. Nếu không phải giờ đã cưới rồi, tôi thật muốn quay clip lại cho fan anh ta xem, để họ biết anh là loại người gì.
“Im đi, bớt thể hiện lại. Mai đưa chìa khóa cho tôi.”
Anh bật cười khẽ:
“Được rồi, được rồi.”
Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Chờ đến khi cửa phòng tắm đóng lại, tôi mới yên tâm nằm xuống chiếc giường mới – phòng chính, trải ga đỏ thẫm rực rỡ.
Kết Hôn Với Kẻ Từng Nói Sẽ Không Bao Giờ Cưới TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngAnh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!” Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi. “Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.” Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?! “Cô dâu, cô có đồng ý không?” Trong không khí trang trọng được người chủ hôn đẩy lên cao trào, tôi suýt chút nữa thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc khi kết hôn — nhưng chỉ có mình tôi biết rõ, người đàn ông trước mặt chẳng hề muốn cưới tôi một chút nào. Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, nên Giang Ký Bạch – người đang nắm tay tôi – đã âm thầm siết nhẹ đầu ngón tay tôi một cái. Tôi lúc ấy mới sực tỉnh: “Tôi đồng ý.” Buổi lễ tiếp tục. “Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Giang Ký Bạch tiến lên một bước. Dù chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, nhưng khoảng cách này vẫn khiến tôi… Tôi bị lời ngụy biện của Giang Ký Bạch làm cho sững lại, suýt chút nữa tin là có lý.Nhưng nghĩ kỹ lại, đã là vợ chồng giả thì làm gì cần thực hiện nghĩa vụ?“Anh bị điên à?!”Giang Ký Bạch rõ ràng không vì lời tôi mà nổi giận, khóe miệng vẫn treo nụ cười quen thuộc.Là kiểu cười mà anh thường dùng khi đối diện với truyền thông – ai cũng nói anh đối nhân xử thế dịu dàng chu đáo.Chỉ có tôi – cô bạn thanh mai trúc mã – mới biết khi nhỏ anh tồi tệ đến mức nào.Giang Ký Bạch đưa tay chống lên vai tôi, đẩy tôi vào trong phòng.“Được rồi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là quần áo tôi để trong đây. Em chẳng lẽ muốn tôi tắm xong đi ra mà không mặc gì?”Tôi “xì” một tiếng. Dù có ***** thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.Nhưng tôi vẫn chủ động tránh sang một bên, để anh vào tủ lấy đồ rồi ôm đi ra ngoài.Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng, tôi lập tức đóng cửa lại và không quên khóa trái.“Vân Tranh, em quên đây là nhà tôi rồi à? Nếu tôi thật sự muốn làm gì đó, thì dù em có khóa cửa cũng vô ích thôi.”Giọng điệu Giang Ký Bạch ngoài cửa khiến người ta ngứa ngáy. Nếu không phải giờ đã cưới rồi, tôi thật muốn quay clip lại cho fan anh ta xem, để họ biết anh là loại người gì.“Im đi, bớt thể hiện lại. Mai đưa chìa khóa cho tôi.”Anh bật cười khẽ:“Được rồi, được rồi.”Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi.Chờ đến khi cửa phòng tắm đóng lại, tôi mới yên tâm nằm xuống chiếc giường mới – phòng chính, trải ga đỏ thẫm rực rỡ.